Trên đường trở về thôn, Hoa Hiểu Quỳ vẫn mang tâm sự nặng nề, bộ dáng mất tập trung, tinh thần hoảng hốt khiến Kikyo lo lắng.
“Quỳ, có chuyện gì sao? Cô vẫn không nói lời nào, lúc trừ yêu gặp chuyện gì không hay sao?” Nghĩ tới nghĩ lui, Kikyo chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này, “Sức mạnh của cô còn chưa thành thục, không thể đối phó với nhiều yêu quái như vậy, đợi đến khi cô có thể chống đỡ một mình…”
“Không phải vì chuyện đó, chỉ nhìn qua ta đã biết ta không đủ dũng khí đánh nhau trực diện với yêu quái. Ta chỉ đang lo lắng việc Tsubaki nguyền rủa cô, cảm giác rất kỳ lạ.” Hoa Hiểu Quỳ lo lắng, giữa hai hàng lông mày đầy ưu lo.
“Sức mạnh của Tsubaki không dễ để nguyền rủa được ta, hơn nữa… Ta sẽ yêu ai ư?” Tựa như dưới vẻ mặt hờ hững của Kikyo ẩn giấu sầu bi và tự giễu, giống như ảo giác, khóe môi nàng ấy lại hơi vểnh lên, một nụ cười tao nhã nhẹ nhàng, lại có chút nhạt nhẽo, cô ấy lại trở lại là Kikyo – một vu nữ ung dung, tự tin, cao quý, xinh đẹp.
“Ta tin Kikyo, lời nguyền cũng sẽ có hạn chế, có thể nguyền rủa vu nữ cùng cấp bậc, thậm chí là mạnh hơn chính bản thân mình. Nhưng…. cho dù nghĩ như thế, trong lòng ta vẫn bất an, hay là do ta quá nhạy cảm, mới vừa bước vào thế giới này không lâu….” Hoa Hiểu Quỳ biết rõ những bất an của cô là do đâu, nhưng bây giờ cô chỉ có thể giấu lo lắng dưới đáy lòng, dùng nụ cười thoải mái đáp lại sự an ủi của Kikyo.
Sức mạnh nguyền rủa của Tsubaki không đủ để Kikyo chết đi, nhưng nếu như…. Ngọc Tứ Hồn sắp xuất hiện, nó khiến cho những người dính lứu tới nó đều trở nên bất hạnh, bị máu tanh và oán hận nguyền rủa che lấp, nếu như…. Sức mạnh của của nó tăng thêm sức mạnh nguyền rủa Kikyo, vận mệnh bi thảm của Kikyo sẽ không chỉ còn trên phim ảnh, mơ hồ xa xôi nữa, mà sẽ là sự việc chân thực, xảy ra ngay trước mắt.
Rất khó để khiến Kikyo từ chối bảo hộ Ngọc Tứ Hồn, cô ấy quá vô tư bác ái, lương thiện thông minh, thành kính với thần linh, sẽ không từ thối thỉnh cầu của thầy trừ yêu, Hoa Hiểu Quỳ hiểu rõ, cô từ chối chỉ khiến Kikyo khó xử. Vận mệnh do hành động tạo thành, tích lũy từ từng giọt nhỏ, cô đến thế giới này, trở thành một nhân tố bất ngờ, bất kể là vô tình hay cố ý, hiệu ứng bươm bướm đã bắt đầu phát huy. Chỉ hy vọng, sự tình sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp….
Sắc trời dần tối, ráng đỏ xinh đẹp lúc hoàng hôn như tô điểm cho bầu trời, trong thôn có rất nhiều thôn dân đang đợi các cô trở về.
Nhìn thấy ba bóng người, hai lớn một nhỏ dần dần tiến đến gần, thôn dân lộ ra nụ cười thuần phác, thôn dân đứng đầu tôn kính nói: “Kikyo đại nhân, Quỳ đại nhân, hoan nghênh trở về.”
“Trong thôn có chuyện gì không?” Kikyo thấy thôn dân tỏ vẻ trịnh trọng liền hỏi.
