Dẫu biết Giang Trọng Lâm nghĩ cho mình, nhưng Du Dao vẫn tức anh ách. Cô phát hiện kể từ sau khi vượt thời gian, tâm trạng cô luôn thay đổi thất thường. Hẳn là do đang bầu bí chứ trước kia cô chẳng nóng tính đến vậy.
Du Dao ra khỏi phòng ngủ, đang định lên tầng chuyển nốt đồ đạc xuống thì bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, Giang Trọng Lâm bước vào nhà, trên tay cầm… một bó hoa. Một bó tường vi phớt hồng bó bằng ruy băng lụa tím nhạt, sáng sủa và xinh xắn.
Ông cụ có phần ngượng nghịu, nhưng vẫn đưa hoa cho cô, thủ thỉ dỗ cô một cách kín đáo: “Em đừng giận.”
Du Dao lấy làm bất ngờ trước món quà của Giang Trọng Lâm, cô đón bó hoa, hương hoa thơm ngát ùa vào mũi.
Du Dao bỗng vươn tay ấn lên trán ông cụ rồi đẩy đầu anh ra sau, nhoài người thơm lên cằm anh một cái, sau đó tươi tỉnh ôm hoa chạy lên tầng: “Rồi, em không giận nữa!”
Giang Trọng Lâm thoáng sửng sốt, vội gọi với theo: “Em đi chậm thôi, đừng chạy trên cầu thang thế.”
Du Dao dừng lại, tựa lên lan can: “Phụ nữ có thai không mỏng manh vậy đâu, đừng căng thẳng thế, tự em có chừng mực. Dù gì em cũng gần ba mươi rồi mà thầy Giang.”
“Kể cả thế thì vẫn phải chú ý hơn, giờ em mang thai khác trước rồi.”
Cô bật cười: “Ơ kìa, lúc trước thầy kêu không muốn đứa bé này mà, sao giờ lo sốt vó thế.”
Giang Trọng Lâm bất đắc dĩ nhìn bó hoa trong tay cô: “Em vừa bảo không giận nữa mà.”
“Thì em có giận đâu, em đang trêu anh thế thôi.”
Giang Trọng Lâm nghe vậy cười khổ, cũng may Du Dao không nói thêm gì nữa mà quay đi thu dọn đồ đạc. Đến khi anh bưng thức ăn ra rồi vào phòng ngủ gọi cô, trong phòng đã có thêm bao la đồ mới.
Trên tủ đầu giường đặt bình hoa cắm bó tường vi anh vừa tặng, hương thơm thoang thoảng tỏa khắp phòng, trò chơi của Du Dao chất đống trên chiếc bàn tròn, xếp cạnh mấy quyển sách của anh. Cạnh bồn rửa mặt trong phòng tắm có thêm vài chai lọ, bàn chải đánh răng và khăn mặt của cô, trong tủ treo đầy quần áo nữ, bên kia bàn làm việc có thêm một tấm hình mới.
Đó là ảnh cưới của hai người năm xưa. Trong ảnh, Giang Trọng Lâm trẻ trung mặc âu phục, điển trai cao ráo, gương mặt sáng sủa cười hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Du Dao thì tóc búi cao, lộ vầng trán bóng, trên làn váy cưới trắng như tuyết điểm xuyết vô số cánh hoa, tay cầm bó hoa cũng màu hồng phấn, cũng dây ruy băng tím nhạt, nụ cười rực rỡ như nắng.
Thấy anh xem ảnh, Du Dao lên tiếng: “Dương Quân gửi cho em đó.” Trong đám cưới của cô và Giang Trọng Lâm, Dương Quân góp mặt làm phù dâu, tất nhiên đã chụp không ít ảnh, bao nhiêu năm qua vẫn giữ cẩn thận. Gần đây hai người thường xuyên nói chuyện, Dương Quân bèn gửi ảnh cho cô.
“Nhắc mới nhớ, thầy Giang này, trong nhà chẳng bày một tấm hình nào của em cả, đừng bảo anh xóa hay vứt hết rồi nhé?” Du Dao nói đùa. Thật ra trong nhà không có mấy tấm ảnh chụp, chỉ có vài ba tấm hình tốt nghiệp của những lứa học trò Giang Trọng Lâm từng dạy bày cạnh giá sách.
Giang Trọng Lâm bồi hồi nhìn tấm ảnh năm xưa, sau đó lẳng lặng đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ. Trong hộp đựng một chiếc thẻ nhớ, chỉ cần cầm thẻ quét qua thiết bị đầu cuối là có thể đọc được số liệu.
“Ảnh và video đều ở trong đây.” Giang Trọng Lâm đưa thẻ cho Du Dao.
