Nam Khê nắm chặt lòng bàn tay, những lời tiếp theo, cô dường như đã không cần thiết để nói nữa.
"Thanh Liên hôm nay kiểm tra, tình hình kiểm tra không tốt lắm, tinh thần cô ấy hiện tại..."
Nam Khê lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Được, vậy nhanh đi đi!"
Đối với những lý do đó, cô không muốn nghe một lời nào.
Nếu đã chọn rồi, hà cờ gì lại giải thích nữa.
Sau khi Lục Kiến Thâm rời đi, Nam Khê giúp đón tiếp người thân bạn bè với tư cách là một thành viên nói chung của Lục gia.
Nhưng có thể là vì nguyên nhân mang thai, Nam Khê liền cảm thấy mệt mỏi sau khi đứng một lúc.
Đặc biệt là hai bàn chân, hơi đau khi đứng.
Hôm nay cô ấy đi một đôi giày mới, không ngờ đến lại có chút cấn chân.
Nam Khê tạm thời dừng lại, ngồi xuống một chiếc ghế ở bên cạnh, muốn dán một cái băng cá nhân vào gót chân để giảm chút đau nhức và cấn chân.
Rút cuộc vừa ngồi xuống, liền nghe thấy bên tai truyền tới một tiếng chói tai châm chọc.
"Ai ya, chán quá, vẫn tưởng hôm nay có thể gặp được vợ của anh Lục chứ? Không nghĩ đến vẫn không chịu lộ diện như xưa. Cô nói xem, đừng có bảo là cô ấy gớm ghiếc vô song, hay vô cùng mập mạp, cho nên mới không dám gặp chúng ta. "
Những lời nói của cô gái này Nam Khê có phần ấn tượng, có vẻ như là em họ hàng xa của Lục Kiến Thâm, nhưng họ tên là gì cô không thể nhớ được.
"Chắc là không nhỉ, ông nội Lục làm sao lại có thể đem về một nữ nhân kém tệ như vậy đính hôn cho anh Lục? Tôi nghĩ rằng cô ấy không ra mặt là vì không có mặt mũi để xuất hiện, nghe nói gia cảnh của cô ấy rất nghèo, mẹ cô ấy là một y tá nhỏ, cha cô ấy còn là một con bạc, nếu không phải vì mẹ cô ấy đã cứu mạng ông nội, chỉ dựa vào xuất thân của cô ấy, dù cho cả đời cũng cô ấy không leo lên nổi Lục gia chúng ta. "
"Những đứa không quyền không thế đúng là khó coi, bộ dạng quê mùa, ngay cả xấu đi chăng nữa, vẫn không được lên bàn tiệc, đoán chừng vì lý do này mà anh Lục mới không xuất hiện cùng cô ấy, sợ rằng khiến người khác nhìn thấy chê cười. "
Hai cô gái nhỏ đứng một bên coi như không có ai bên cạnh bàn luận về "cô", chế nhạo "cô ấy".
Nam Khê nắm chặt tay, họ có thể cười nhạo cô, nhưng không được phép cười nhạo gia đình của cô, đặc biệt là không có quyền cười nhạo mẹ cô.
Cô từ xưa đến nay sẽ không kiếm chuyện, nhưng khi chuyện đã tìm đến cửa rồi, cô cũng sẽ không sợ.
Nam Khê mang giày vào, chỉnh sửa quần áo một chút rồi đi qua: "Nhìn hai tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp như vậy, lại nói xấu sau lưng người khác là không tốt nhé!"
Hai cô gái nhỏ quay người lại nhìn thoáng qua cô cùng một lúc.
Sau đó hắn khinh thường cười khẩy, lạnh lùng lầm bầm đáp: "Cô là ai, quản chuyện dư thừa."
"Không quan trọng tôi là ai, điều quan trọng là, tôi nhìn không quen việc xuyên tạc bừa bãi của hai cô."
Hai cô gái nhỏ lại cười khẩy một cái, nghênh ngang kiêu ngạo nhìn cô: "Tôi vẫn cứ nói thì làm sao nhỉ? Để tôi nói cho cô biết, hôm nay chỗ này là Lục gia, là lãnh địa của tôi, tôi muốn nói gì thì nói, đến lượt cô khoa tay múa chân."
"Cô đương nhiên có thể nói chuyện, đó là quyền tự do ngôn luận của cô, nhưng cô không thể tuỳ tiện nói bừa."
“Cái gì?” Cô gái khoanh hai tay, không thể tin nỗi nguýt mắt nhìn cô: “Cô dám bẻ lại tôi, xem ra cô chán sống rồi.
Vừa dứt lời, một cô gái phía sau lưng bất ngờ giơ tay, tàn nhẫn đẩy Nam Khê một cái.
Nam Khê mất cảnh giác, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ lại dám gây sự trước mặt nhiều người như vậy vào ngày sinh nhật của ông nội.
Cô ấy không biết bơi.
Hơn nữa nước trong hồ bơi rất lạnh.
Ngay khi ngã xuống, cô liền cảm thấy lạnh vô cùng.
Cô mở miệng, vừa định hô hoán, liền bị sặc nước trong hồ ngay lập tức.
Đạp nước vài lần, Nam Khê bắt đầu chìm xuống nhanh chóng.
Cô gái có lẽ nhận ra được bản thân quá bốc đồng rồi, lại thêm thấy Nam Khê không biết bơi, cũng không muốn tổn hại đến mạng người, nên lập tức kêu cứu: “Cứu mạng với, có người rơi xuống nước rồi, mau cứu mạng. "