Mặt trời lên cao, con sâu lười Hoa Hiểu Quỳ cuối cùng cũng ngủ no nê, hơi hé mắt nhìn phía trước, vẫn còn chút mơ màng khi vừa thức dậy, đợi một lát sẽ tỉnh táo. Con ngươi màu đen mê man nghi hoặc, cô luôn cảm giác mình đã quên mất điều gì đó, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, một dòng suy nghĩ lướt qua đầu, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ. Dường như cô đã mơ một giấc mơ, một cái đệm mềm mại ấm áp đột nhiên lật mình đè lên người cô, cái đệm ấy còn biến thành Naraku, ngã đè lên người cô, đẩy cô xuống đất, làm cô đau hết mình mẩy. Ban ngày nghĩ ngợi nhiều, ban đêm mới mơ, chẳng lẽ trong tiềm thức, cô vẫn rất đề phòng Naraku?
Người tỉnh thì đã tỉnh, nhưng vẫn muốn nán lại giường một lúc, áo choàng ấm áp mềm mại như vậy, cô không nỡ lòng rời bỏ. Nhưng ngủ một đêm xong, thân thể có chút cứng ngắc, Hoa Hiểu Quỳ vươn hai tay giãn gân cốt, lười biếng ngọ nguậy như sâu, lại vô ý sượt vào người nào đó.
“A?” Cảm giác hai tay mình bị người ta tóm lấy, đầu Hoa Hiểu Quỳ ngửa ra sau, con ngươi hơi chuyển, liếc chéo sang một bên. Hình ảnh Naraku đẹp trai nham hiểm đập vào mắt, thần thái của hắn hờ hững bình thản, con ngươi đỏ sậm diễm lệ. Hoa Hiểu Quỳ ngơ ngác nhìn Naraku, tựa như cả hai đều đang đợi đối phương cất lời trước, nhưng cuối cùng lại chẳng ai lên tiếng, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, còn có chút quỷ dị.
Hoa Hiểu Quỳ chớp mắt, thấy đối phương có vẻ định im lặng tới cùng, cô do dự một chút, rồi quyết định phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này, bèn chào một câu tẻ ngắt: “Ô, Naraku, chào buổi sáng!”
“…” Naraku lạnh lùng nhìn Hoa Hiểu Quỳ, không đáp, ánh mắt kia, thần thái kia, tràn ngập ý trào phúng đối với khả năng nhận biết thời gian kém cỏi của cô. Mặt trời đã bình minh từ lâu, sâu nhỏ dậy sớm đều đã bị chim nhỏ chén sạch, ánh mặt trời cũng đã xua hết cái lạnh lẽo buổi đêm, câu “Chào buổi sáng” này, rõ là mở mắt nói bừa.
Tuy không biết tại sao, nhưng trực giác của động vật nhỏ Hoa Hiểu Quỳ mách bảo cô, tâm trạng của Naraku có vẻ không tốt lắm, nhưng không phải là kiểu tức giận muốn bùng nổ, à… là cảm giác quái dị rất khó hình dung.
“… Naraku, hôm nay ngươi trông thật đẹp trai!” Khen một câu cũng không mất miếng thịt nào, Hoa Hiểu Quỳ không hề keo kiệt lời khen, hé miệng ca ngợi. Nếu tâm trạng Naraku vẫn không tốt, người chịu thiệt là cô, dù thế nào cũng phải lấy lòng hắn trước.
Nghĩ thì hay, nhưng lý thuyết khác xa thực tế, trong câu nói của cô chẳng nghe ra ý khen ngợi, cùng lắm thì được một phần thành tâm thành ý.
Khóe miệng Naraku giật giật, trừng mắt nhìn Hoa Hiểu Quỳ, đưa tay cầm áo choàng khoác lên người. Hoa Hiểu Quỳ vốn cuồng lông tơ, hiển nhiên không nỡ xa rời cái áo choàng mềm mại ấy, tay nắm chặt áo choàng không buông, hòng dùng ánh mắt ướt át đáng yêu của “con nai vàng ngơ ngác” để hạ gục hắn, đầu ngẩng lên một góc 45°, dùng ánh mắt nóng bỏng biểu đạt khát vọng mãnh liệt trong lòng
Động tác kéo áo choàng của Naraku dừng lại một chút, lạnh lùng nhìn ánh mắt dạt dào mong ước của Hoa Hiểu Quỳ, vẫn tiếp tục kéo áo choàng, dáng vẻ vắt cổ chày ra nước [1] rất thiếu tính nhân văn. “Buông tay.”
