*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Rby
Beta: An Nhiên
“Đàn chị à? Lúc còn đại học thì hình như hội học sinh chỉ có một đàn chị thôi nhỉ?”
“Anh có còn liên lạc gì không ạ?”
“Tốt nghiệp được nửa năm vẫn còn liên lạc nhưng sau đó thì không còn nữa. Có điều anh xem bài đăng của cô ấy thì có vẻ là sắp kết hôn rồi. Chú rể trông rất được đó.”
Phim truyền hình vừa hay phát đến đoạn vai chính kết hôn, mục sư đang đọc lời tuyên thệ. Tống Mãn Đường lười nhác thu hồi tầm mắt.
“Chú rể là bạn cùng phòng với em. Từ hồi đại học đã thích chị ấy rồi.”
“Không phải năm ngoái đàn chị vừa mới công khai hẹn hò hả?”
“Ừm, vòng đi vòng lại.”
Văn Thu khó hiểu nhìn cậu chằm chằm: “Cơ mà làm sao em biết được anh quen đàn chị? Mau khai thật đi.”
“….Hừ, anh đừng động, không nói cho anh đâu.”
Văn Thu: “…”
Có ấu trĩ quá không vậy hả?
Tống Mãn Đường như chợt nhớ tới điều gì, đột nhiên cậu xoay người lại thiếu chút nữa đè lên cánh tay bị thương, vẻ mặt nghi ngờ. Đôi mắt Tống Mãn Đường nhìn chằm chằm Văn Thu, trong giọng nói toát ra mùi nguy hiểm: “Không phải là anh từng thích cô ấy đấy chứ?”
“Sao anh lại thích đàn chị được chứ?” Con ngươi Văn Thu ánh lên vẻ khó hiểu.
“Chị ấy từng theo đuổi anh mà.” Tống Mãn Đường nói xong còn sợ bản thân sẽ tự tức giận bèn khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu qua một bên.
“Sao em biết?”
“… Bạn cùng phòng và hiện tại là chồng sắp cưới của chị ấy nói.”
Văn Thu lập tức bắt được trọng điểm, đáy mắt anh mang theo ý cười nghiêng đầu tiến đến trước mặt Tống Mãn Đường: “Thì ra lúc đó em đã biết anh rồi hả. Vậy em có ấn tượng thế nào về anh?” Nhìn như Văn Thu đang hỏi cậu nhưng ngữ khí của anh lại rất khẳng định.
Tống Mãn Đường không ngờ một câu kia nói ra lại thành đào hố chôn mình, cậu ngượng ngùng mở miệng: “Rất xinh đẹp.”
“Thì ra lúc đó em đã mơ ước người ta.” Văn Thu cười đến là vui vẻ, nổi lên ý muốn trêu đùa cậu.
Tai Tống Mãn Đường đỏ như cắt ra máu, tiếng “ừm” trong cổ họng phát không thành tiếng, nói được nửa đường lại nuốt trở vào.
Nhưng mà hai người dựa vào nhau rất gần, âm thanh kia vẫn bị Văn Thu nghe thấy.
“Vậy anh có từng hẹn hò chưa…?”
“Em đoán đi.”
Văn Thu xấu xa kề sát tai Tống Mãn Đường thổi vào đó, vành tai bị hơi thở ấm áp sượt qua dường như có chút ẩm ướt. Hơi thở Tống Mãn Đường nặng nề, cánh tay bị thương lại như gông xiềng kiềm chế hành động của cậu.
Tống Mãn Đường dùng tay bên kia ấn chính xác vào phía sau cổ Văn Thu. Anh cảm nhận được sự khác thường của cậu bèn hỏi: “… Em muốn làm gì?”
“Là họa anh gây ra, giúp em đi.” Đáy mắt cậu tối đi, đen nhánh như mực, môi mỏng hơi nhấp, đường cong xinh đẹp của khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, trông thì có vẻ lười biếng tùy hứng nhưng lại gợi cảm chết người. Văn Thu đỏ mặt, lúc ấy gặp nhau hồi đại học, từ cái nhìn đầu tiên đã rung động cũng chính là bởi vì khuôn mặt của người này quá đỗi mê hoặc.
