Ngoài cửa tuyết bay, rượu mạnh ấm người, ở Thương Lăng đây vốn dĩ là một chuyện sảng khoái.
Thế nên so với mùa hè, đốt lửa nướng thịt vào mùa đông lạnh càng được người Thương Lăng thích thú hơn. Một chén rượu một miếng thịt, củi lửa xua tan cái băng giá, mãn nguyện biết bao.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều uống được loại rượu mạnh pha chế. Giống như Tưởng Tiểu Thiên thì chỉ quen uống rượu ủ thuần túy. Ly Martini trong tay đây chỉ coi như nếm thử, sau đó cậu đã nhíu mày.
Tưởng Ly uống cạn cốc Bacardi vào bụng, mặt không biến sắc, đầu mày còn không nhíu lấy một cái.
Ấn Túc Bạch thầm sửng sốt trong lòng, bấy giờ mới quan sát lại Tưởng Ly phía đối diện.
Áo choàng lông cáo một màu, mái tóc đen được búi cao, có vài lọn rơi xuống càng tôn lên dung mạo như hoa như nguyệt. Không phải hắn chưa từng nghe qua cái tên Tưởng Ly, cũng không phải chưa nghe chút chuyện nào về cô. Từng giúp Đàm Diệu Minh bình định địa bàn, chiêu nạp huynh đệ giang hồ, trị bệnh cho những người dân Thương Lăng... Còn có người đồn rằng cô có tài cứu sống người chết, thậm chí càng có người nói trong lễ tế đông cô có thể thông trời đất, chống đỡ quỷ thần.
Lời đồn đại lan truyền vô cùng kỳ diệu. Nhưng Ấn Túc Bạch không tin.
Quả thực là một cô gái đẹp, chỉ ngồi ở đó thôi cũng đủ trở thành một phong cảnh.
Nhưng cứ thế nốc cạn một ly rượu mạnh, Ấn Túc Bạch mơ hồ cảm thấy có lẽ cô nhóc này thật sự có bản lĩnh. Nhất là khi cô đặt lại ly rượu lên bàn, khi ngước mắt lên, sự tuấn tú nơi khóe mắt đắng thẳng vào lòng người đối diện.
Đây đâu phải là khí phách của một cô nương?
Ngay cả hai tên thuộc hạ phía sau Ấn Túc Bạch cũng đã nhìn thấy, run rẩy trong lòng.
"Tưởng cô nương, tửu lượng tốt." Ấn Túc Bạch cố tình nói như vậy.
Tưởng Ly hoàn toàn không màng tới danh xưng mà hắn gọi mình, khẽ mỉm cười: "Trong Meet trước nay lan truyền một câu nói: Uống loại rượu mạnh nhất, tán cô gái xinh nhất. Thứ gọi là tửu lượng, nói trắng ra cũng chỉ do luyện mà thành."
Ấn Túc Bạch dựa người ra phía sau, giơ tay xoa xoa mái tóc đầu đinh, ánh mắt ít nhiều có phần cảnh giác.
Hắn đúng là người thô lỗ, nhưng cũng là người lăn lộn chốn vàng thau bất phân mà sống đến bây giờ.
Phá địa bàn chia làm hai kiểu, phá kiểu võ và phá kiểu văn.
Phá kiểu võ nghĩ cũng đủ biết, chính là ý ngoài mặt chữ: Thẳng thắn dứt khoát, dùng đao súng gậy gộc coi như lời mào đầu.
Còn kiểu như Tưởng Ly là phá kiểu văn.
Mở màn bằng một ly rượu mạnh, thản nhiên nói với đối phương này: Nơi này anh chưa chắc đã giữ vững được.
"Ấn Túc Bạch không phải tên thật của anh đúng không?" Tưởng Ly thản nhiên hỏi.
Cái tên này nói là văn hóa cũng được, nói là đặt đại cô càng tin hơn. Lọc trong số những cái tên của bách tính, chắc là khi trước đặt tên cũng vội vã qua loa. Giấu giếm tên tuổi chẳng qua có hai kiểu: Hoặc là trốn người, hoặc là trốn việc.
Ấn Túc Bạch vừa nghe xong câu này, cơ thịt trên khuôn mặt hung hãn chợt co giật, nhìn chằm chằm cô không nói.
"Tôi không cần biết khi trước anh tên là gì, cũng không cần biết trước kia anh đã gây ra chuyện gì. Nếu đã tới Thăng Lăng thì ít nhiều phải tôn trọng quy tắc của Thương Lăng." Tưởng Ly nói không chút giấu giếm: "Anh dùng người của Đàm gia nhưng không coi họ là người, làm vậy hơi thất đức thì phải?"
Nghe xong, Ấn Túc Bạch bật cười: "Xem ra hôm nay cô Tưởng tới đây chính là để đòi lại công bằng cho người chị em Phù Dung gì đó."
"Không chỉ vậy." Tưởng Ly gạt cốc rượu bên cạnh sang một bên, từ tốn nói: "Anh chiếm chỗ trống, vô duyên vô cớ chiếm lấy quyền kinh doanh của Thiên Thành Phú và Meet. Nếu không gây chuyện sinh sự thì tôi cũng nhịn, dẫu sao thì chuộc lại chỗ này, tôi cũng phải bỏ ra không ít tiền. Nhưng anh đã chà đạp người của Đàm gia trước, sau đó lại tìm người gây chuyện vào ngày Hoàng Thiên mở cửa. Chứng tỏ anh hoàn toàn không muốn chung sống hòa bình, vậy thì tôi dứt khoát thu lại nó cho xong."
"Thu lại?" Ấn Túc Bạch làm như nghe thấy một câu chuyện cười, ánh mắt trầm xuống: "Sau khi Đàm Diệu Minh chết các người không còn ai là trụ cột sao? Mà phải để một cô gái ra mặt?"
