Từ thói quen hàng ngày của Tô Hòa, mẹ Tô có thể đoán được là cậu không có nhiều bạn bè.
“Đương nhiên rồi, dì yên tâm đi, có con ở đây không ai có thể bắt nạt Tô Hòa được.” Chiêm Cẩm Dương tràn đầy tự tin.
Tô Hòa không nói lời nào, ngoài ra hai người còn quyết định vấn đề dạy kèm trong nghỉ đông.
Kỳ nghỉ đông lớp 11 so với lớp 12 còn nhiều hơn, nghỉ đông ngày đầu tiên, Chiêm Cẩm Dương liền mang theo tài xế, xách theo bọc lớn bọc nhỏ trái cây sấy khô và một số thực phẩm tốt cho sức khỏe đến nhà xin dạy học.
Mẹ Tô thấy cảnh này bị dọa sợ luôn rồi, bà vốn nghĩ là Chiêm Cẩm Dương là con nhà nghèo, không ngờ chẳng những không nghèo mà còn rất giàu có, lại khách sáo đến mức ba mẹ Tô đứng ngồi không yên, muốn mời người uống trà cũng không thể bưng ra trà nào ngon.
May mà tài xế không tính ở lại lâu, đưa xong đồ xong thì rời đi.
Tô Hòa còn đang ngủ, bị tiếng động làm thức dậy, ăn mặc áo ngủ mỏng manh liền bò ra ổ chăn, mẹ Tô chạy nhanh đẩy cậu chủ trẻ quý giá cho cậu: “Tiểu Hòa, nghỉ đông cũng đừng nghĩ đến việc ngủ nướng, bạn học nhỏ tới sớm để học bù, con cũng nhanh lên rời giường.”
“Dạ.” Tô Hòa không rõ tình hình lại bị Chiêm Cẩm Dương mang về phòng ngủ.
Chiêm Cẩm Dương còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Tô Hòa có chút khó chịu, vì lý do của Giang Chấp, cậu đối với hành động đóng cửa có chút kháng cự: “Anh đóng cửa làm gì?”
“Đương nhiên đóng cửa lại an tĩnh học tập.” Chiêm Cẩm Dương nhét cậu vào trong chăn, “Mùa đông lại không mở điều hòa, em không lạnh sao! Có phải anh tới sớm quá không, nếu không em ngủ tiếp một lát?”
Tô Hòa đã sớm bị dọa cho bay cả buồn ngủ, xốc chăn lên: “Em vẫn là rời giường đi.”
Mẹ Tô không biết, cũng không muốn biết Chiêm Cẩm Dương rốt cuộc lai lịch gì, bà cũng không muốn lợi dụng con trai mình để tạo mối quan hệ. Chẳng qua bọn họ là khách đến nhà, bà không thể lơ là, cho nên bà tranh thủ thời gian nghỉ trưa về nhà nấu vội vài món cho hai người, ít nhất cũng tốt hơn là kêu hai đứa nhỏ gọi đồ ăn ngoài.
Trong nhà quà tặng còn chất đống ở đó, bảo Chiêm Cẩm Dương lấy về hắn cũng không mang về, mẹ Tô mua thêm chút thịt và trái cây, sáng sớm bà dậy hầm canh xương, đến trưa khi trở về đã dọn sẵn lên bàn.
Ăn xong, bà nhanh chóng thu dọn chén đũa, lại chạy về trung tâm thương mại đi làm.
Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa tiếp tục học một cách buồn chán ở trong phòng.
Hôm nay mẹ Tô mua dâu tây, Tô Hòa ăn từng trái không ngừng, đến khi cảm nhận được ánh mắt của Chiêm Cẩm Dương, cậu thật sự đã bị nhìn chằm chằm khá lâu.
Tô Hòa hỏi hắn: “Anh nhìn em làm gì? Anh giải ra đề chưa?”
