Cô biết, anh ấy nóng lòng muốn cô ấy đề cập chuyện ly hôn rồi.
Nếu đã không còn chỗ nào để cứu vãn, cô sẽ làm một nữ nhân nhỏ bé đau khổ, cầu xin sự thương hại thương xót của anh ta.
VIệc như vậy, cô ấy không thể làm.
Lòng tự trọng cô ấy càng không cho phép.
"Không cần tới chỗ của ông nội, chúng ta đến bệnh viện khám mặt em." Lục Kiến Thâm nói.
Nam Khê đứng hình: "Ông nội đã đồng ý sao?"
Lục Kiến Thâm lắc đầu.
Sau đó, anh nhìn cô giải thích, "Tôi định nói với cô, sức khỏe của ông không tốt lắm, ông đã sắp tổ chức sinh nhật lần thứ 80 sớm, một tuần sau tổ chức."
"Ông nội luôn luôn yêu thương em, nếu như bây giờ em đề cập chuyện ly hôn, chắc chắn ông sẽ không thể vui vẻ tổ chức sinh nhật rồi. Đợi tổ chức sinh nhật lần thứ 80 chúng ta sẽ nói đến ".
"Được." Nam Khê gật đầu: "Ông nội là người yêu tôi nhất trong nhà họ Lục, là người đối xử tốt với tôi nhất. Tôi cũng mong rằng ông sẽ có một sinh nhật lần thứ 80 thật vui vẻ".
"Nghe ý của cô, hình như là đang ám chỉ ta đối xử với em không tốt?" Lục Kiến Thâm trêu ghẹo.
Nam Khê: "..."
Sau khi mẹ cô mất, chính ông nội đã đưa cô về Lục gia, cho cô một mái ấm hạnh phúc, cũng chính ông nội là người chăm sóc cô, cho cô ăn học.
Nếu không có ông nội, cô chừng như không dám tưởng tượng nổi cuộc sống của mình trong mấy năm qua
"Anh yên tâm, khi sinh nhật của ông nội qua đi tôi sẽ nói chuyện ly hôn, sẽ không làm lỡ chuyện anh."
Sợ anh ta lo lắng mình sẽ lợi dụng sinh nhật ông nội để trì hoãn thời gian, Nam Khê vội vàng cam đoan.
"Cô có vẻ nôn nóng muốn ly hôn, gấp gáp còn hơn cả tôi?"
"Cái gì? Không phải anh nóng lòng muốn gặp người yêu cũ như thế sao?"
Lục Kiến Thâm vút ấn đường, không biết vì sao, vô cớ cảm giác có chút khó chịu.
Ăn sáng xong, Nam Khê cố chấp không qua Lục Kiến Thâm, nhưng vẫn bị anh ta đưa đến bệnh viện.
Phòng khám.
Nam Khê ngồi trên băng ghế, Lục Kiến Thâm đứng bên cạnh cô.
Cô có chút lúng túng, cô không ngờ đến Lục Kiến Thâm lại đưa cô tới đây.
"Cô có biết Cô bị dị ứng gì không?"
"Biết."
"Biết còn ăn nhiều như thế, làm nghiêm trọng đến nỗi, bản than cũng bị giày vò. Đã uống thuốc chưa?"
Nam Khê lắc đầu, có chút xấu hổ: "Chưa uống."
"Tôi kê một ít thuốc trước, cô về nhà uống rồi xem xem kết quả, nếu hiệu quả không tốt, hãy đến bệnh viện tiêm ngay lập tức."
Nam Khê đặt tay lên bụng dưới, cô do dự một chút, lo lắng một vài loại thuốc có ảnh hưởng đến em bé.
Nhưng Lục Kiến Thâm lại đứng bên cạnh, nên cô không thể hỏi.
Đúng lúc cô sốt ruột vô cùng, thì điện thoại của Lục Kiến Thâm vang lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại.
Nam Khê thở phào nhẹ nhõm, nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, tôi đang mang thai, có thể uống mấy loại thuốc này được không?"
"Sao vừa rồi không nói tôi, tôi sẽ đổi thành thuốc bôi ngoài da cho cô, không cần uống nữa."
"Cám ơn bác sĩ, làm phiền ngài rồi!"
Sau khi rời khỏi phòng khám của bác sĩ, sắc mặt Lục Kiến Thâm thay đổi rồi.
Không còn sự dịu dàng, đổi thành lãnh đạm vô cùng.
Hết sức chịu đựng, đến bên cửa sổ lấy thuốc, rốt cuộc không chịu nổi nữa: "Bản lĩnh lớn rồi, em học được cách nói dối rồi sao?"
Nam Khê biết anh ta đang nói việc bản thân dối anh ta chuyện uống thuốc.
Cô vội vàng cúi đầu, có phần ái ngại: "Xin lỗi, tôi không cố ý."