Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh NgọcLan, hai mắt nổi lên hơi nước, nghĩđến nội dung tờ báo xem lúc nãy, côlập tức run run mở điện thoại diđộng, thân phận Lại Ngọc Lan đã bịphơi này, bao gồm người cha đãtừng gây ra cuộc hỏa hoạn bị xử ántù chung thân, mẹ gả cho dân cờbạc, thậm chí còn nói rằng cô vì mêmuội thị trưởng Lê Vĩ mà đầy phunhân thị trưởng xuống biển.Từng tintức, tất cả đều đưa lên, giống nhưbệnh ôn dịch lan ra, từng cái giốngnhư móng vuốt đưa về phía Lại NgọcLan…Xe buýt chạy tới Trạm phíatrước, dừng lại, hai người trẻ tuổicầm điện thoại di động đang vui đùa,cũng đã xem qua tin tức liên quanđến Thị Trưởng phu nhân, thậm chíbên dưới cũng đăng tên người bịnghi ngờ, cô gái chắt lưỡi cười nói:“Khách sạn nổi tiếng lớn nhất thànhphố chúng ta, lại mời loại nhân viênthối nát này!”“Ồ… Gia thế không tốt, còn cóthể vào khách sạn? Ánh mắt bọn họmù sao?”“Đúng vậy! Mặc dù lần này ThịTrưởng phu nhân giải thích bị rơixuống nước không liên quan đến côta, nhưng ai biết được? Sự thật cònở phía sau.”“Tôi cảm thấy cô nàng nàykhẳng định không đơn giản! Khôngthể nào lần nào cũng trùng hợp nhưvậy.”“Nhất định là âm mưu.”Nhã Tuệ nghe không nồi nữa,mới vừa muốn đứng dậy, cổ tay bịngười bắt được, cô quay đầu, đaulòng nhìn về phía Lại Ngọc Lan.Hai mắt Lại Ngọc Lan hiện lênnước mắt, nhưng vẫn thở dốc mộthơi, nghẹn ngào nói: “Cô muốn quađó làm gì? Qua đó gây gồ sao? Nóivới mọi người tất cả đều không phảilà sự thật? Nhưng sự thật…”“Đây không phải là sự thật.”Nhã Tuệ rưng rưng nhìn về phía LạiNgọc Lan nói: “Cha của cô là ngườitốt nhất trên thế giới, mẹ của cô làngười đáng thương nhất.Cô cũng làngười hiền lành nhất, đáng yêu nhất,xinh đẹp nhất.Tại sao có ngườikhông chịu buông tha cho cô?Chẳng lẽ ngay cả một chút chỗ yênthân cũng không cho cô? Tôi thật sựrất hối hận, tại sao phải dẫn cô vàoKhách sạn Á Châu? Để cho cô chịunhững điều xui xẻo như vậy? ”Lại Ngọc Lan có chút mệt mỏicúi thấp đầu cười.“Lại Ngọc Lan…” Nhã Tuệ vươntay nhẹ kéo bả vai bạn thân, lo lắngnói: “Cô đừng đau lòng! Tôi tin ngườiphát ngôn của khách sạn nhất địnhsẽ giải thích chuyện này ra ngoài!Bọn họ không nghĩ đến danh tiếngcủa cô, chẳng lẽ không muốn nghĩđến danh tiếng của mình sao?”Ngọc Lan cúi đầu, nước mắttrong suốt còn đọng trên mí mắtdưới, vội vàng đưa mu bàn tay runrầy lau đi nước mắt chưa lăn ra, cốgắng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, khôngđể cho mình rơi lệ nữa, vẻ mặt nhíulại, thù hận lan ra.Khách sạn Á Châu!Trước cửa Đại sảnh, một đámngười ồn ào như ruồi bâu lại.Rốt cuộc, đang lúc mọi ngườichờ mong, Tưởng Quang Long mặcâu phục màu bạc, áo sơ mi xanh đenkẻ ô, cổ áo mở ra, vạt áo cài bônghoa tơ tằm màu xanh dương đậm, đira đại sảnh khách sạn, đám ký giảxông lên, vệ sĩ nhanh chóng ngăncản ở phía trước, đẩy bọn họ rangoài khoảng cách an toàn.