“Kikyo sama, sáng sớm hôm nay có một đoàn người trừ yêu tới, nghe nói đại nhân không ở trong thôn, nên hẹn buổi tối sẽ quay lại.” Một thôn dân nói với Kikyo.
“Có chuyện gì sao?” Kaede nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Được, ta biết rồi.” Kikyo gật đầu tỏ vẻ đã biết, thôn dân tản đi, người nào trở về nhà của người nấy.
Trở lại nhà gỗ của ba người, chân Hoa Hiểu Quỳ đã đau nhức vô cùng, đặt mông ngồi xuống trướng nghỉ ngơi, cái bụng cũng kêu “ùng ục ùng ục”, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn, đoàn người trừ yêu đã tới, Ngọc Tứ Hồn chuyên gây tai họa cũng sắp xuất hiện rồi! Ngọc Tứ Hồn không bao giờ mất đi, thậm chí nó còn có ý thức, có linh hồn của chính mình. Như vậy có nghĩa là có thể đi vào giấc mộng của nó? Nhưng nguy hiểm rất lớn, không dễ dàng thực hiện được.
Vì đoàn người trừ yêu kia nói sẽ trở lại vào buổi tối, nên Kikyo kiên nhẫn chờ đợi. Bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa ti tách, buổi tối có cảm giác mát mẻ hơn. Kaede muốn chờ đến lúc gặp được đoàn người trừ yêu, nhưng Kaede thực sự không chờ nổi mà ngủ thiếp đi, dù sao Kaede cũng là trẻ con, dễ buồn ngủ. Trước kia, Hoa Hiểu Quỳ thường đi vào mộng cảnh để tu luyện nên ngủ rất sớm, nhưng hôm nay cô có tâm sự nên cũng khó ngủ, đành ngồi chờ với Kikyo. Tiếng mưa từ truyền vào nhà gỗ, càng làm rõ sự yên tĩnh của màn đêm, lửa cháy tỏa ra ánh sáng màu đỏ ấm áp.
Có thời gian rảnh, Hoa Hiểu Quỳ tìm châm tuyến vải vóc chưa may xong, hoàn thành nốt áo lót còn may dở. Mặc trang phục vu nữ, bên trong trống rỗng, cô cảm thấy không thoải mái, gió vừa thổi đã cảm thấy lạnh lẽo, hết cách, không thể làm gì khác hơn là tự mình may áo lót, thứ này nhờ người khác làm không tiện. Sau khi hoàn thành, cô cố ý bảo Kikyo mặc thử, dù sao vóc người của Kikyo rất tốt, chỉ mặc y phục vu nữ đơn bạc, khi tiêu diệt yêu quái, hoạt động kịch liệt một chút, trước ngực cô…. sóng lớn mãnh liệt, cảm giác không trang trọng, có áo ngực cố định thì tốt.
Ngọn lửa màu đỏ chập chờn nhảy lên, ánh lửa khẽ lay động, tiếng mưa rơi tí tách lẫn vào tiếng bước chân truyền từ xa đến, đoàn người trừ yêu đến rồi.
Kikyo đi ra khỏi nhà gỗ, đứng trong mưa, nhận Ngọc Tứ Hồn mà người đứng đầu đoàn người trừ yêu trịnh trọng dâng lên, điều đó nghĩa là đã giao phó sứ mệnh bảo vệ Ngọc Tứ Hồn cho người khác. Người đó lui về phía sau, quỳ một chân, những trừ yêu sư phía sau cũng chỉnh tề quỳ xuống, thể hiện sự tôn trọng và cảm tạ với Kikyo, cung kính hành lễ rồi rời đi.
Kaede tỉnh lại, đi ra khỏi nhà gỗ, xoa hai mắt còn lim dim buồn ngủ, nhìn thấy hai tay Kikyo đang nâng viên ngọc, nghi ngờ hỏi: “Tỷ tỷ, đây là cái gì?”
