Dù bản thân Koga cũng ý thức được hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng hắn cũng sẽ không buông tha cho kẻ thù giết chết tộc nhân của mình nhởn nhơ ngay trước mắt. Ánh sáng màu trắng bao vây nắm đấm đang vung về phía Inuyasha, sự tức giận kích phát ra sức mạnh không thể tưởng tượng được. Inuyasha không muốn rơi vào bẫy của Naraku, nên vẫn không rút Thiết Toái Nha, chỉ linh hoạt né tránh nắm đấm của Koga.
“Làm thế nào bây giờ, tôi khuyên bảo cũng vô ích! Bây giờ Koga đã bị sự tức giận che mờ lý trí, đây là bẫy của Naraku đó!” Kagome nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng vô cùng cấp bách, với thực lực của cô, gần như không thể can ngăn hai người mà không tổn hại đến họ.
“Xem ra Koga cũng bình tĩnh hơn một chút rồi, nhưng vẫn không có ý định ngừng tay!” Shippo nằm nhoài trên bả vai Kagome, cũng rất lo lắng.
“Đương nhiên rồi, thù sâu như biển, quyết không đội trời chung, sự phẫn nộ của Koga không thể nguôi ngoai ngay lập tức chỉ vì vài ba câu khuyên bảo. Tuy luôn miệng nói đây là bẫy của Naraku, nhưng phải có chứng cứ thì mới đáng tin, Koga cũng không biết Naraku là ai, nói miệng không bằng chứng cứ. Yêu quái mà, ai mạnh hơn người đó thắng, tú tài gặp quân binh, tú tài có một bụng lý lẽ cũng chẳng đấu lại được, tình huống hiện giờ, có thể miêu tả như vậy.” Trong khi Kagome và Shippo vô cùng sốt ruột, Hoa Hiểu Quỳ lại có vẻ hơi mất tập trung, ánh mắt lướt qua xung quanh, thưởng thức kiến trúc của tòa thành, tựa như hờ hững, mà lại tựa như đang tìm kiếm thứ gì.
“Cô không lo cho Inuyasha sao? Nếu lý lẽ đã vô dụng, vậy cô còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì!” Dù sao Shippo vẫn chỉ là một đứa trẻ, nghĩ gì nói nấy.
“Vậy mà cũng nói, chẳng phải ta đang xem dáng vẻ nuốt không trôi thù này của Koga hay sao, giống như tất cả yêu sói chết ở đây đều là người vô tội vậy, nói vài câu châm chọc hắn, trong lòng thoải mái hơn nhiều! Ý thức lãnh thổ của yêu sói rất mạnh, người trong tộc rất đoàn kết, tập trung xoáy sâu vào hai điểm này, không thể hiệu quả ngay, nhưng cho hắn thời gian ngẫm nghĩ, dần dần sẽ có tác dụng.” Hoa Hiểu Quỳ nhìn Kagome. Koga tỏa ra sát khí nồng đậm, bầu trời xám xịt, không khí âm u, trong thành tràn ngập hơi thở hung ác, dù sát khí kia không nhắm vào cô, cô vẫn không tự chủ thấy khẩn trương hẳn lên, thần kinh căng thẳng, khi lướt qua Kagome, trong ánh mắt cũng lộ ra sự rét lạnh sắc bén.
“…” Shippo rùng mình, nhạy cảm phát hiện ra sự lạnh lẽo ác liệt toát ra từ ánh mắt Hoa Hiểu Quỳ, không khỏi run sợ co rúm người lại.
“…” Kagome không biết nên nói gì.
Koga lao nhanh về phía Inuyasha, những nắm đấm liên tục vung tới, ánh sáng trắng bám dọc theo nắm đấm, nắm đấm vung ra, ánh sáng cũng xông thẳng về hướng đó, Inuyasha tránh thoát, một vài tia sáng lao về phía đám người Hoa Hiểu Quỳ đang đứng ngoài quan sát. Kagome lộ vẻ hoảng hốt, cô không thể tránh thoát, tia sáng trắng làm lóa mắt cô, thân thể cứng đờ tại chỗ, Shippo còn kịp phản ứng lại, biết phải nhanh chóng chạy trốn, nhưng lại không biết làm thế nào để dẫn Kagome đang cứng đờ cả người chạy trốn cùng.
Kirara phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng lao lên cắn quần áo của Kagome, kéo cô bay đi.
Cuối cùng Hoa Hiểu Quỳ cũng ra tay. Cây kéo lớn được chạm trổ tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật vung về phía tia sáng trắng, dễ dàng cắt nát tia sáng trắng, Koga trợn mắt nhìn, việc này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, đến mức nắm đấm vẫn còn hãm sâu xuống đất, con ngươi màu xanh lam không cam lòng co rút lại.
“… Hay, hay, lợi hại lắm!” Kagome ngơ ngác nói.
“Ta còn tưởng mình chết chắc rồi!” Shippo vẫn sợ hãi không thôi.