“Tổng giám đốc Tưởng, ngày tổchức buổi tiệc quan trọng như vậy,tập đoàn Á Châu xảy ra chuyện đángsợ, ngài có ý kiến gì không?”“Xin hỏi hôm qua, Thị trưởngphu nhân rơi xuống biển có liên quanđến nhân viên của khách sạn haykhông?”Một ký giả lại xông lên trước, hỏilên: “Tổng giám đốc Tưởng, xin hỏingười bị nghỉ ngờ làm cho Thịtrưởng phu nhân rơi xuống biển đêmqua, cùng với nhân viên đã từng gâynhiễu loạn bữa tiệc của Thủ tướng,có cùng một người hay không?”Hai mắt Quang Long chợt lóe,nhìn về phía vị phóng viên kia, cườiđáp lời: “Đúng vậy!”“Ngài có thể giải thích không?”Ký giả lại gay gắt hỏi.Tưởng Quang Long mỉm cườinói: “Trên thế giới này ai có thể giảithích được sự trùng hợp? Trùng hợplớn nhất chính là cô ấy là nhân viênkhách sạn Á Châu chúng tôi, cô ấyvẫn có trách nhiệm, hoàn thànhnhiệm vụ của cô ấy, mà Thị trưởngphu nhân rơi xuống biển, cô ấy chỉ làmột người ngoài cuộc, đúng dịp điqua nơi đó, mắt nhìn thấy mộtchuyện không may xảy ra, liền ra taycứu cô ấy, sau này Thị trưởng phunhân cũng sẽ tự mình công bố rõchuyện này, hi vọng các nhà truyềnthông đừng tung tin không có căncứ, làm đúng trách nhiệm của mộtnhà truyền thông!”Tưởng Quang Long hơi mỉmcười đứng ở trước thảm đỏ, xoayngười sải bước đi vào bên trongkhách sạn, chúng ký giả lập tức xônglên, lại muốn phỏng vấn, vệ sĩ ngănchặn họ ra bên ngoài.Tưởng Quang Long sải bước đivào đại sảnh khách sạn, sắc mặt dầnthu lại, hỏi Đông Anh theo sát phíasau, nói: “Hôm nay báo đưa tin lànhà truyền thông nào làm?”“Đang điều tra!“ Đông Anh lạinói.Tưởng Quang Long trầm ngâmsuy nghĩ một chút, vừa muốn mởmiệng nói chuyện, ngoài đại sảnhtruyền đến một loạt tiếng động dồndập, anh khẽ chuyền ánh mắt, thấymột chiếc xe hơi màu đen, nhanhchóng đi xuống mấy nam thư ký mặc– đồng phục màu đen, vạt áo trước` đeo bảng hiệu Tập đoàn Á Châu, chỉthấy bọn họ bước nhanh đi đếntrước mặt của Tưởng Quang Long,cung kính khom người gọi: “TổngGiám đốc Tưởng!”Tưởng Quang Long lạnh lùngnhìn bọn họ, không lên tiếng.Một nam thư ký đưa một phầntài liệu tới trong tay Tưởng QuangLong, nói: “Tài liệu mật này là dophòng thư kí chủ tịch gửi ra tới, mờiTổng Giám đốc xem qua.”Tưởng Quang Long hơi nhíumày, nhìn nam thư ký kia một cái,mới kéo tài liệu mật, rút ra một phầngiấy A4 bên trong, thấy cha mình làTưởng Vĩ Quốc dích thân kí tài liệu,yêu cầu loại bỏ Lại Ngọc Lan đi khỏiKhách sạn Á Châu! Anh lạnh lùngnhìn tài liệu, im lặng không lên tiếng.“Tổng giám đốc…“ Có lẽ ĐôngAnh biết xảy ra chuyện gì, liền tiếnlên đối diện với Tưởng Quang Longcó chút lo lắng nói: “Sáng nay, Hộiđồng quản trị với các cổ đông bàntán xôn xao về việc khách sạn ÁChâu liên tiếp xảy ra biến cố, tiếngnói hết sức không vui, cũng vì nhưvậy, sáng nay cổ phiếu của Tập đoànÁ Châu chúng ta lao dốc.”Tưởng Quang Long vẫn nhànnhạt nhìn phía trên tư liệu, nhìn thậtlâu thật lâu, liền nắm nó, xoay ngườiđi khỏi.