"Giá trị gì?" Lý Thanh chăm chú lắng nghe, ngay cả Lộ Hạnh Chi cũng khó có được liếc mắt qua nhìn.
"Tạm thời phải giữ bí mật nha, dù sao thì đó cũng chỉ là tưởng tượng của tôi, không có bằng chứng xác thực." Cừu Hân cười nói.
Lý Thanh: Tôi biết mà!
Cừu Hân lại nhặt chiếc điện thoại vỏ mèo màu xanh lên, vuốt mở màn hình khóa ngón tay gõ nhanh vào cái gì đó.
Lý Thanh tò mò lại gần xem, thấy cô dùng tài khoản của Tiểu Mỹ gửi tin nhắn cho Tiểu Lệ.
Tiểu Mỹ: 【Bảo bối có đó không?】
"Còn có thể như vậy?" Lý Thanh vẻ mặt khiếp sợ.
Càng vô lý chính là đối phương thật sự trả lời.
Tiểu Lệ: 【 ĐM! Người mất tích trở về? Bà rốt cuộc đi đâu lâu như thế mà không nói lời nào làm tôi lo lắng muốn chết! 】
Tiểu Mỹ: 【 Khiến bảo bối lo lắng rồi, bà còn nhớ nhãn hiệu nước hoa tui thích dùng nhất không? 】
Tiểu Lệ: 【 Phát điên cái gì? Bà dùng nước hoa lúc nào? Không phải là bị người ta trộm acc chứ! 】
Cừu Hân đóng màn hình khóa lại suy tư: "Xem ra chỉ có đồ trong ngăn tủ này là của em gái Tiểu Mỹ, không biết đồ trong hai tủ còn lại là của một người hay hai người?"
Rốt cuộc trong cuộc nói chuyện Tiểu Mỹ chỉ đề cập đến một người phụ nữ lạ.
"Các chị em, chúng ta có hai phương án." Cừu Hân mỉm cười vươn ra hai ngón tay, "Cái đầu tiên là chúng ta khám phá tất cả các địa điểm trên tầng này, chẳng hạn như nhà tắm nữ. Thứ hai là trước tiên chúng ta tìm hai huynh đệ tốt tụ họp, tích hợp các manh mối hiện có để giải mã mật khẩu điện thoại di động."
"Suýt nữa quên mất có người cả chúng ta ở nhà tắm nam!" Lý Thanh vỗ trán.
Lộ Hạnh Chi nhàn nhạt nói, lại là một câu nói đó: "Sao cũng được."
"Hay là đi thăm dò xong trước đi, nếu không lúc chúng ta quay lại còn phải làm lại lần nữa." Lý Thanh nói.
Mấy người cất điện thoại di động vào tủ, vì đồ điện tử không được mang vào khu vực tắm.
Cừu Hân biết vị trí nhà tắm nên đi trước dẫn đường cho hai người.
"ĐM, sao trên mặt đất lại có rất nhiều tóc và máu thế, cũng quá dọa người đi!" Lý Thanh nhìn thấy mặt đất cách đó không xa với đôi mắt sắc bén, vội vàng chạy tới phía sau Lộ Hạnh Chi.
"À, đây là người bạn mới mà tôi đã nói qua..." Cừu Hân cười nói.
"VÙ vù vù—" tiếng động lớn đột nhiên vang lên sau lưng mấy người, lập tức át đi giọng nói của Cừu Hân.
Lý Thanh bịt tai: "Tiếng gì vậy!"
Lộ Hạnh Chi giọng điệu gay gắt: "Chắc bạn tốt của cô ấy lại tới."
"Vậy chúng ta mau đi vào nhà tắm đi!" Lý Thanh nuốt nước miếng, run rẩy nói.
Mấy người bước nhanh đến trước cửa đá nhà tắm, lần này cửa đá đã mở ra, bên trong tràn ngập sương mù mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người như ẩn như hiện bên cạnh bồn tắm gần nhất, vô cùng mờ ảo.