Inuyasha lo lắng nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hoa Hiểu Quỳ ung dung chắn được đòn đánh, mọi người đều bình an vô sự, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Koga bị sự phẫn nộ che mờ lý trí, suýt chút nữa đả thương người vô tội khiến Inuyasha tức giận hét lớn, “Tên khốn khiếp kia, suýt chút nữa ngươi đã đả thương Quỳ và Kagome rồi!!”
“Con chó xấu xí, chẳng phải tại ngươi tránh trái né phải, không chịu đấu chính diện với ta hay sao! Nếu Kagome bị thương cũng là lỗi của ngươi!!” Koga âm trầm trừng mắt nhìn Inuyasha, suýt chút nữa đả thương Kagome khiến tâm trạng của hắn càng tệ.
“Ngươi nói gì?” Inuyasha cũng nổi giận, rốt cuộc là kẻ nào đuổi theo hắn như điên, không chịu nghe hắn giải thích là những yêu sói này không phải do hắn giết, hắn cũng không hiểu vì sao cả người hắn lại đầy máu như vậy. Trước đó hắn không giao đấu, vì không muốn lọt vào bẫy của Naraku, nhưng hiện giờ, hành động gợi đòn của Koga khiến hắn vô cùng tức giận, tâm hơi động, định rút đao ra.
Trong thành tối tăm, bầu không khí âm u, thi thể yêu sói trên đất bốc mùi máu tanh nồng nặc, Hoa Hiểu Quỳ ghét bỏ nhăn nhăn mũi, cô không thích nơi này một xíu nào. Hoa Hiểu Quỳ không nhìn hai kẻ đang khí thế giương cung bạt kiếm, có thể lao vào cắn xé nhau bất cứ lúc nào, cô nhìn xung quanh, tìm kiếm một tia hơi thở đáng nghi.
“Sao không thấy Miroku và Sango?” Nhìn xung quanh không thấy hai người họ.
“Miroku-sama và Sango đi vào trong, vì có thể Naraku đang ở đâu đó trong tòa thành này để quan sát tình hình, chỉ cần tìm thấy hắn là có thể vạch trần quỷ kế của hắn!” Kagome chỉ vào bên trong, Miroku và Sango đi hồi lâu vẫn chưa trở về khiến cô rất lo lắng, nhưng Inuyasha và Koga đánh nhau như vậy, cô cũng không yên tâm bỏ mặc hai người để chạy vào xem. Nếu Quỳ-kun có thể vào đó xem tình hình của Miroku-sama và Sango… Kagome bỗng nhiên dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hoa Hiểu Quỳ.
Quyết đoán không để ý tới ánh mắt chờ mong của Kagome, bầu không khí quỷ dị và hơi thở hỗn loạn của tòa thành giả này khiến cảm giác của cô cũng lẫn lộn theo, rất khó tìm ra vị trí chính xác của hơi thở đáng nghi này, tựa như cả tòa thành đều bị bao phủ bởi hơi thở này, không rõ là tỏa ra từ nơi nào.
Rất giống hơi thở của Naraku, nhưng Hoa Hiểu Quỳ biết là không phải, nếu bản thể của Naraku xuất hiện ở đây, cô có thể nhận ra ngay tức khắc, trên người hắn có hơi thở đặc thù mà chỉ có cô mới nhận ra.
“Inuyasha, nếu ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết hiện giờ Kikyo đang ở đâu.” Hoa Hiểu Quỳ đổ thêm dầu vào lửa, cô nhìn ra, sự nhẫn nhịn của Inuyasha đã đến giới hạn, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.
“Thật không Quỳ?” Inuyasha lập tức trở nên hăng hái, tay cầm chuôi đao, vừa rồi còn có chút do dự, nay thấy Hoa Hiểu Quỳ nói vậy, hắn lập tức đặt sự chần chờ xuống, quyết đoán rút Thiết Toái Nha ra. Chăm chú nhìn Koga trước mặt, nét mặt nghiêm túc, “Ta không muốn dính bẫy của Naraku, thể theo ý nguyện của hắn mà đấu với ngươi, nhưng hiện giờ không thể làm khác rồi!”
“Không thể làm khác? Nói dễ nghe lắm, rốt cuộc chỉ là cái cớ mà thôi! Con chó xấu xí kia, đồ khốn nạn, ngươi đặt Kagome ở đâu hả?!” Koga không nguôi tức giận, vung nắm đấm về phía Inuyasha, sức lực lớn đến mức đánh bay Thiết Toái Nha của Inuyasha. Không biết Kikyo là ai, nhưng Koga có thể đoán được đại khái.
“Chết tiệt, nguy rồi!” Inuyasha thầm mắng, hắn không ngờ cú đấm của Koga lại có sức mạnh lớn như vậy, làm đao của hắn bay khỏi tay.
Hoa Hiểu Quỳ chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, nhưng trong mắt Kagome và Shippo thì vì câu nói của Hoa Hiểu Quỳ mà Inuyasha thay đổi thái độ, rút Thiết Toái Nha ra. Bởi vậy mà Kagome có chút không thoải mái, không thoải mái vì thái độ của Inuyasha, cũng vì thái độ sợ thiên hạ chưa đủ loạn của Hoa Hiểu Quỳ.