Đông Anh đứng tại chỗ nhìntheo bóng lưng cao lớn, khẽ thở dài,cũng vội vàng đi theo.Lại Ngọc Lan âm trầm đứngtrước sảnh nhìn quản lý của mình.Trần Mạn Hồng tức giận nói vớicô: “Cha của cô ngồi tù, mẹ cô gảcho dân cờ bạc, Thị Trưởng phunhân rơi xuống biển, mấy chuyện đócó liên quan đến cô sao? Tâm trạngThị trưởng phu nhân không tốt, đi tớimép thuyền sau đó không cần thậnté xuống, liên quan gì đến cô? Tạisao cô phải gánh chịu trách nhiệm vìtâm trạng của Thị trưởng phu nhân?Ai biết cô ấy có cãi nhau với ngườinào không? Bất mãn người nàokhông? Tự mình muốn nhảy xuốngthì sao? Có phải thân phận cô ấy tônquý, còn mạng của nhân viên của tôiso con kiến còn hèn mọn hơn haykhông? Xảy ra chuyện như: vây,muốn tìm người chịu tội thay hả?”Lại Ngọc Lan cắn chặt môi dưới,cúi gằm mặt xuống đất.“Nếu không có liên quan đến cô.Vậy cô ngầng đầu lên cho tôi.TrầnMạn Hồng tôi không có loại nhânviên không có khí phách.Cho dù cómột ngày cô phải đi khỏi Khách sạnÁ Châu, cô cũng phải trong sạch,ngầng đầu lên cho tôi! Cô mất mặtmũi! Tôi cũng mất mặt mũi! Phòngăn ngự tôn cũng mất mặt mũi!”Trần Mạn Hồng tức giận nhìn bộdáng chịu đựng của Lại Ngọc Lan, côlại tức giận nói: “Tôi đã sớm nhìn ThịTrưởng phu nhân kia không vừa mắt!Mềm mại giống như bông gòn, hơithở mong manh, muốn tan thànhnước, không chết cũng không sống,nhìn cũng ghê tởm chết rồi! Cô làmột cô gái kiên cường, tại sao phải vìthứ người mềm nhữn rơi xuống biển,mà gánh chịu cái giá mất đi côngviệc tốt? Mạng của cô ấy là mộtmạng, mạng của cô không phải làmạng hả? Cô ấy sống cũng là sống,cô sống cũng là sống! Bây giờ khôngphải nói người nào sống lâu hơn, màlà nói ai dũng cảm hơn để sống!”Lại Ngọc Lan được sự cổ vũ,nhìn về phía Trần Mạn Hồng khócnói: “Cám ơn quản lý tin tưởng tôi.Chỉ là tôi không có mặt mũi ở lại chỗnày nữa… Tôi không xứng làm nhânviên của cô.”Trần Mạn Hồng nghe chua xóttrong lòng, nhìn về phía Lại NgọcLan, cắn răng nói: “Chúng tôi đều tintưởng cô không có làm sai việc gì.Mặc dù làm chung với cô không baolâu, nhưng tôi cảm thấy cô là ngườirất tốt, rất có tài.Cô là nhân viên tốtcủa chúng tôi, không nên tùy tiện đikhỏi!”“Đúng vậy!” Ngọc Nhu cũngmím môi, tiến lên khóc nói: “Cô đừngđi… Tôi không nỡ xa cô, chúng tôiđều tin rằng cô không phải là loạingười như vậy! Cái loại người nóixấu người khác, đều là người khôngcó tư cách, không lịch sự, không cólòng tốt, không tử tế!”Lại Ngọc Lan biết ơn, rơi lệ nhìnmọi người.“Ở lại đi, mặc kệ có chuyện gì,tôi sẽ chịu trách nhiệm!