“Mai là về nhà rồi, em nhịn một chút đi.” Văn Thu hai má đỏ ửng, nhìn động tác mờ ám của cậu anh vỗ nhẹ một chút.
“Không sao cả, không có ai tới đâu anh yên tâm.” Tống Mãn Đường dùng ngón út của mình câu lấy ngón út của Văn Thu rồi chậm rãi vuốt v e, hết sức triền miên. Ý nghĩa trong đó thật sự khiến người ta không kiềm được mà mặt đỏ tim đập.
Giọt mưa liên tiếp rơi trên cánh cửa kính phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp. Gió thu mang hơi lạnh men theo khe cửa sổ chưa được đóng kĩ len vào phòng như muốn phá tan nhiệt độ nóng bức nơi đây. Trên cái cây cao to bị nước mưa xối ướt là đôi chim sẻ bay đến trú, giọt nước trong suốt bị lay động mà rơi xuống. Đôi chim ríu rít dựa sát vào nhau hấp thu nhiệt độ đối phương.
Trên cửa kính hiện lên hình bóng hai người, một bên tức giận một bên lại thỏa mãn.
“A, cuối cùng cũng tan học, hôm nay đi ăn ở nhà ăn nào đây?”
Tống Mãn Đường thong thả ung dung mang thư cất vào trong cặp, cậu không thèm ngẩng đầu lên mà đáp: “Nhà ăn số ba đi.”
“Được, tớ cũng định đi đến đó, nghe nói hôm nay có cá kho đúng món tớ thích, đi thôi.”
Hôm nay bọn họ tới tương đối sớm, mọi người hầu như vẫn còn ở phía sau nên bọn họ cũng không vội mà từ từ đi bộ.
Tiếng ve rõ ràng lại vang dội lên không dứt, không khí náo nhiệt ồn ào. Mặc dù họ đã cố hết sức trốn tránh ánh nắng nhưng phía sau lưng lẫn tóc mái đã sớm mướt mồ hôi. Tống Mãn Đường duỗi tay vuốt mái tóc ẩm ướt ra phía sau để lộ đường nét hết sức xinh đẹp, vài người đi ngang không kiềm được mà ngoái nhìn một cái.
“Các cậu nói thử xem tại sao cả một buổi sáng rồi không liên lạc được với thằng ba vậy, không phải lại chạy đi tìm đàn chị rồi chứ?”
“Cậu ta thích thế mà, các cậu đâu phải không biết.” Bên cạnh là cậu trai dáng nom rất gầy, đầu tóc xoăn tự nhiên mở miệng nói.
“Nhưng mà đến mức này cũng hơi quá đấy chứ, cảnh giới cao như vậy chúng ta đúng là không thể theo đuổi nổi mà.”
Vẻ mặt cậu ấy phóng đại đến mức chọc mọi người cười ha ha, Tống Mãn Đường cũng hơi cong khóe môi.
Sắp đến nhà ăn, tiếng ồn ào phía cửa làm bọn họ chú ý. Từ phía âm thanh phát ra là một đám đông tụ lại xem náo nhiệt. Đợi bọn họ đến gần thì nghe được từ trung tâm vòng tròn truyền đến âm thanh được cố ý đè thấp.
“Tôi nói cậu đừng tìm đến nữa rồi mà, tôi không có ý gì đối với cậu đâu.” Giọng nói của người nữ cố tình đ è xuống nhưng trong giọng nói đã mang theo một chút mất kiên nhẫn.
“Em thích chị, em biết hành vi bám dính dây dưa với chị này là không tốt, còn rất giống bi3n thái, nhưng mà em khống chế không nổi…”
Giọng nữ ngừng một chút, vài giây sau lại mở miệng: “Tôi đã nói tôi có người mình thích rồi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Nam sinh đứng cùng với Tống Mãn Đường kề vào tai cậu, tay che lấy miệng nhỏ giọng nói thầm: “Sao giọng nói này nghe giống thằng ba thế nhỉ?”