[1] Vắt cổ chày ra nước: ví tính người keo kiệt, bủn xỉn quá mức.
“Hu hu…” Dáng vẻ chất phác đáng yêu của cô thất bại, nhưng không sao, quan trọng là cô có một trái tim kiên định không bỏ cuộc. Hai tay nắm chặt áo choàng, cô vạch sẵn chiến lược sẽ nhào về phía Naraku, đè hắn xuống, nhân lúc hắn ngây người, nhanh chóng kéo cả cái áo choàng đi. Kế hoạch diễn ra thuận lợi, Naraku sẽ hoàn toàn bại trận.
Hoa Hiểu Quỳ giơ chữ V chiến thắng trong lòng, vươn người lên định bò về phía trước, vòng eo bất ngờ bị đôi tay rắn chắc ôm lấy, nhiệt độ ấm áp truyền đến da thịt cô. Nhiệt độ ấm nóng trên bàn tay to như trêu ghẹo lòng người, kích thích da thịt nhạy cảm trên eo. Hoa Hiểu Quỳ chớp mắt mấy cái, vừa ngẩng đầu thì lọt vào một ánh mắt diễm lệ, ánh mắt ấy ẩn chứa hàm ý sâu xa, lại chứa đựng cả một tia sáng mờ mịt, khiến cô không thoải mái rụt cổ lại, hơi giãy giụa.
Thân thể kề sát, đầu óc tỉnh táo khiến cô cảm giác được nhiệt độ của đối phương, thậm chí còn cảm nhận được bắp thịt trên cơ thể hắn, cân xứng, rắn chắc. Trong mũi tràn ngập mùi vị thuộc về đối phương, phảng phất như mang theo cả hỗn hợp thuốc kích thích, làm đại não cô càng ngày càng tỉnh táo, thậm chí đang có xu hướng trở nên căng thẳng. Kỳ quái là thân thể cô lại có dấu hiệu mềm mại đi. Hơi thở và nhiệt độ thuộc về một người khác phái dường như thấm vào lòng cô, từ cảm giác mờ mịt ban đầu, thành sự không thoải mái vì ánh nhìn chăm chú của Naraku. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi trạng thái này.
Nhiệt độ trên bàn tay to lớn ôm eo cô dường như lại nóng lên, như vô ý, khẽ khàng cọ vào da dẻ mẫn cảm bên hông, cảm giác ngứa ngáy như có luồng điện chạy qua, cơ thể cô hơi run rẩy, không nói rõ được là cảm giác gì. Hoa Hiểu Quỳ suýt chút nữa nhảy dựng lên. Vốn cảm thấy có chút khó chịu, mặt cô hơi đỏ lên, trên gò má trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ửng mơ màng. Tựa như người say vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, cô đột nhiên hiểu được hơi thở xâm lược trong mắt Naraku, cảm giác khó chịu trong lòng Hoa Hiểu Quỳ càng lớn dần, lại thêm chút bất lực.
“Naraku, nam nữ thụ thụ bất thân… Ngươi…” Đầu óc rối bời, không biết nên nói gì, Hoa Hiểu Quỳ ấp úng, giọng điệu yếu ớt thiếu sức thuyết phục. Bàn tay đặt trên eo đã di chuyển đến lưng, khiêu khích, nhen nhóm từng đóa hoa lửa, cô lại càng bối rối không biết làm sao, tựa như người máy có sai sót trong lập trình, ra lệnh thế nào cũng không làm theo được.