"Tôi nói, sương mù ở đây dày đặc như vậy, không phải càng dễ giấu ma hơn sao?" Lộ Hạnh Chi thấp giọng nói với Lý Thanh.
"Không sao, chỉ cần tôi không nhìn rõ, vậy nó sẽ không tồn tại, cho dù tôi nhìn thấy, ít nhất cũng là phiên bản chăm sóc da!" Lý Thanh hàm răng run lên, duy trì tâm lý như đà điểu.
Cừu Hân dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, cô thực sự rất tò mò không biết người bạn mới trông như thế nào.
Khi âm thanh vù vù đinh tai nhức óc đến gần, Cừu Hân nhìn thấy một người đàn ông không đầu mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh, trên tay cầm một cái ống lớn, nối liền với ống chính là một cỗ máy, chỉ nhìn thấy nó đang kéo chiếc máy đến nơi có một đống tóc, anh ta hướng vòi phun trong tay xuống đất, tiếng vù vù càng dữ dội hơn, toàn bộ tóc đen trên mặt đất đều bị hút vào bụng máy phía sau.
Không biết có phải ảo giác hay không, Cừu Hân mơ hồ nghe thấy âm thanh vô cùng thỏa mãn từ chiếc máy phát ra, hình như còn ợ một cái.
Không kiên nhẫn xoa xoa ngón tay, Cừu Hân tỏ vẻ thích thú, nếu không phải chiếc máy hơi lớn không thể mang theo, thực sự muốn đi lên để chào hỏi người bạn tốt rồi mượn chơi cho zui.
"Chị Cừu, mau đến đây!" Bóng dáng của Lý Thanh từ trong sương mù đi tới.
Cô(LT) và Lộ Hạnh Chi đã đi vào thêm một đoạn, chợt phát hiện Cừu Hân không đi theo, vội vàng quay lại gọi.
Cừu Hân nhìn lại người bạn mới, sau đó xoay người nói 1 câu: "Đến đây."
Nói về người bạn mới của cô không có đầu, nhìn không ra rốt cuộc là anh em trai hay là chị em gái, sau này nên gọi là gì đây?
A, Có rồi, gọi anh là Lục đi!
Cừu Hân bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hai người Lộ Hạnh Chi, thấy họ đang quan sát xung quanh bồn tắm.
"Các chị em, có phát hiện ra cái gì thú vị không?" Cừu Hân cười híp mắt hỏi.
"Chị Cừu, chị nhìn cái bồn này đi, không phải toàn là máu chứ..." Lý Thanh lắp bắp hỏi cô.
Bồn tắm trước mặt được bao quanh bởi những tảng đá lớn có độ cao khác nhau, chất lỏng đỏ tươi trong bể tĩnh lặng như cảnh, nhìn qua có loại mỹ lệ quỷ dị.
"Là rượu vang đỏ." Lộ Hạnh Chi tháo kính ra bỏ vào túi, sương mù dính vào kính cản trở tầm nhìn của cô.
Sau khi bỏ kính ra, nhìn qua hơi thở chán trường càng thêm đậm.
Bên cạnh bể nước nóng có một tấm biển ghi "tắm rượu vang đỏ đặc biệt".
Cừu Hân bỗng nhiên đi tới bên cạnh hồ, lấy một thứ gì đó từ trong túi quần rồi ném xuống bể.
Chỉ thấy vật kia vừa rơi vào trong bể, mặt nước tĩnh lặng lập tức bị phá vỡ, vô số chủng loại kỳ dị màu đen không rõ nổi lên, trông giống như một con quái ngư, tranh nhau gặm nhấm vật rơi xuống nước.
Lý Thanh sợ hãi lui lại mấy bước: "ĐM, chất lỏng này thoạt nhìn rất trong suốt, làm sao có thể giấu được thứ xấu xa!"
Phi phi phi! "Quái ngư trong nước phát ra tiếng nôn mửa kỳ quái, rất nhanh đàn cá lại nhanh chóng tản đi, mặt nước yên tĩnh trở lại.