Du Dao sửng sốt nhận thẻ, bề mặt thẻ nhẵn bóng, sạch sẽ, hiển nhiên thường được sử dụng. Cô đang định quét xem thì anh ngăn lại, bảo: “Cơm nước sẵn sàng rồi, mình ra ăn đã, bao giờ có thời gian thì xem sau cũng được.”
Du Dao bèn tạm cất thẻ đi.
Bao năm qua, Giang Trọng Lâm không hề bày bất kì tấm ảnh nào của hai người trong nhà, cũng không nhắc tới cô với bất cứ ai, như thể anh đã không còn vấn vương cô nữa. Thế nhưng anh không những cập nhật tin tìm kiếm cô hằng năm, mà còn cất kĩ chiếc thẻ chứa ảnh và video về cô.
Du Dao có thể cảm nhận được rất rõ tâm tư mâu thuẫn phức tạp ấy chỉ qua cái thẻ nhỏ. Nhưng chẳng bao lâu sau cô không nghĩ nhiều được nữa, bởi vì cô đang ở trong giai đoạn ốm nghén, việc ăn uống đã trở thành một cực hình.
Tâm trạng của bà bầu có ảnh hưởng rất lớn đến việc ốm nghén. Hai tháng trước Du Dao không có triệu chứng này, bỗng dưng giờ lại nôn nghén có thể là vì đã đến thời điểm, cũng có thể là vì tối hôm trước tâm trạng lên xuống thất thường, mà một khi chứng ốm nghén chết tiệt này xuất hiện thì nó như trở thành một thói quen, vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ là cô sẽ buồn nôn ngay.
Du Dao cau mày ngồi vào bàn: “Anh ăn trước đi, bây giờ em ăn không vô, lát nữa em ăn sau.”
Thấy cô cố nén cơn buồn nôn, Giang Trọng Lâm làm sao nuốt trôi nổi, hơn nữa cả ngày nay cô gần như chưa có gì vào bụng, cứ để thế cũng không tốt.
Anh hỏi: “Em muốn ăn gì để anh nấu?”
Du Dao nghe vậy lắc đầu, lát sau lại ngập ngừng nói: “Em thèm miến chua cay.” Đoạn bổ sung, “Kèm đậu đũa muối, tương ớt với chan thêm tương nữa.”
Giang Trọng Lâm không biết làm món này, thế là đành mở app đặt món, định gọi thức ăn ngoài. Tất nhiên vào giờ này vẫn gọi đồ được, chẳng qua là ông cụ đã quen với việc tự mua tự nấu. Du Dao nhích lại, tự mình tìm, ứng dụng gọi thức ăn hiện giờ quả nhiên thuận lợi gấp mấy lần, có đủ mọi loại, có thể gọi ở toàn bộ những quán nằm trong phạm vi Hải Thành.
Du Dao thử một chút là biết sử dụng ngay, nhanh tay chọn được một tiệm có vô số lời khen, thoạt nhìn cũng có vẻ cực kì ngon. Cô gọi bún chua cay, không quên dặn chủ tiệm phải làm siêu cay rồi mới hài lòng bỏ xuống đợi giao tới nhà.
Quay sang thấy Giang Trọng Lâm vẫn chưa ăn, Du Dao khoát khoát tay với anh, “Anh ăn đi chứ, cơm sắp nguội cả rồi.”
Giang Trọng Lâm: “Anh giữ ấm thức ăn rồi, đợi của em giao tới cùng ăn.”
Ở phương diện này, anh có vẻ rất trọng nghi thức gia đình.
Mười lăm phút sau, đồ ăn của Du Dao đúng giờ giao đến. Chủ tiệm quả nhiên phục vụ chu đáo, bỏ một đống ớt vào bún cho cô, Du Dao ngửi thấy mùi chua chua cay cay này lập tức có khẩu vị ngay. Đậu đũa muối chua vô cùng ngon miệng, mỗi tội nước lèo hình như hơi ít dấm.
Cô ăn vài đũa thì vào phòng bếp cầm ra một chai dấm chua, rót ùng ục vào bát, ông Giang đang bưng chén nhìn mà không bình tĩnh nổi.
“Như vậy có chua quá không?” Tuy rằng thai phụ hình như thích ăn chua, nhưng đến thế này thì hơi khoa trương quá rồi, ông Giang có cảm giác trong chén cơm của mình cũng đầy ớt và dấm.
Nhưng mà cô thai phụ kia không thèm để ý, chế biến xong bát bún của mình thì càng có khẩu vị hơn, chưa tới mười phút đã giải quyết sạch sẽ.
Thầy Giang ăn xong chén cơm trong lo lắng, nghĩ bụng không biết sau này phải làm sao, cũng không thể để Du Dao cứ tới bữa là lại ăn món bún nom đặc biệt đáng sợ này được.