Naraku dường như không nghe thấy, đè trên người Hoa Hiểu Quỳ, để người cô tựa vào thân cây, ngẩng đầu một góc 60° không quá thoải mái, hắn kéo áo choàng lót sau gáy cô. Màu trắng của áo choàng càng tôn lên cái cằm trắng nõn và đôi môi mềm mại của cô, vành tai và tóc mai chạm nhau, tinh tế gặm cắn bờ môi non mềm, đầu lưỡi tiến quan thần tốc, càn quấy trong khoang miệng, tràn ngập ham muốn xâm chiếm, không cho phép né tránh. Hắn giữ đầu Hoa Hiểu Quỳ đang muốn né tránh, ép đầu lưỡi cô quấn quýt với mình.
Đại não Hoa Hiểu Quỳ hoàn toàn trì trệ, cô ngơ ngác mở to hai mắt, yếu ớt phản kháng nhưng không thoát ra được. Cô đưa tay muốn đẩy người trước mắt, cánh tay trắng nõn bị tóm lấy, không làm được gì. Áo trắng buông lỏng, vạt áo trên vai phải rơi xuống, lộ ra bờ vai nõn nà. Đôi môi nóng rực không ngừng gieo những nụ hôn lên cổ cô, rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh tinh xảo.
Trạng thái bất lực của cơ thể và tình huống hiện tại khiến con ngươi Hoa Hiểu Quỳ co rút, ánh sáng trong con ngươi màu đen tan rã, chuyển thành vẻ mờ mịt.
Tuy hình ảnh rất ám muội, rất hương diễm, nhưng bầu không khí rất quái dị. Trước những nụ hôn không ngừng của Naraku, Hoa Hiểu Quỳ càng thinh lặng như người ngoài cuộc.
Hai tay bị nắm, tình huống đang phát triển theo hướng mà cô chưa từng có kinh nghiệm, cô nên làm gì đây?
Hẳn là phản kháng, tấn công, giết chết…
Không có sát khí, đối phương không muốn giết cô. Không gặp nguy hiểm, không cần tấn công, không cần giết chết, không phải kẻ địch. Nhưng, hẳn là nên ngăn cản hắn, không nên để hắn tiếp tục, vậy thì tấn công, giết chết… Một vòng tuần hoàn ác tính, Hoa Hiểu Quỳ bối rối, rốt cuộc là nên giết hay không?
Vạt áo đã kéo xuống một nửa, thân thể trở nên rất kỳ quái, Hoa Hiểu Quỳ không hình dung được trạng thái hiện tại của cơ thể mình, eo thì mềm nhũn không có sức lực, một luồng điện chạy dọc toàn thân khiến cô tê dại, cả người run rẩy.
Đôi con ngươi mơ màng như sương, tràn ngập hơi nước ướt át, chẳng biết hai tay được thả ra từ lúc nào, cô vô ý thức nắm chặt quần áo Naraku. Hoa Hiểu Quỳ biết tình huống hiện tại đang vượt tầm kiểm soát, tuy cảm giác rất kỳ quái, nhưng cũng rất thoải mái. Nhưng nếu tiếp tục thì nguy to. Đối phương cũng không dùng thủ đoạn ép buộc cô, nếu không đẩy được hắn, thì nhảy lên trên là được. Nhưng bầu không khí chẳng chút nguy cơ khiến thần kinh căng thẳng của Hoa Hiểu Quỳ không thể tiến vào trạng thái chiến đấu.
“Trước ta vẫn nghĩ, tại sao ngươi lại cố chấp với chuyện của Kikyo đến vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vì cô ta, việc gì cũng làm vì cô ta. Ta rất ghen tị với Kikyo, ta hận không thể để cô ta quay lại thế giới kia, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Một kẻ đã chết từ 50 năm trước, vì sao ngươi luôn để trong lòng. 50 năm rất dài, với tuổi thọ và trí nhớ của con người, 50 năm không gặp mặt, hẳn phải lãng quên từ lâu, nhưng ngươi, vì sao vẫn luôn nhớ kỹ.” Naraku vươn mình, đặt Hoa Hiểu Quỳ dưới thân, không cho cô nhúc nhích.
Tư thế không thể động đậy khiến Hoa Hiểu Quỳ lờ mờ có cảm giác nguy hiểm. Ánh mắt Naraku nhìn cô chăm chú, tràn ngập hơi thở xâm lược.