“Ừm.” Tống Mãn Đường khẽ nhấp môi mỏng híp mắt nhìn về phía đám đông, bên trong không chỉ có hai người mà còn có một người trên mặt đang viết rõ hai chữ xấu hổ, người ấy chân tay luống cuống đứng ở một bên. Người nam sinh ấy diện mạo tuấn tú, mặc dù chỉ đơn giản là đứng đó nhưng vẫn có thể làm người ta cảm nhận cái nóng oi ả ngày hè dường như teong chớp mắt đã được đánh bay, anh chính là có ma lực như vậy đấy.
Bỗng Tống Mãn Đường tự dưng bật cười thành tiếng khiến nam sinh bên cạnh khó hiểu: “Cậu cười gì thế?”
“Không có gì đâu.” Cậu đè khóe môi, muốn che giấu đi độ cong không ngừng giương cao lúc này.
Để an ủi cậu bạn cùng phòng “thương tích đầy mình”, đến cá kho cũng không ăn được nữa, bọn họ nhìn thằng ba hiện đang dựa vào lan can của giường thiết điên cuồng rót rượu mua say, mấy mặt bọn họ nhìn nhau nói không nên lời.
Triệu Lý thành “người đi đầu” mở đường làm gương cho binh sĩ, nguyên nhân cũng vì không chịu nổi những ánh mắt điên cuồng ra dấu kia thôi. Cậu ấy do dự mở miệng: “Thằng ba này, cậu cùng đàn chị làm sao vậy, hai ngày trước còn nghe nói tiến triển khá tốt mà.”
Nhìn bọn họ đồng loạt giơ ngón tay cái về phía mình, Triệu Lý bỗng thấy cái đầu hơi nhức nhức.
“Tớ vốn là muốn cùng chị ấy làm bạn trước sau đó mới dần dần thổ lộ, ai ngờ đâu hôm qua vốn dĩ là đang tốt đẹp, không khí cũng không tồi, đầu óc nóng lên không nhịn được trực tiếp nói ra, kết quả dọa chị ấy hoảng sợ rồi bây giờ bắt đầu không để ý đến tớ nữa. Nửa đêm chị ấy nhắn cho tớ một câu chị ấy có người mình thích rồi…”
“Ruột gan tớ cồn cào, cả đêm không ngủ nổi. Sáng nay chị ấy có tiết tớ lại không dám đi làm phiền, vất vả nhịn đến giữa trưa, nghe được chị ấy sẽ đến nhà ăn số ba ăn cơm nên đi theo đến lại nhìn thấy chị ấy và Văn Thu đang ở bên nhau, sau đấy các cậu cũng thấy rồi đó.” Nói xong lại buồn bực mà rót hết nửa chai bia.
Tống Mãn Đường nhìn cậu ta một cái, ngón tay không ngừng lướt điện thoại: “Tình huống này của cậu cũng không phức tạp, không phải chỉ là bị từ chối thôi sao, kêu trời khóc đất thế này không giống cậu thường ngày.”
Thằng ba ném bình rượu đã trống rỗng về phía cậu, lau mặt một phen: “Tớ không cam tâm!”
“Không cam tâm, cậu còn có cách nào khác hay sao? Cậu nghĩ cậu có thể chen vào chiếm lấy vị trí của Văn Thu trong lòng nữ thần rồi làm cô ấy hồi tâm chuyển ý hả?” Tống Mãn Đường mở miệng đã trực tiếp ra đòn kết liễu.
“…”
Thằng ba lăn long lóc nghiêng mặt ngã đầu lên giường, cậu ta che ngực lại, dáng vẻ ấy phảng phất như đau đớn khó chịu lắm rồi giả vờ yếu ớt mà mở miệng: “Anh hai, cậu tàn nhẫn thật đấy, giết người không cần dao!!!”
*Giết người không cần dao ý chỉ lời nói tàn nhẫn của Tống Mãn Đường làm thằng ba đau lòng gấp ba ngàn lần:))
Bốn mùa đổi thay, chúng luân phiên thay đổi. Thời gian từng chút từng chút trôi đi, thằng ba vẫn còn đang làm tên li3m cẩu của cậu ấy, học kỳ cuối cùng cũng đã đến.
