Nam Khê vừa định hét lên, nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc từ trên đầu truyền đến: "Đừng sợ, là tôi."
Giọng nói này?
Nếu như cô không nghe lầm, đó là Lục Kiến Thâm.
Nam Khê mở mắt ra, khi nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng ngời đôi lông mày tinh anh đó, cô lập tức ngây người.
Ngẩn người hồi lâu, cô mới phản ứng lại, lúng ta lúng túng hỏi anh ta: "Anh sao lại quay trở về?"
"Làm sao? Nghe cô nói vậy, tôi hình như không nên quay trở lại?" Lục Kiến Thâm nhướng mày.
"Tôi còn tưởng là, anh sẽ ở lại bệnh viện qua đêm với cô ta."
Cô thật sự không mong anh ta quay về, hơn nữa ban sáng anh ta còn tức giận như vậy.
Nam Khê sau khi nói xong liền đã hối hận, bởi vì cô đã nhạy bén nhận ra được bầu không khí giữa hai người đã trở nên nghiêm trọng.
Vào lúc này, Lục Kiến Thâm đột nhiên tắt đèn, sau đó ôm lấy cô nằm trên giường, đắp mềm, bên tai cô vang lên một giọng trầm ấm: "Ngủ đi!"
Khi anh nói chuyện thì anh cách cô quá gần, đôi tai của Nam Khê bị hơi thở ấm áp của anh ta làm mềm nhũn.
Trong màn đêm tối, dễ thương giống như hai chiếc tai thỏ ửng hồng.
Đột nhiên bị anh ta ôm lấy, và toàn bộ mũi đều là mùi hương của anh ta, Nam Khê nhất thời có chút không quen.
Hai tay giữ thành nắm, cẩn thận đặt cạnh nhau trên ngực.
Do dự một lúc, cô còn liếm môi, nhẹ nhàng nói: "Vậy, anh vẫn chưa tắm?"
Ngay khi những lời này nói ra, Lục Kiến Thâm lập tức cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy như chim ưng nhíu mày nhìn đôi mắt như trái nho của cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, từ cổ họng anh ta tràn ra một giọng cười sảng khoái: "Làm sao em biết tôi không tắm?"
"Anh vừa mới trở về mà!"
Giữ chặt lấy cô hơn một chút, Lục Kiến Thâm giọng nói từ tốn chậm rãi đáp: "Tôi đã trở về khi em đang ngủ say, thấy em đang ngủ say, nên không quấy rầy em, sau khi tắm xong, tôi ở suốt trong thư phòng làm việc, vừa nghe thấy sấm sét liền lập tức qua đây”.
Nam Khê nép mình trong lòng anh, chỉ cảm thấy trái tim đang loạn nhịp vài phút.
Nếu không phải tận tai nghe thấy, cô khó có thể tin được.
Lục Kiến Thâm, anh rốt cuộc là người như thế nào vậy!
Mỗi lần đều như vậy, cho một cú tát liền lấp lại bằng một buổi hẹn hò ngọt ngào.
Song cô vui vẻ chưa được hai ngày, anh ta liền lại có thể khiến cô khóc.
“Tại sao sét đánh lại qua đây?” Nam Khê vẫn còn thở dốc hỏi.
"Bởi vì..." Đôi mắt đen láy của anh ta khóa chặt mắt Nam Khê, nói từng chữ từng chữ: "Tôi nhớ rằng người nào đó sợ sét đánh và sấm nhất, mỗi khi gặp thời tiết như vậy liền khóc nhè."
Đương nhiên Nam Khê không muốn tự nguyện thừa nhận bản thân là đồ nhút nhát, hơn nữa, cô nhớ cô không nói với anh ta điều này mà.
Làm sao anh ta biết được?
"Ai... ai khóc nhè chứ? Anh nói nhảm!" Nam Khê tự ti đáp.
Lục Kiến Thâm cười hắc hắc: "Vậy vừa rồi là ai bật tất cả đèn lên, còn trốn dưới chăn bông sống chết cũng không chịu đi ra."
Nam Khê: "..."
Nhấn mạnh châm chọc vào điểm yếu của cô đây mà!
Cuối cùng, Nanxi chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng: "Tốt thôi, tôi thừa nhận, tôi rất sợ sấm sét đánh, nhưng tôi từ trước đến nay chưa từng nói qua cho anh, làm sao anh biết?"
Lục Kiến Thâm đột nhiên dùng ngón tay búng nhẹ đầu cô: "Tiểu ngốc, không phải tất cả mọi chuyện đều cần nói ra mới có thể biết, chỉ cần đủ quan tâm, đủ tinh tế, thì nhất định có thể phát hiện được trong cuộc sống thường ngày."
"Vậy làm thế nào anh phát hiện ra?"
"Khi mới kết hôn, chỉ cần sét đánh một tiếng, em đặc biệt đều sẽ luôn ôm chặt chăn bông, đến mức không dám cử động cả người; sau này em học được một cách thông minh, khi sét đánh liền ôm lấy tôi, gắng sức chui vào lòng tôi, quấn lấy tôi như một sợi dây thừng. "