Chiêm Cẩm Dương tính 4,5 lần, đáp á. vẫn luôn sai khiến hắn khó chịu, nhưng khi quay đầu lại thấy Tô Hòa đang ăn ngon lành, môi đều đỏ tươi, hỏi: “Dâu ăn ngon không?”
Tô Hòa cầm lấy chén nhựa bên cạnh, ngón tay bởi vì dùng sức mà có chút tái nhợt, móng tay được cắt tỉa nhẵn nhụi hồng hào mềm mại, cầm chén để trước mặt Chiêm Cẩm Dương: “ Ngọt lắm, anh ăn đi.”
Chiêm Cẩm Dương hé miệng: “Em đút anh.”
Tô Hòa mỉm cười cầm lấy một trái dâu, như là đang cho một đứa nhỏ ăn.
Chiêm Cẩm Dương lại ngậm lấy ngón tay cậu, cắn nhẹ một chút mới buông ra.
Tô Hòa nhanh chóng rút tay lại, một cái tay khác nắm lấy ngón tay bị cắn, sắc mặt dần dần đỏ, nhỏ giọng nói: “Sao anh cắn người ta hả?”
Chiêm Cẩm Dương nắm lấy cánh tay cậu, mém tí nữa thì kéo cậu vào lòng, cắn trái dâu trong miệng, nói không rõ ràng: “Mời em ăn dâu.”
“Ưm.” Chiêm Cẩm Dương vừa tới gần, đầu óc Tô Hòa cũng choáng váng, không biết phản kháng như thế nào, Chiêm Cẩm Dương mời câu ăn dâu như vậy thế nào cũng không thở nổi.
Cậu cũng không biết Chiêm Cẩm Dương từ lúc nào ngồi vào trên ghế, khi nhấc mông lên đã ngồi ở trên đùi hắn.
“Anh không chỉ mời em ăn dâu, anh còn sẽ trồng dâu nữa.” Chiêm Cẩm Dương nói nhỏ ở bên tai cậu, liếm vành tai cậu trêu đùa.
Môi Chiêm Cẩm Dương dần di chuyển xuống, cố ý lưu lại dấu vết trên cổ tay, cắn nhẹ trái cổ Tô Hòa, lại giống như ăn kẹo liếm láp.
“Chiêm Cẩm Dương.” Tô Hòa ngẩng đầu, có chút hoảng loạn vì cảm giác kỳ lạ này, có một tia phản kháng.
Nhưng Chiêm Cẩm Dương lại không nhận ra, hắn còn tưởng rằng là lời mời động tình, thậm chỉ còn với tay vào trong áo: “Tô Hòa, em có biết đàn ông làm tình là như thế nào không?”
Tô Hòa đột nhiên bừng tỉnh, dùng sức đẩy mạnh bả vai Chiêm Cẩm Dương, hai người kéo ra một ít khoảng cách.
Cậu lảng tránh ánh mắt Chiêm Cẩm Dương, sắc mặt dần dần tái nhợt, ngữ khí cũng là tràn ngập cầu xin: “Em không biết, Chiêm Cẩm Dương, chúng ta tiếp tục đọc đề nha?”
Tên đã trên dây, nhưng mục tiêu lại biến mất trong không khí mỏng manh, khỏi nói Chiêm Cẩm Dương có bao nhiêu khó chịu. Nhưng hắn không thể tới bắt mục tiêu được, ngược lại an ủi cậu: “Được rồi, đề kia anh còn chưa có tính ra nữa, em nói cho anh rốt cuộc là làm sai bước nào đi.”
Chiêm Cẩm Dương ngồi lại vị trí của mình, Tô Hòa cũng nghiêm túc mà bắt đầu giảng đề, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Ngoại trừ chỗ phồng lên trên quần Chiêm Cẩm Dương, thật ra hắn sắp nghẹn hỏng rồi.