“Người phụ nữ kia làm vậy là có ý gì, cô ta nói như vậy chẳng phải sẽ càng làm tình hình gay go hơn sao!” Shippo bất mãn oán giận, một giây sau lại thấy Thiết Toái Nha của Inuyasha bị đánh bay.
Một tiếng vang lớn kéo sự chú ý của Hoa Hiểu Quỳ về, chỉ thấy Inuyasha ngã mạnh xuống một cái hố, Koga đánh vào bụng hắn, trên áo lông chuột lửa lộ ra vết máu ẩm ướt. Đánh bại Inuyasha xong, Koga thở hồng hộc, hoạt động kịch liệt khiến hắn tiêu hao rất nhiều sức lực.
“Inuyasha, kém quá!” Hoa Hiểu Quỳ nhíu mày, rất không vừa lòng với biểu hiện của Inuyasha, chậm rãi bước về phía cái hố, cô không lo Inuyasha chết, sinh mệnh của bán yêu kiên cường hơn con người nhiều. Cô đã chứng kiến sự tử vong nhiều đến mức mất đi cảm giác, tình cảnh máu tanh này chẳng đáng sợ bằng việc phải đối diện với những con yêu quái giết mãi không chết, chẳng đáng sợ bằng cảm giác trơ mắt nhìn đối thủ đã bị chém nát thịt tan xương mà vẫn khôi phục lại như cũ, đó là cảm giác khó có thể miêu tả bằng lời.
Một thi thể yêu sói chắn giữa đường, Inuyasha bị Koga đả thương thành như vậy, hắn giận chính mình không đủ mạnh, đồng thời cũng sinh lòng bất mãn với Koga, giận chó đánh mèo thô bạo đá văng một thi thể yêu sói, tựa như đang đạp lên một thứ bỏ đi. Hành động đó thu hút ánh mắt của Koga.
“Ngươi! Khốn nạn….!” Thi thể tộc nhân bị khinh nhờn khiến sự tức giận trong Koga càng thiêu đốt mãnh liệt.
“Ngươi sắp đến cực hạn rồi.” Ánh mắt khẽ đảo qua mảnh vỡ trên cánh tay phải của Koga, hàm ý sâu xa, cô biết rõ, có cái gì đó chảy ra từ mảnh vỡ, đang từng bước, từng bước xâm lấn toàn thân hắn, nhìn ở ngoài không hề gì, nhưng thứ đó đang dần dần chiếm lấy hắn, từ trong ra ngoài.
“Cái gì?” Koga cảm giác bản thân bị xem thường.
Một bóng người thướt tha bước tới theo làn gió, tóc đen mắt đỏ, thiếu nữ xinh đẹp cầm quạt giấy trong tay, nở nụ cười trào phúng, “Yêu sói onii-san, lần này ngươi thỏa mãn rồi chứ?”
“Cô là ai?” Giọng điệu của Koga không tốt lành gì, trong mắt chỉ có sự đề phòng cảnh giác.
“Ta là Kagura, người hiến dâng cho ngươi điệu múa cuối cùng ở nhân gian.” Dứt lời, ánh mắt Kagura lơ đãng lướt qua Hoa Hiểu Quỳ đang đứng ngáp một bên, những yêu sói đã chết bỗng nhiên đứng dậy, con mắt tỏa ra ánh sáng đỏ.
Bấy giờ Koga mới hiểu, người phụ nữ xinh đẹp trước mắt mới là hung thủ giết chết tộc nhân của hắn, Koga tức giận muốn xông lên, nhưng lại phát hiện ra thân thể của mình không nhúc nhích, không nghe theo sự chỉ dẫn của não bộ nữa. Quả nhiên mảnh vỡ trên cánh tay phải của hắn là giả, sau khi hoạt động kịch liệt, độc tố nhanh chóng khuếch tán, đã lan tỏa khắp toàn thân hắn.
Hoa Hiểu Quỳ không hứng thú với màn đối đầu của hai người, nhảy xuống hố kiểm tra thương thế của Inuyasha, bụng bị đánh mạnh một đấm, nhưng không bị đánh xuyên qua, Inuyasha chỉ vì tốn quá nhiều sức lực nên đã ngất đi.
Tay đặt lên nơi loang lổ vết máu, một tầng ánh sáng màu xanh mỏng manh tỏa ra, tuy cô không am hiểu việc trị liệu, nhưng năng lượng ôn hòa của hệ mộc có năng lực chữa trị đến một mức độ nhất định, còn có thể bổ sung thể lực đã tiêu hao.
Sự ngoan cường của Inuyasha quả khiến người thán phục, vừa ngất đi, dưới sự trị liệu của Hoa Hiểu Quỳ đã dần dần tỉnh lại, cánh mũi phập phồng, ngửi thấy được hơi thở của Kagura và Naraku giống nhau như đúc. Kẻ hại hắn bị oan, rồi giao đấu đến chết sống với Koga cuối cùng cũng xuất hiện, sao hắn có thể cam tâm nằm yên đây nữa, hắn chỉ hận không nhảy lên ngay tức khắc, dùng Thiết Toái Nha chém chết đối phương.