Naraku không hề ngạc nhiên khi lưỡi kéo sắc nhọn kề lên cổ mình, Hoa Hiểu Quỳ lạnh lùng nhìn hắn, tựa như đang cảnh cáo, nếu hắn còn dám lấn tới, thì đầu của hắn sẽ không còn trên cổ.
Naraku không để ý, hắn nhẹ nhàng nhíu lông mày, dáng vẻ đã dự liệu từ trước, con ngươi đỏ sậm diễm lệ, hô hấp có chút dồn dập. Nhưng đáy mắt rất trấn tĩnh, hành động vừa nãy không phải chỉ là nhất thời tình mê ý loạn, mà nửa thật nửa giả, mục đích chính là để kiểm chứng suy đoán của hắn.
“Chiến đấu không ngừng nghỉ suốt 50 năm, quá trình đó tôi luyện nên một ý thức chiến đấu kiên cường. Nhưng cũng có tác dụng phụ rõ ràng. Dù là thứ gì, lâu không sử dụng cũng sẽ thui chột đi, tư tưởng cũng vậy. Trên đời này không có gì từ trên trời rơi xuống, tư tưởng của con người sinh ra từ trải nghiệm của bản thân và tư tưởng của xã hội loại người. Ý thức nào đó không được sử dụng thường xuyên, sẽ giống như đao kiếm gác lại một góc, từ từ rỉ sắt, cuối cùng thành một thanh đao cùn. Ý thức chiến đấu của ngươi đúng là đã được tôi luyện đến mức rất nhạy bén, nhưng lại làm những ý thức khác phai nhạt đi. Tuy ý thức về chuyện nam nữ vẫn còn, nhưng lại mang lại cho ngươi cảm giác mới lạ như lần đầu tiếp xúc, khiến đầu óc ngươi trở nên trì trệ, không biết nên phản ứng ra sao. Ngươi rất nhạy cảm với sát khí, không cảm nhận được sát khí thì sẽ không tùy tiện tấn công, nếu vừa rồi ta không vươn mình áp chế ngươi, khiến ngươi không thể động đậy, e là chưa chắc ngươi đã có phản ứng.” Dứt lời, Naraku bỗng nhiên tỏa ra sát khí dọa người.
Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, Hoa Hiểu Quỳ cầm cây kéo làm vườn, nhảy vọt lên, cách Naraku, bày ra tư thế đề phòng, quần áo xộc xệch cũng chẳng bận tâm, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo. Trên gò má Naraku có một vết cắt đang chảy máu, máu đỏ chảy ra, vết cắt khá sâu.
“Thân thể mệt mỏi có thể khôi phục nhờ sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn. Nhưng tâm linh mệt mỏi thì không thể. 50 năm chiến đấu không ngừng khiến tâm linh của ngươi chưa từng mệt mỏi, vì vậy mà rơi vào trạng thái kỳ quái như hiện tại, cảm thấy không phải kẻ địch thì sẽ không muốn giết đối phương, không có sát khí, không khiến ngươi bị thương thì sẽ không tấn công. Gần như chỉ khi đối diện với nguy hiểm, ngươi mới trở nên sắc bén như lưỡi đao, còn bình thường vẫn giống như trước kia. Vì sao lại vẫn nhớ Kikyo…”
Naraku hơi ngừng lại, hắn cố ý thử nghiệm để chứng thực suy đoán của mình. Khi tiếp xúc thân mật, thân thể nữ nhân mẫn cảm hơn nam nhân nhiều. Với sự cảnh giác của cô, đúng ra không thể không phát hiện, nhưng kết quả là Quỳ chỉ tiếp tục ngủ say, không hề có phản ứng trước động thái của hắn. Vì cơ thể phán đoán không có nguy hiểm, nên tự động bỏ đi sự cảnh giác. Naraku nheo mắt lại, “Hẳn là do vu nữ Midoriko, sự tồn tại của cô ta tựa như một cây cầu nối liền với quá khứ, thời thời khắc khắc nhắc nhở ngươi. Ngươi không có mục tiêu của riêng mình, vì từ trước đến nay, mục tiêu của ngươi là chiến đấu. Đột nhiên mục tiêu ấy mất đi, ngươi lại thấy không quen, vì tránh né cảm giác mờ mịt rối bời trước tương lai, theo bản năng, ngươi bắt đầu kiếm tìm mục tiêu nơi những người bên cạnh.”