“Anh đừng có lo, qua bữa nào hay bữa nấy, có nhiều thai phụ bị nôn nghén vậy mà, không thể nào chỉ có mình em bị đói chết.” Vừa ngẩng đầu trông thấy vẻ mặt ông cụ phía đối diện, Du Dao lau miệng, bình tĩnh nói.
Dọn dẹp phòng bếp rồi đi tắm, xong xuôi cô cầm thẻ nhỏ Giang Trọng Lâm đưa cho mình quẹt xem số liệu bên trong. Du Dao đã thích chụp hình rồi, Dương Quân còn thích hơn cô, trước đây hai người đi đâu chơi cũng đều chụp rất nhiều ảnh, nếu đẹp sẽ gửi ngay cho cô. Bởi thế nên bây giờ trong tay cô phần lớn là ảnh của cô và Dương Quân, còn một phần là ảnh của cô và Giang Trọng Lâm, có không ít ảnh chụp hồi đi du lịch trấn cổ hoặc chụp trong hôn lễ, video thì ghi lại toàn bộ hôn lễ hai người, còn có một đoạn video hai người quay lúc xem pháo hoa, cả video cô chỉ xuất hiện đúng ba giây cuối cùng, ở giữa thì toàn tiếng cô, “Úi cái kia đẹp chưa kìa!”, “Quào, to thật!”.
Có một số tấm không biết lấy từ đâu, ảnh khi bé và thời học sinh của cô cũng có, mấy bức này bản thân cô còn chẳng có ấn tượng, sao Giang Trọng Lâm lại kiếm ra?
Cô cứ ngồi trên ghế mây xem hình, Giang Trọng Lâm tắm xong thay đồ ngủ bước ra, đi đóng cửa ban công lại.
“Chỗ này đối diện ban công, em đừng ngồi đây kẻo trúng gió.”
Du Dao ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đoạn video ngắm pháo hoa này là chúng ta quay ở Hồ Thành nhỉ, dài bốn mươi phút lận.”
Video đó đúng là chỉ dài ba mươi phút. Cô ôm thiết bị đầu cuối chui vào chăn tiếp tục xem hình, Giang Trọng Lâm cũng nằm xuống cạnh bên cô.
Du Dao hỏi anh: “Anh có nhớ trong này có bao nhiêu tấm hình không?”
“Hơn một ngàn tấm.”
Cô che màn hình lại: “Cụ thể là một ngàn mấy?”
Anh nhìn lên trần nhà: “… Một ngàn bốn trăm hai mươi tấm.”
Chuẩn, quả nhiên nhớ rất rõ. Du Dao tiếp tục lướt xem hình, chợt phát hiện phía dưới có một vài tấm toàn chụp mấy tòa nhà và phong cảnh ở trấn cổ, không thấy bóng dáng hai người trong đó. Cô cảm thấy quen mắt, nhưng mà hình như cô đã bao giờ chụp mấy tấm này đâu. Sau khi về nhà cô đã xem hết ảnh rồi, lúc ấy Giang Trọng Lâm cũng không có chụp những thứ này.
Vậy tức là…
“Mấy tấm này là sau đó anh tự đi chụp à?” Du Dao kéo kéo áo Giang Trọng Lâm, kêu anh xem hình.
Anh ngó qua, nói ngắn gọn: “Ừ, anh từng tới đó một mình, chụp thêm vài tấm ảnh.”
Du Dao nín thinh, không nhắc đến chuyện này nữa mà tắt thiết bị đầu cuối đi, nằm thẳng trên giường như Giang Trọng Lâm, hỏi anh: “Mấy năm nay anh đã đi qua rất nhiều nơi đúng không? Đi những đâu vậy, kể em nghe được không?”
Giang Trọng Lâm nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Rất nhiều năm trước, anh lần đầu đến Tây Tạng.” Trong màn đêm yên tĩnh, anh chợt kể lại một đoạn ngắn bình thường trong suốt quãng thời gian đằng đẵng kia, “Nơi ấy cao hơn hẳn mực nước biển, có một hồ nước tự nhiên, bầu trời ở đó mênh mông vời vợi, núi tuyết trùng điệp in bóng trên mặt hồ. Anh trông thấy một bầy chim nghỉ chân tại hồ, có người tới chúng cũng không bay. Anh nán lại một ngày thì thấy chúng rời đi, sau đó nhặt được một chiếc lông chim dài trắng muốt trên mặt nước.”
Cụ già ở Tây Tạng từng bảo anh rằng đó là lông của chim trời, người nhặt được chiếc lông này sẽ có ngày may mắn được gặp lại người thương xa cách bấy lâu.