Sau khi kết thúc hai đề, Chiêm Cẩm Dương cũng chưa thể làm thằng nhỏ thả lỏng lại, hắn bất đắc dĩ mà nắm lấy tay Tô Hòa đè lên trên: “Thầy Tô xin thầy thương xót đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, em sợ về sau sẽ phế luôn. Anh không nói chuyện làm tình, anh em tốt giúp đỡ lẫn nhau tự sướng loại chuyện này em chắc có nghe nói qua.”
Tô Hòa thật sự chỉ giới hạn trong nghe qua, cậu cảm giác nơi đó của Chiêm Cẩm Dương trở nên lớn hơn khi cậu đặt tay lên.
“Ừm, vậy anh cởi quần đi.” Tô Hòa cảm thấy sau khi cùng Chiêm Cẩm Dương ở bên nhau, giới hạn cuối của mình càng ngày càng thấp.
Chiêm Cẩm Dương nhanh lẹ mà cởi ra.
Tô Hòa trước đó nói rõ: “Em không biết làm thế nào, nếu làm cho anh không thoải mái cũng không phải tại em.”
Chiêm Cẩm Dương nắm lấy tay cậu cùng tuốt: “Em chạm vào anh thì anh thoải mái muốn chết.”
Hắn hoàn toàn không có khoa trương, hắn đã mơ ước tay Tô Hòa từ lâu, khi phần dưới bị nắm lấy, phía trên hắn cũng đã tràn ra một ít chất lỏng.
Nói đến cùng, hắn hiện tại cùng lắm chỉ là một thằng nhóc con, một chút kích thích liền hưng phấn đến muốn mạng.
Tô Hòa trên tay bị động, ánh mắt đảo vòng, không biết nên nhìn chỗ nào.
Chiêm Cẩm Dương lại ôm lấy eo cậu, ôm cậu ngồi ở trên đùi: “Nhìn anh.”
Tô Hòa cuối cùng định thần lại, đập vào mắt lại là đôi mắt bá đạo mà hung ác của Chiêm Cẩm Dương đắm chìm trong dục vọng. Cảm giác kỳ lạ ban đầu lại ùa về, bộ phận kia không nên thuộc về mình dần dần ẩm ướt, làm cậu rất cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Chiêm Cẩm Dương ấn eo cậu, không cho rời đi.
Đôi môi lại lần nữa được hôn lấy, Tô Hòa cũng lại lần nữa đánh mất chính mình.
Chiêm Cẩm Dương thở dốc ở bên tai cậu, ở bên tai nói lời yêu, khiến Tô Hòa cả người khô nóng, cho rằng mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến.
Cổ tay vừa đau vừa mỏi, Chiêm Cẩm Dương cuối cùng cũng bắn ra, thỏa mãn mà thở ra một hơi dài, tựa lưng vào ghế ngồi, vẫn cứ nắm cậu tay, cũng không nhúc nhích, giống như thật sự sướng muốn chết.
Tô Hòa đành phải tự mình cầm khăn giấy, lau sạch tay cho cả hai.
Nhưng Chiêm Cẩm Dương thật sự rất hăng hái, lau hai lần không ngờ lại có xu thế ngẩng đầu, sợ tới mức Tô Hòa trốn vào nhà vệ sinh: “Anh kéo quần lên đi, em đi rửa tay.”
Chiêm Cẩm Dương làm sao nhẫn tâm sướng một mình, hắn chặn Tô Hòa ở cửa: “Nên đến lượt anh giúp em.”
Tô Hòa đỏ mặt: “Không, em không cần.”
“Thật ngại quá.” Chiêm Cẩm Dương ép Tô Hòa lui vào trong tường, thử sờ soạng một chút, thì ra cũng cứng, “Thầy Tô như thế nào lòng nghĩ một đường miệng nói một nẻo thế kia, như này là không tốt.”
Tô Hòa khóc không ra nước mắt, cậu muốn mình bình tĩnh lại một chút, rõ ràng đã bình tĩnh lại, nhưng bị Chiêm Cẩm Dương bế lên.
