Dương quả thật muốn về làng chài nhưng không ngờ Tuyết lại đồng ý luôn, còn để Dương về ngay trong hôm nay.
Hóa ra “ăn” mà Tuyết nói thực sự là ăn – đồ ăn của Tuyết nhìn thì giống với những món ăn bình thường của con người nhưng được làm có vị máu. Quả là có tiền thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thấy Dương lúng túng dùng dao dĩa, Tuyết liền giơ dao dĩa của mình lên làm mẫu.
Tuyết dạy Dương cách ăn uống, dùng dao dĩa, thưởng thức rượu sao cho giống với con người, những con người ở tầng lớp thượng lưu.
Dương ban đầu không biết nhưng học rất nhanh, chỉ một buổi là đã thành thục.
“Mặc vào đi.” – sau khi ăn, Tuyết vào phòng mình lấy một bộ đồ tây đưa cho Dương.
Dương mặc đồ rồi soi gương, người ta vẫn bảo người đẹp vì lụa, bộ đồ này khiến hắn xịn xò hơn hẳn. Dương chải lại tóc, chỉnh trang lại từ đầu đến chân một chút, giờ hắn tự thấy mình không còn quá quê độ trong căn nhà này nữa.
“Mắt thẩm mĩ của mình quá đỉnh.” – Tuyết thầm nghĩ khi thấy Dương mặc lên bồ đồ cô chọn.
“Vài trăm tuổi?” – Dương ngạc nhiên, vô thức quay sang nhìn người đối thoại với mình.
Tuyết gật đầu: “Khoảng hơn hai trăm.”
“Hai trăm?”
“Sao? Đang nghĩ xem nên gọi tôi là gì à? Cụ cố? Cụ cố cố?” – Tuyết nhìn Dương, Dương lập tức bối rối.
“Không, không có.” – Dương lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận.
Bộ dạng như gà mắc tóc của Dương khiến Tuyết càng thích thú, cô dùng giọng ngây thơ vô số tội nói: “Thật ra lúc bị cắn tôi mới 19 tuổi thôi nên nói không lớn hơn anh cũng không sai.”
“19 tuổi… người ta hay nói phụ nữ mãi mãi 19 tuổi.” – Dương nghĩ mãi mới ra cái để nói.
“Không phải 18 à?” – Tuyết quyết dí Dương đến cùng.
“Không, là 19 đấy. Cô mãi mãi 19 tuổi.”
Tuyết bật cười, trẻ con ngây ngô đúng là luôn khiến người khác thấy vui.
Nửa đêm, làng chài tắt đèn, Dương mới đưa Tuyết vào nghĩa trang trong làng.
Dân làng đã lập bia mộ cho mẹ và em trai Dương.
Dương quỳ xuống trước mộ mẹ, vừa lạy vừa khóc.
Tuyết không chịu được cảnh tượng này nên chỉ đứng nhìn từ xa. Ma cà rồng không có nước mắt, mà nếu có, Tuyết cũng không chắc cô có thể khóc cho người mẹ đã bỏ rơi cô hay không.
Rồi hai người về nhà Dương, một căn nhà nhỏ nghèo xơ xác. Theo tục lệ, dân làng sẽ đốt hết đồ của người đã mất cho họ dùng trên trời, Dương muốn lấy vài kỉ vật của mẹ và em trai nhưng có vẻ người làng đã thiêu hết, chỉ còn một bức ảnh ba mẹ con được cất trong ngăn tủ.
“Ai đấy?” – tiếng người bên ngoài vang lên đồng thời người đó đạp cửa bước vào nhà.
Nhưng người đó còn chưa kịp chạm chân xuống đất thì đã bị Tuyết cướp lấy cây gậy trong tay, chĩa mũi nhọn vào yết hầu.
“Đừng giết người mà!” – Dương kêu lên.
Người đang bị uy hiếp cũng lập tức lên tiếng: “Đừng giết tôi, tôi sẽ để các người đi, tôi sẽ không nói với ai tôi thấy hai người ở đây đâu.”
“Đây là bạn tôi, tha cho cậu ấy đi.”
Tuyết thật sự muốn kí đầu Dương một cái, cô đã nói là giờ cả ma cà rồng và người sói đều không động đến con người rồi, làm thế này chỉ để dọa cho bạn Dương sợ mà thôi.
“Phải phải chúng tôi là bạn, tha cho tôi đi.”
Tuyết thở dài ngao ngán nhưng vẫn không hạ đầu gậy nhọn xuống: “Tôi sẽ không giết người.”
Nghe đến đây Dương mới yên tâm.
“Cảm ơn cậu và mọi người đã chôn cất mẹ và em trai tôi. Tôi… từ giờ tôi sẽ không về làng nữa đâu, mọi người không cần sợ.”
Bạn Dương thở dài, gật đầu.
“Còn xác người sói thì sao? Mọi người xử lý thế nào?” – Dương hỏi, hắn vẫn muốn tự tay lóc da lọc xương con sói đã giết người thân của mình.
“Hả? Xác người sói nào cơ? Chúng tôi chỉ tìm thấy xác mẹ và em trai cậu thôi.”
Trở lại xe ô tô, Dương nói với Tuyết: “Tôi sẽ bán mạng mình cho cô, cô bảo tôi làm gì cũng được, chỉ xin cô hãy giúp tôi tìm và giết chết con sói đã hại người nhà tôi.”
Một người mang hận thù chính là thứ vũ khí tốt nhất.
“Được, anh làm việc cho tôi, tôi giúp anh tìm kẻ thù.”