"Không thích sao?" Cừu Hân tiếc nuối cất hộp thuốc lá trong tay, "Còn tưởng rằng tất cả bạn bè sẽ không từ chối thuốc lá Trung Hoa."
Lộ Hạnh Chi ngước mắt nhìn Cừu Hân một cái: "Có lẽ là khác loài."
Sau khi rời khỏi hồ rượu vang đỏ, ba người lại đi loanh quanh vài vòng nhưng không phát hiện ra điều gì, bởi vì trong hồ bơi có thể có những nguy hiểm chưa biết nên họ cũng từ bỏ ý định mù quáng xuống nước mò mẫm.
Hơn nữa nơi đây rất rộng, bể tắm cũng khá nhiều, có hơn chục bể đủ loại, bể lớn nhất chỉ bằng một bể bơi nhỏ, nếu như muốn tìm ra manh mối trong đó chẳng khác nào mò kim đáy bể.
"Đi thôi, lấy đồ trước, sau đó gặp huynh đệ tốt tụ họp." Cừu Hân nói.
Mấy người lại vào phòng thay đồ, lấy điện thoại di động cùng vòng tay từ trong ngăn tủ ra, suy nghĩ xong lại mang theo những thứ khác, tất cả đều được nhét vào trong túi xách của Tiểu Mỹ.
Thu dọn xong đạo cụ rồi lần nữa nhấn nút đi vào thang máy. Lần này không cần mấy người phải xoắ xuýt với việc đi đâu, bởi vì ngoại trừ nút ở sảnh tầng 1 sáng lên và có phản ứng khi nhấn, các nút còn lại đều chuyển sang màu xám, ấn cũng không có phản ứng gì.
Trở lại sảnh tầng một lần nữa, chỉ thấy Hoàng Quang và Tề Tranh đã đợi ở đó.
Tề Tranh vẫn là bộ dáng ốm yếu chết chóc kia, mà Hoàng Quang đang có chút không kiên nhẫn đứng run chân.
Hai người nhìn chật vật hơn rất nhiều, đặc biệt là Hoàng Quang, trên cái đầu trọc có vài vết máu, quần áo rách nát, dép lê dưới chân thủng một lỗ, lộ ra một ngón tay cái.
"Anh Hoàng, đã lâu không gặp, sao anh còn chưa thay dép lê?" Cừu Hân đi ra thang máy cười chào hỏi anh.
"Ai, cô nghĩ rằng tôi không muốn sao? Tôi vừa phát hiện đôi dép dưới quầy lễ tân đã biến mất." Hoàng Quang gãi cái đầu hói của mình với vẻ mặt rất bất lực.
"2 người có phát hiện ra cái gì không?" Lý Thanh sốt ruột hỏi.
"Không tìm thấy được thứ gì hữu ích, tôi tìm thấy chìa khóa phòng tắm hơi trong tủ của mình, còn anh ta tìm thấy chứng minh thư của bà chủ trong tủ của anh ta." Hoàng Quang lấy đồ ra.
"Chứng minh thư của chị Phương Như?" Cừu Hân mỉm cười, như có điều suy tư nhìn Tề Tranh.
"Chẳng lẽ bà chủ là một tên biến thái, mỗi ngày đều đến nhà tắm nam nhìn lén nam nhân tắm?" Lý Thanh thử phân tích, đột nhiên vô cớ rùng mình một cái.
Trên không trung bọn họ không nhìn thấy bà chủ Phương Như đang giương nanh múa vuốt giơ chân lên đá Lý Thanh 1 cước: Ngươi mới nhìn xú nam nhân tắm rửa đấy!
Mấy người Cừu Hân cũng lấy điện thoại di động ra chia sẻ chia sẻ chiến công.
"Sáu chữ số, chẳng lẽ là ngày sinh nhật của bà chủ?" Hoàng Quang hai mắt sáng lên, hắn thường xuyên chơi trốn khỏi mật thất, rất nhiều mật thất đều dùng cách cổ quái như này làm mật khẩu!