“Cái này là Ngọc Tứ Hồn, bọn họ hy vọng ta có thể thanh lọc nó, đồng thời bảo vệ ngọc không bị nhiễm bẩn.” Ở trong tay Kikyo Ngọc Tứ Hồn đã bị ô nhiễm tỏa ra thứ ánh sáng không rõ.
Hoa Hiểu Quỳ không cảm xúc nhìn Ngọc Tứ Hồn trong tay Kikyo, khó có thể tiêu hủy nó, cho dù nó tan nát cũng không biến mất mà tiếp tục reo rắc rắc rối và vận rủi.
Từ sau khi đón nhận Ngọc Tứ Hồn, Hoa Hiểu Quỳ phải chiến đấu nhiều hơn. Vì tranh cướp Ngọc Tứ Hồn, đám yêu quái như tre già măng mọc không ngừng kéo tới, ban ngày xuất hiện, buổi tối xuất hiện, tấn công cả ngày lẫn đêm. Hoa Hiểu Quỳ dần trưởng thành từ trong những trận chiến, sức mạnh của bình làm vườn được sử dụng không ngừng, nên nàng dần dần thông thạo, tìm ra bí quyết nắm giữ, điểm hạn chế của bình làm vườn cũng không khiến nàng thấy khó khăn. Thường chỉ có là yêu quái cấp thấp đến cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn, dù đến một đám rất đông cũng chỉ biết xông lên một cách vô tổ chức, nếu không thì việc giải quyết sẽ khó khăn hơn nhiều, Hoa Hiểu Quỳ rất mừng vì chúng nó không đoàn kết.
Hoa Hiểu Quỳ mất hứng vì yêu quái ngày đêm đều kéo đến quấy rầy, tuy rằng dường như chúng nó cũng ý thức được việc cướp đoạt rất khó khăn, nên đám yêu quái không còn quá lớn lối, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ chưa từ bỏ ý định, không ngừng tiến lên. Nếu như đám yêu quái bị Ngọc Tứ Hồn hấp dẫn không cảm giác được sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn, tình huống sẽ tốt hơn chăng? Cô suy nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để che giấu khí tức của Ngọc Tứ Hồn, ý niệm đầu tiên xuất hiện là để ngọc vào mộng cảnh của cô, nhưng mộng cảnh không phải nhà kho, chưa nói đến không biết nếu đặt vào đó có tác dụng phụ không. Cô lo nhất là Ngọc tứ Hồn đi vào mộng cảnh vẫn không chịu an ổn, gây nên vấn đề gì khác thì sao, hơn nữa tiến vào mộng cảnh không phải là đặc quyền của mình cô.
Bất kể thế nào Ngọc Tứ Hồn cũng không chịu mặc cho ai sắp đặt, nó là một nhân tố bất ổn, đặt ngay dưới mắt cũng không thể an tâm, huống chi là đặt ở những nơi khác, Hoa Hiểu Quỳ không thể một ngày 24 giờ đều ở trong giấc mộng bảo vệ nó.
Vậy thì chỉ có thể bày kết giới xung quanh Ngọc Tứ Hồn, nhiều tầng kết giới, cố gắng giảm bớt khí tức nó tỏa ra, hạ thấp cảm giác tồn tại của nó.
Phải ngày ngày chiến đấu cùng yêu quái để bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, vừa vất vả lại vừa chẳng được gì!!
Sắc trời dần tối, Kikyo vẫn chưa trở về, Kaede rất lo lắng, đứng ngồi không yên, đợi một hồi lâu, rốt cuộc không kiềm chế nổi, quyết định dẫn dân làng đi tìm Kikyo. Tuy Hoa Hiểu Quỳ cũng rất lo lắng cho Kikyo, nhưng không thể rời đi ngay được, hôm nay số lượng yêu quái tới tập kích lại tăng thêm, bị Kikyo dẫn dụ tới những nơi khác, cô phải ở lại đây bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, để tránh khỏi còn có con cá lọt lưới.
Mưa vẫn rơi tí tách bên ngoài, Kaede đi ra ngoài đã lâu mới mang Kikyo đã suy yếu trở về.