Tư Noãn Noãn vẫn như mọi ngày, sau khi cho hai cục thịt Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ăn xong thì đưa hai bé lên xe đi đến trường học. Cô lại nấu một chút thức ăn nhẹ cho Lê Bá Sâm.
Bệnh Viện.
Tư Noãn Noãn xoa nhẹ bụng vẫn còn chưa nhô của mình đi vội đến phòng bệnh của Lê Bá Sâm.
Lúc cô vừa đến đây thì có vài người y tá nói là phòng bệnh VIP đã tỉnh.
Tư Noãn Noãn hai mắt đỏ ửng vội vã vội vàng đi vào.
Phòng bệnh.
Lê Bá Sâm dựa vào đầu giường, mày anh nhíu chặt nhu nhu thái dương.
" Sâm... " Tư Noãn Noãn vừa bước vào, hai mắt không kiềm được mà tràn ra một giọt nước mặt, tiếng gọi nghẹn ngào cùng vui mừng vang lên. Phải biết anh đã hôn mê cả tháng nay... bác sĩ còn nói...
" Cả nhà nên chuẩn bị tinh thần... " thế mà hôm nay lại tỉnh dậy... chính cô cũng không biết nên diễn tả cảm xúc của mình ra sao...
Lê Bá Sâm nghe người gọi, mày anh nhíu lại nhìn về hướng nơi phát ra âm thanh.
Trong ánh mắt không còn một chút ôn nhu hay nhớ nhung nào, thay vào đó là sự xa lạ cùng với chán ghét.
Trong lòng Tư Noãn Noãn lộp bộp, cô nhìn anh, vội vàng lau nhẹ đôi mắt ướt đẫm của mình.
" Em là Noãn Noãn... anh không nhớ em sao? "
Lê Bá Sâm quét một vòng từ khuôn mặt đến gót chân của cô, mày anh càng nhíu chặt hơn, lạnh giọng nói.
" Cô có đi nhầm phòng nào không? Nếu có thì nhanh chóng rời khỏi đây đi. "
Sâm... anh... anh không... không nhớ... e... em sao? " Tư Noãn Noãn run rẩy nhìn Lê Bá Sâm hỏi.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn thật kỹ, như cố nhớ gì đó nhưng vẫn lắc đầu.
" Cô là ai... "
- ---
Lê Bá Sâm nghe Tư Noãn Noãn kể, lại thấy hai mắt cô ướt đẫm không nhịn được khẽ hôn lên đôi mắt cô.
" Ngoan... ngoan đừng khóc, nhất định sẽ không có chuyện đó. " thấy Tư Noãn Noãn vẫn còn nức nở.
Lê Bá Sâm ôm cô ngồi lên đùi anh, tay anh đặt lên bụng cô.
" Nhìn xem... trong bụng nhỏ này của vợ có con của chúng ta, không chỉ như vậy còn có hai cục thịt nữa, vợ nghĩ thử xem anh làm sao mà đành lòng quên đi em và các con. "
" Người xưa thường nói những gì thấy ở trong mơ thì sẽ không thành sự thật. " dừng một chút, Lê Bá Sâm hôn nhẹ lên trán Tư Noãn Noãn một cái nói tiếp.
" Huống hồ, anh có quên cũng chỉ quên những chuyện không quan trọng còn về vợ và hai con, anh nhất định không quên. "
Tư Noãn Noãn nghe Lê Bá Sâm nói, một phần nào cũng dịu đi chính là cô vẫn biết rõ những chuyện này không thể nói trước được.
Quên hay không quên không phải chính mình quyết định là xong.
Nhưng cô vẫn sẽ tin... Lê Bá Sâm nói như thế nào sẽ là như thế đấy.
Lê Bá Sâm nhìn cái đầu nho nhỏ đang trong lồng ngực không khỏi thở phào.
Phụ nữ mang thai tính khí sẽ thai đổi thất thường, không chỉ như vậy còn rất mẫn cảm.
Vì đang mang thai nên tuyệt đối không nên khóc... vì khóc sẽ rất ảnh hưởng đến cả mẹ và đứa bé trong bụng.
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn Lê Bá Sâm.
Nhắc mới nhớ... đến bây giờ cô vẫn không quá để ý đến vóc dáng của anh, nhưng hôm nay ôm như này... cô mới biết thì ra bản thân mình lại nhỏ bé như vậy, ở trong lồng ngực rắn chặt, bờ vai vạm vỡ, không những thế còn rất to a.