"Khụ khụ, dù sao tôi cũng không có manh mối nào khác, không bằng thử xem sao?" Tề Tranh lên tiếng đồng ý.
"Em trai Tề đừng vội." Cừu Hân cười đi tới quầy lễ tân," Ai nói không có manh mối khác?"
"Khụ khụ, tôi không vội, khụ!" Tề Tranh vội vàng nói.
"Làm ơn nếu cậu không khỏe thì bớt nói vài câu đi, tôi nghe cậu ho khó chịu đến mức chỉ muốn vào nhà tắm nam tìm chết." Lộ Hạnh Chi vẻ mặt ẩn nhẫn che lỗ tai.
Cừu Hân đã thành thạo quầy lễ tân rồi.
Lần này, mục tiêu của cô là máy tính của chị Phương Như, nhấn nút nguồn, máy tính từ từ sáng lên, cùng với tiếng nhạc khởi động quen thuộc, câu hỏi bảo mật được hiển thị trên màn hình.
"A, vậy mà có cả mật khẩu sao?" Cừu Hân lẩm bẩm.
Mấy người chen chúc ở quầy lễ tân cùng nhau xem thao tác của Cừu Hân.
Cô nhấp vào dấu chấm hỏi nhỏ ở bên phải hộp nhập câu hỏi bảo mật, lời nhắc hiện ra: Kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.
"Chị Phương Như thực sự đã kết hôn?" Cừu Hân không thể tin được, "Chị Phương Như của tôi xinh đẹp hiền lành như vậy, làm sao trên đời này có người đàn ông nào xứng với chị ấy?"
Phương Như đang lơ lửng trong không trung nghe thấy vẻ mặt bỗng nhiên xấu hổ, không ngờ người này thỉnh thoảng cũng có thể nói tiếng người!
"Thật sự là sóng gió trùng trùng điệp điệp, mã này chưa giải được mã khác lại tới." Lý Thanh thở dài.
Cừu Hân mở ngăn kéo, cẩn thận tìm kiếm những thứ có thể có ích, những người khác cũng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
"Tôi tìm thấy được một thứ." Giọng nói không hề phập phồng của Lộ Hạnh Chi vang lên.
Chỉ thấy cô mặt không đổi xách ra một cái túi nilong nhỏ màu đen, nếu không phải cô ấy cẩn thận, còn tưởng đó là một cái túi bỏ đi.
Cừu Hân mở chiếc túi nilong ra, trên cùng có một tờ giấy:
【Tặng cho người anh yêu nhất, ngày kỷ niệm kết hôn kinh hỉ đặc biệt nhất.】
"Thứ gì vậy?" Lý Thanh tò mò thò đầu tới.
Cái túi nhựa được kéo ra, bên trong có một cái hộp lớn bằng bìa cứng buộc bằng ruy băng, Cừu Hân mở cái hộp ra, đột nhiên vang lên tiếng nhạc rất cũ kỹ, bên trong là một bông hoa hồng bằng nhựa và con gấu búp bê vải chất lượng kém có ngũ quan không cân xứng, một vài viên sôcôla nhãn hiệu lỗi thời đã thối rữa, còn kèm theo một tấm thiệp: Bạn gái đã khóc khi nhìn thấy nó, hộp quà khiến phụ nữ quan tâm đến nỗi phải rơi lệ, vậy mà chỉ 29.9! (Quét mã QR theo dõi cửa hàng lập tức xuất hiện phản hồi nha!)
Có vẻ như thẻ này đi kèm với nó.
Cừu Hân: Chị Phương Như chắc đã thật sự rơi nước mắt, khóc vì tức giận.
Cũng may bên trong có một thứ khác khá đột ngột, Cừu Hân lấy nó ra khỏi hộp, hóa ra đó là một quả pháo hoa mini hình vuông có góc cạnh.
"Cái đó, trong phòng có thể đốt pháo hoa không?" Lý Thanh thận trọng hỏi.
"Trong phòng không thể xuất hiện ma đâu." Lộ Hạnh Chi lạnh lùng nói: "Cứ đốt đi."