Di chứng sau khi bị nhốt 50 năm không tài nào mất đi, 50 năm rời bỏ cuộc sống con người, Hoa Hiểu Quỳ gần như chỉ có phản ứng với nguy hiểm, vẫn còn rất nhiều khuyết điểm và di chứng để lại.
“Nhưng cũng xem như ở phương diện này, ngươi rất đơn thuần, khi đặt chân vào phương diện này, sẽ bối rối không biết nên làm gì.” Naraku vui vẻ cong môi, giải quyết khúc mắc trong lòng xong, tâm tình rất tốt.
“Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng qua chuyện hôm nay, ngươi đừng hòng có cơ hội làm như vậy nữa, ta sẽ không để mặc ngươi muốn làm gì thì làm!” Hoa Hiểu Quỳ trợn mắt, hung ác như muốn róc thịt Naraku. Cô cũng không biết mình bị như vậy, sao Naraku đoán được? Ngã một lần thì khôn ra, cô sẽ không ngã hai lần ở cùng một cái hố, sẽ không chập mạch ở phương diện này nữa!!! Vừa rồi cô bối rối cái gì chứ, giết chết cái gì chứ, không cần giết chết, hẳn là đá văng hắn mới đúng! Hoa Hiểu Quỳ ảo não nghĩ, tự dưng lại bị sàm sỡ nhiều như vậy.
Naraku không tỏa sát khí, Hoa Hiểu Quỳ cũng không căng thẳng nữa, lúc tỉnh táo lại mới nhận ra nửa người trên mát lạnh, vừa cúi đầu, trên ngực có rất nhiều vết xanh xanh tím tím…
(⊙o⊙)
Áo choàng trắng lập tức che lên người Hoa Hiểu Quỳ, trước mắt tối sầm không thấy gì, cô vươn tay kéo áo choàng che tầm mắt xuống, thấy Naraku vậy mà lại quay lưng lại như chính nhân quân tử. Con mẹ nó, ban nãy là ai sàm sỡ cô!
“Ngươi muốn nói vừa nãy chỉ để kiểm chứng suy đoán của ngươi?” Con mẹ nó, thật nguy hiểm! Không ngờ đại não cô lại chập mạch ở phương diện này… Nhưng cũng dễ lý giải, trong Ngọc Tứ Hồn có giới tính “công”, nhưng đều rất xấu, lại đánh nhau một mất một còn với cô, 50 năm đó cô không tài nào suy nghĩ đến phương diện này được. Tựa như 50 năm không thi toán, đột nhiên bắt phải thi, còn phải đạt điểm đủ tiêu chuẩn… Con mẹ nó, đề bài viết gì vậy?! Đại não lập tức bị chập mạch, hoàn toàn ngây dại.
“Rất thất vọng vì không làm đến bước cuối cùng?” Naraku quay lưng về phía Hoa Hiểu Quỳ, vấn đề tưởng đã lắng xuống lại được nhắc đến.
Dục hỏa. Hắn suy tư nhìn chằm chằm tay mình. Trắng nõn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, rất đẹp. Hắn nhìn chăm chú, nhưng đáy mắt lại lướt qua một chút chán ghét khó nhận ra, lại xen lẫn cả tự ti. Hắn bỗng nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập kiên quyết, quyết định nuốt trọn sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn càng kiên định không thể lay chuyển.
Quỳ…
“Không, ta đang thể hiện sự khinh bỉ với ngươi.” Thu dọn quần áo xong, Hoa Hiểu Quỳ nhìn cái áo choàng trắng suýt chút nữa đã gây ra một trận dã chiến, trong lòng khó chịu. Đều tại cái áo choàng mềm mại quá mức, suýt chút nữa cô đã “có gì” với Naraku rồi!