“ Trần MạnHồng quay đầu, chớp mắt một cái,nổi lên hơi nước, lúc nãy cô đã nhìnthấy đám ký giả bao vây Tổng giámđốc, trong lòng không khỏi lo lắngthay cho Ngọc Lan.“Tổng Giám đốc Trang!” Tất cảmọi người cũng đứng ở một bên,cung kính gọi nhỏ.Trang Văn Nhiênvẫn mặc áo sơ mi màu xanh dương,quần màu trắng, vô cùng đàn ông,phong độ tao nhã, mỉm cười nhìn vềphía mọi người sắc mặt nặng nề.Tưởng Quang Long sải bước đivề phía văn phòng Tổng giám đốc,vừa đi vừa lạnh lùng hỏi: “Tổng giámđốc Trang tới lúc nào?”“Mới vừa tới đây, tôi đã mời anhấy tới văn phòng của anh ngồi tạmtrước, vội đến xin ý kiến của anh!”Đông Anh bước nhanh theo sát.Tưởng Quang Long nhìn cô mộtcái, liền tự mình đẩy cửa chínhphòng làm việc Tổng giám đốc, ánhmắt sắc bén nhìn vào bên trong.Trang Văn Nhiên ngồi vào ghếdựa xoay to lớn dành cho khách ởtrước bàn làm việc, thoải mái xoayngười, nhìn về phía Tưởng QuangLong hai mắt cũng thoáng qua chútánh sáng bí ẩn nhưng cứng rắn, nởnụ cười.Tưởng Quang Long lạnh lùng đivào văn phòng của mình, mở cúc áoâu phục, cởi tây trang ném ở giữaghế sa lon, mới chậm rãi đi tới trướccửa bàn làm việc, ngồi xuống, mở ratài liệu trước bàn, nhàn nhạt hỏi:“Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?“Trang Văn Nhiên biết TưởngQuang Long đã đề ý chuyện trên mặtbáo, anh liền bật cười nào, “Khôngcó ngọn gió nào hết, chỉ là da mặtdày, bán cho anh một chút mặt mũi,muốn một người của anh.”Tưởng Quang Long chậm rãingầng đầu lên, hai mắt thâm thúythoáng qua chút nghi ngờ, “Muốnngười nào?”Trang Văn Nhiên bình tĩnh nhìnánh mắt của anh, trên mặt hiện lênnụ cười, nói: “Lại Ngọc Lan!”Tưởng Quang Long sững sờ,nhìn Trang Văn Nhiên hơi bật cười:“Cái gì?”Trang Văn Nhiên hơi đổi tư thếngồi, nhìn về phía Tưởng QuangLong nhẹ nhàng cười, “Tôi muốn LạiNgọc Lan!”“Lí do?”“Tôi mến tài năng của cô ấy…”Tưởng Quang Long không lêntiếng, ngưng đọng nhìn anh.Trang Văn Nhiên có chút khổnão đưa tay nhẹ chống trán, cau màysuy nghĩ làm thế nào để tóm gọnnhững lời kế tiếp, rốt cuộc buông tayngầng đầu nhìn Tưởng Quang Longcười nói: “Đã nhiều năm rồi, tôi rất íttiếp xúc được một cô gái có nội tâmkiên cường, toàn tâm toàn ý vì rượuđỏ như vậy, mặc dù tôi phát hiện,tính cách của cô ấy còn thiếu sót,nhưng tôi mến tài năng của cô ấy…Anh cũng biết, tôi là một người rấtthích tài…”“Cậu cảm thấy tôi khôngđúng?”“Ít nhất bây giờ anh cũng khôngthể giữ cô ấy lại, chú Tưởng cũngkhông bỏ qua.”Hai tròng mắt Tưởng QuangLong lóe lên chút không vui nhìn vềphía anh.Trang Văn Nhiên thoải mái màbuông tay cười nói: “Anh suy nghĩ gìvậy? Đây chỉ là một cô gái đơnthuần, nếu như anh quyết ý muốnđuổi cô ấy đi, như vậy thì giao cô ấycho tôi.”“Cô ấy không phải món đồchơi!” Tưởng Quang Long nhắc nhởanh.“Tôi sẽ bồi dưỡng cho cô ấy!”Ánh mắt Trang Văn Nhiên chợt lóesáng nhìn Tưởng Quang Long, “Anhkhông muốn?”