Tống Mãn Đường vừa mới tan học thì Triệu Lý đã lôi cậu về phòng ngủ thay đồ rồi kéo ra quán nướng chợ đêm.
Tống Mãn Đường ghét bỏ bĩu môi: “Tớ nói này Lý Tử, người ta ra ăn đồ nướng đều là chọn ngày hè nóng nực, mặc áo thun mang dép lê đi cho tiện, tự dưng mùa đông cậu chạy ra chỗ này đòi ăn?”
Nam sinh bị ghét bỏ vẻ mặt không đồng tình, cậu ấy quấn chặt áo khoác nhung trên người, cổ rụt lại, cả người cuộn tròn. Triệu Lý vươn một ngón tay chỉ thẳng mặt Tống Mãn Đường quơ quơ rồi lại nhanh đưa tay vào túi: “Thằng hai này, lời này của cậu có chút không đúng rồi đó. Mùa hè ăn đồ nướng đương nhiên là ngon nhưng mà nóng lắm, lại còn có muỗi nữa. Mùa đông thì không giống thế, tuy rằng lạnh nhưng mà nó mang cái mùi vị khác không phải…”
“Nè nè chưa nói xong mà, sao đi nhanh quá vậy.”
Tống Mãn Đường lười nghe Triệu Lý nói hươu nói vượn, cậu lập tức hướng đến cửa hàng treo rèm cửa phía trước đi thẳng.
Triệu Lý đuổi theo đến nơi lại xém chút đụng phải Tống Mãn Đường lúc này bất động tại cửa, cậu ấy ui da ui da vịn khung cửa mới đứng vững được.
Tầm mắt Triệu Lý đập vào hình ảnh Văn Thu đang bị hai ba nữ sinh vây lại một góc, phảng phất như gặp được tri kỉ mở miệng nói: “Nhìn đi, đều là người biết thưởng thức, chỉ khác là tớ không có được số đào hoa như vậy. Ngưỡng mộ quá đi.”
Tống Mãn Đường trừng Triệu Lý một cái rồi tìm vị trí ngồi xuống: “Hâm mộ cái con khỉ, cậu cũng đâu có thích con gái.”
Nam sinh cười he he rồi thuần thục ngồi xuống gọi món.
Ánh mắt Tống Mãn Đường suốt buổi thường xuyên đảo về phía bên kia đang náo nhiệt. Thấy Tống Mãn Đường thất thần, Triệu Lý buông chén cơm trong tay xuống cầm lấy ly đồ uống hút rồn rột rồi hỏi: “Thích hả?”
Tống Mãn Đường thu hồi ánh mắt, không nói không rằng chuyên tâm ăn cơm.
“Cậu nhìn trúng cô gái nào rồi thì nói đi để anh em giúp cậu biểu quyết. Dựa vào khuôn mặt lẫn dáng người này của cậu, chuyện theo đuổi lập tức dễ đi một nửa rồi. Nhưng mà nếu là nhìn trúng anh trai kia thì thôi khuyên cậu từ bỏ sớm đi. Cả ngày anh ta đều cùng con gái ở gần nhau như vậy, số đào hoa phải gọi là ngút ngàn. Đàn chị mà lão tam thích không phải còn theo đuổi anh ta sao, nhìn thôi cũng thấy anh ta chuẩn thẳng tắp rồi. Tuy rằng diện mạo của cậu chính là gu của đa số mấy bé thụ rồi nhưng mà tớ thấy cậu vẫn là không có cửa, anh ta thẳng như cây thước ấy, không nhìn tới cậu đâu.”
Nói xong còn vỗ vỗ bờ vai Tống Mãn Đường xem như an ủi rồi cũng chỉ được ba giây sau đã quay lại chú tâm phấn đấu tiêu diệt đồ ăn.
Bữa cơm này của Tống Mãn Đường quả thật là có hương vị phong phú, cậu cảm giác mình muốn tiêu hóa cũng không nổi.