"Tôi chính là trụ cột của họ."
Ấn Túc Bạch bật cười thành tiếng, rõ ràng là khinh thường không chấp: "Dựa vào cô?"
"Dựa vào tôi."
Ấn Túc Bạch càng cười bất chấp hơn: "Một con đàn bà thối chạy ra làm trụ cột..." Khi hắn nói những lời này, Tưởng Ly vẫn nhìn hắn chằm chằm không rời, ánh mắt bình thản, không trốn tránh, kiên quyết khiến Ấn Túc Bạch càng nói giọng càng nhỏ đi, dần dần, nụ cười cũng tắt ngấm. Hắn nheo mắt lại, quan sát cô rất lâu rồi hỏi: "Cô tính làm thật sao?"
Tưởng Ly điềm đạm, nói thẳng: "Anh ra giá đi."
Chỉ cần bàn tiền bạc thì dễ giải quyết rồi, không sợ hắn ra giá cao, chỉ sợ hắn nói vô giá. Ấn Túc Bạch nhướng bên mắt có vết sẹo lên, không lên tiếng mà châm một điếu thuốc, nhả ra vài hơi, làn khói trắng xoay vòng xung quanh hình con chim ưng trên tay hắn.
"Nghe nói Đàm Diệu Minh khi còn sống lúc thu địa bàn cũng là ngang nhiên cướp giật, ai không phục thì trực tiếp vung nắm đấm rút dao sắc. Nếu hôm nay có Đàm Diệu Minh ở đây, tôi sẽ lập tức dâng hai tay trả lại cho anh ta, không vì điều gì khác, chỉ vì kính Đàm gia là hảo hán giang hồ. Nhưng bây giờ thì sao? Ha, sao tới phiên Tưởng cô nương thì lại trở nên nhẹ nhàng như vậy?"
"Có tiền để kiếm không tốt hay sao?" Tưởng Ly nói.
"Tốt chứ, đương nhiên là tốt, thời buổi này ai không muốn kiếm tiền. Nói thật lòng, hai nơi này ông đây cũng muốn chuyển nhượng từ lâu rồi." Ấn Túc Bạch có vẻ như rất dễ thương lượng, nhưng ngay sau đó lại đổi giọng, nhìn Tưởng Ly cười khẩy: "Nhưng, vì sao tôi phải nể mặt cô? Lúc ông đây phiêu bạt giang hồ, còn chưa đến lượt nha đầu cô nói chuyện nữa. Cô tưởng Thương Lăng bây giờ vẫn còn là Thương Lăng của ngày xưa sao? Trước kia mọi người gọi cô một tiếng gia, đó là vì nể mặt Đàm Diệu Minh. Bây giờ Đàm Diệu Minh không còn, cô là cái thá gì!"
Tưởng Tiểu Thiên không chịu nổi nữa, đập bàn mắng: "Ấn Túc Bạch, anh ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi!"
"Sao hả nhóc con, muốn đánh nhau à?" Hai tên thuộc hạ của Ấn Túc Bạch tiến lên.
Cậu bị Tưởng Ly ngăn lại: "Đừng bất lịch sự như vậy. Xét về vai vế, em cũng nên gọi người ta một tiếng anh Bạch."
Tưởng Tiểu Thiên thầm nhổ một tiếng, đè cơn giận xuống. Cậu vẫn chưa muốn gây rắc rối cho Tưởng Ly. Ấn Túc Bạch cũng không giận, dù sao cũng đang ở địa bàn của mình, dĩ nhiên phải thể hiện được phong thái. Hắn chậm rãi nói: "Nhóc con, nghe cô nương nhà cậu nói vậy là đúng rồi. Meet mở cửa kinh doanh hoan nghênh cậu đến chơi bất kỳ lúc nào, nhưng nhóc con phải nhìn chuẩn phương hướng, gặp mặt gọi một tiếng anh Bạch thì mọi chuyện đều dễ giải quyết. Trời đất Thương Lăng đã thay đổi từ lâu rồi. Dưới tay tôi có bao nhiêu người, còn Đàm Diệu Minh giữ lại được bao nhiêu người ở lại Thương Lăng? Nếu thật sự thích chơi rắn, các người không phải đối thủ."
Tưởng Tiểu Thiên tức đến rung cả người.
Tưởng Ly vẫn bình tĩnh: "Xem ra, anh thật sự muốn chơi rắn rồi?"
"Con người tôi vẫn theo tác phong cũ, trong ngành này mưu sinh chính bằng nắm đấm. Cô có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là thêu hoa trên gối, ông đây không phục."
Tưởng Ly nghe xong mỉm cười, dựa người ra sau: "Bây giờ là thời đại khác rồi, khi Đàm gia còn sống luôn bảo đảm các anh em có ngành nghề chính để kiểm sống làm ăn, ai cũng dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền. Anh né tránh khả năng kiếm được tiền cho các anh em để sử dụng nắm đấm? Anh nghĩ người theo anh thích một cuộc sống như vậy sao?"
"Tưởng cô nương, bệnh phàm việc gì cũng thích bao đồng này của cô, phải chữa đấy." Ấn Túc Bạch châm biếm: "Hoặc là thể hiện bản lĩnh của cô ra đây, hoặc là cút đi cho ông!"
Tưởng Tiểu Thiên âm thầm cuộn chặt tay lại, nhưng lại nghe thấy Tưởng Ly đáp một tiếng "được".
Cậu hơi sững người, quay đầu nhìn Tưởng Ly. Tưởng Ly nhìn Ấn Túc Bạch, nói một câu: "Nếu anh đã biết tôi tới đây vì Phù Dung, thì tôi phải gặp được chị ấy một lần mới được."