“Ưm thật sự…… Ưmm……”
Hai chữ “Không cần” bị Tô Hòa nuốt trở lại trong bụng, Chiêm Cẩm Dương cách quần xoa nhẹ hai lần, hô hấp cậu dồn dập, toàn thân như có dòng điện.
“Tô Hòa, mỗi người đều sẽ có những xung động và sinh lý ham muốn, đều sẽ có dục vọng, đây là hiện tượng sinh lý tự nhiên, em không cần sợ hãi, cũng không cần cảm thấy xấu hổ, để anh giúp được không em?” Chiêm Cẩm Dương giờ phút này đang đóng vai trò thầy dạy sinh lý cho Tô Hòa.
Ma xui quỷ khiến, Tô Hòa gật đầu.
Đương nhiên, nếu biết trước Chiêm Cẩm Dương không phải dùng tay, cậu nhất định sẽ không đồng ý.
Chiêm Cẩm Dương dùng miệng ngậm lấy, khoang miệng ấm áp ẩm ướt, chính Tô Hòa cũng chưa dùng tay chạm qua, lần đầu tiên cậu hăng hái như vậy. Hơn nữa cậu đối diện với gương bồn rửa tay, vừa ngẩng đầu nhìn thấy trong gương Chiêm Cẩm Dương quỳ trước mặt cậu phun ra nuốt vào. Cậu làm sao chịu đựng được loại kích thích này, bị Chiêm Cẩm Dương nhéo trứng dái nhỏ, mút vài cái rồi bắn ra.
Cậu nước mắt lưng tròng, bé bướm cũng chảy ra rất nhiều nước, nhưng cậu lại không khó chịu, chính là cảm thấy rất kỳ lạ, giống như lại thỏa mãn lại trống rỗng, như là muốn càng nhiều hơn nữa.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tô Hòa khóc càng lớn hơn, cậu mới không muốn, đều tại Chiêm Cẩm Dương!
Chiêm Cẩm Dương súc miệng, lau dọn phía dưới hỗn loạn của Tô Hòa, hôn lên nước mắt của cậu: “Sướng quá khóc hả bé?”
Tô Hòa cắn môi oán trách hắn: “Mới không phải, một chút cũng không sướng.”
Chiêm Cẩm Dương vỗ vỗ lưng cậu: “Được rồi, đừng khóc, là anh sai, là kỹ thuật của anh không được, mong rằng sau này thầy Tô cho anh cơ hội luyện tập nhiều hơn.”
Tô Hòa tức đến ngứa răng, câu cổ Chiêm Cẩm Dương, tiếp tục cắn môi hắn. So với loại chuyện kịch liệt này, cậu vẫn thích hôn môi nhiều hơn.
Vào đêm 30, ba mẹ Tô cuối cùng cũng được nghỉ lễ, cả nhà ở bên nhau cùng chuẩn bị cơm tất niên.
Trước hai ngày Chiêm Cẩm Dương cũng đã nghỉ học bù và bị bắt đi chúc tết họ hàng thân thích. Trong luc đó hắn thỉnh thoảng gửi tin WeChat cho Tô Hòa, để Tô Hòa không cảm thấy cô đơn khi ở nhà một mình.
Tết nhà họ Tô, tuy không náo nhiệt, nhưng rất ấm áp. Sau một năm vất vả, cuối năm người một nhà vui vẻ ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, trong lòng mỗi người đều hướng về cuộc sống tương lai, cũng giống như những gia đình bình thường.
Sau khi ăn cơm xong, cha Tô đi xuống dưới lầu đốt pháo, lúc sau ba người cùng nhau ngồi trên sô pha vừa ăn trái cây vừa xem xuân vãn.
Tô Hòa cầm điện thoại, nhìn Chiêm Cẩm Dương hết lần này tới lần khác phàn nàn với mình, nói tiểu phẩm có bao nhiêu nhàm chán, nhàm chán đến nổi hắn đã lấy bài tập ra làm bài.