Sáng sớm, mưa dầm liên miên không dứt. Mặt trời mông lung nấp sau làn mây, xung quanh phát ra vài vệt sáng. Một chiếc xe taxi dừng tại sân bay quốc tế. Vài nam sinh đứng ở một góc ôm lấy nhau. Ai cũng trầm mặc không nói, không khí u buồn không thua gì màn mưa ngoài kia.
“Thằng hai này, nhất định phải đi sao? Sang năm là tốt nghiệp rồi mà.”
Tống Mãn Đường nhận lấy vali trong tay nam sinh, nói: “Cũng không còn cách nào, vẫn còn gia sản phải kế thừa kia mà.”
Tống Mãn Đường vẫn trưng ra dáng vẻ như không có chuyện gì mà nói đùa nhưng lại không chọc cười được ai.
“Lần này cậu du học, nói đi là đi tận mấy năm, nhớ phải giữ liên lạc với bọn tớ đấy.”
Tống Mãn Đường vỗ vỗ bả vai Triệu Lý, vẻ mặt nghiêm túc: “Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ mà. Hơn nữa tớ đi vài năm là về chứ có phải đi luôn đâu. Đừng đau lòng thế.”
Cả bọn nam sinh cùng lúc quay đầu nhìn về phía thằng tư nãy giờ vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, Triệu Lý huých huých cậu ta: “Cậu nói gì đó với thằng hai đi, cậu ấy sắp phải lên máy bay rồi, thật lâu sau này cũng không thấy được đâu.”
Thằng tư nghe vậy khẽ đẩy cặp kính mắt đen đoan chính nằm trên cánh mũi, ngữ khí vừa nghiêm trang vừa nghiêm túc. Lúc mọi người cho rằng cậu ta sắp phát biểu ra cảm nghĩ gì đó đặc biệt lắm, lại nghe thấy cậu nói rằng: “Đừng để bị bắt cóc nhé.” Nói rồi còn lấy nắm tay đấm nhẹ vào ngực thằng hai.
Mọi người lập tức cười phá lên, không khí lắng đọng ban nãy biến mất không một dấu vết.
Triệu Lý ôm lấy bả vai cậu trai, nụ cười trên mặt vẫn chưa cất đi: “Thằng tư, cậu không phải là thích thằng hai chứ?”
Cậu trai kia bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên không rồi, cậu ấy không phải là gu của tớ.”
“Thế thì lời dặn dò này có hơi không được bình thường đó nha.”
Cậu bạn kia không để ý đến Triệu Lý mà nhìn thẳng vào đáy mắt Tống Mãn Đường, ánh mắt ấy tưởng chừng có thể nhìn xuyên qua người cậu: “Vì người cậu thích, nhớ giữ gìn nam đức** đấy. Tớ giúp cậu bói rồi, cậu có đến hai nhân duyên lận.”
**Ý lão tứ khuyên nam chính nhớ giữ thân đó ạ =))
“Cxx, thằng hai có crush hả, ai thế?” Mấy người nam sinh dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu quét qua quét lại trên người thằng hai thằng tư.
“Cảm ơn nhé.” Tống Mãn Đường nghiêm túc gật gật đầu với thằng tư.
Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian vừa đúng bèn kéo rương hành lý đi. Đi được hai bước thì ngoái đầu, xoay người vẫy tay về hướng các nam sinh.
Tiếng động cơ máy bay như xé toạc bầu trời, mưa ngừng rơi hạt, mây cũng ngừng bay, bầu trời ban đêm lại xuất hiện một vệt sét dài thật dài.
Nửa đêm trời lại mưa lớn hơn, tiếng sấm ầm ầm vang lên không dứt đánh vào cửa sổ tưởng như lúc này đang là ban ngày mà chiếu sáng không sót thứ gì trong phòng. Người trên giường trở mình dùng một tay mang người kia ôm trọn vào lồ ng ngực.
Tự dưng lại mơ thấy chuyện hồi đi học, còn chi tiết và rõ ràng như thế, thoáng như đó mới là chuyện hôm qua. Tống Mãn Đường lim dim nhíu mắt, cậu dùng sườn mặt nhẹ nhàng cọ vào mái tóc đen tuyền của người nằm cạnh, trong lòng mỹ mãn cong khóe môi.