Cổ lão phu nhân thở dài, bà nắm chặt tay Cổ Mộc Hàn “Tiểu Hàn, từ nhỏ con đã mồ côi mẹ, nội luôn thương chiều con hết mực để bù lại khoảng trống của tình mẹ, hơn ai hết…nội dám chắc rằng bản thân nội đã yêu thương con hơn mạng mình”.
Cổ lão phu nhân càng nói, Cổ Mộc Hàn càng khóc nức nở “nội…con hiểu điều đó mà!”
*Tiểu Hàn…dù ba của con đã quay lưng với con, hay là cả thế giới này có đối đầu với con thì nội vẫn sẽ đứng về phía con và luôn tin tưởng, ủng hộ con.
Cổ Mộc Hàn duỗi thẳng vào lòng Cổ lão phu nhân và gào khóc thật to.
- Nội…
*Cố lên con, đừng bao giờ lùi bước…nhìn thẳng về phía trước, con đường mà mình đã chọn.
- Nội, có phải người đã biết gì rồi không?
Cổ lão phu nhân khẽ cười “nội sống đến tuổi này rồi, có chuyện mà chưa từng trải qua!”
- Nội có trách con không?
*Không, nội xin lỗi Tiểu Hàn…sinh con mà không biết cách dạy, là lỗi của người mẹ, Mộc Anh thành ra như thế, bà nghìn lần xin lỗi Tiểu Hàn.
- Kìa nội!
*Tiểu Hàn, nội không ngăn cản con nhưng nội mong con hãy chừa lại cho ba con một đường lui. Ta biết một khi Tư Tư ra mặt trợ giúp con thì Mộc Anh sẽ không có đường để lui, bà biết rõ năng lực của Tư Tư.
Cổ Mộc Hàn trầm tư “Con hứa với nội, vì dù sao đi chăng nữa thì ông ấy cũng là ba của con. Ông ấy có thể cạn nghĩa cạn tình, nhưng con thì không”.
*Nội cảm ơn con nhiều lắm Tiểu Hàn!
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “nhưng nội phải giúp con một việc”.
*Khỉ nhà cô, dám đưa ra điều kiện với cả nội luôn à?
- Chứ sao nữa ạ! Tranh thủ trục lợi từ tình yêu thương của nội.
Cổ lão phu nhân kinh ngạc “nhóc con này, vừa nãy còn khóc đến thảm thương, giờ thì vui như hội!”
Từ Diện Tư từ xa đi đến, anh chợt mỉm cười!
“Bà và Tiểu Hàn nói gì mà khiến em ấy vui đến thế ạ?”
Cổ lão phu nhân cười cười “Tư Tư à, bà nghĩ cháu không nên chiều hư con bé!”
“Bà ơi, cháu cho phép Tiểu Hàn hư!”
*Hừ…không cần phải khoe ân ái trước mặt bà.
‘Già!’
Cả ba bà cháu đưa mắt nhìn Hàn Du, thấy sắc mặt Hàn Du đang khẩn trương. Ai cũng im lặng.
Từ Diện Tư nhíu mày “đã xảy ra chuyện gì?”
‘Già, có người trong quân đội đến tìm già!’
Từ Diện Tư lạnh mặt “người trong quân đội sao?”
Hàn Du gật đầu!
Cổ lão phu nhân trầm tư “lẽ nào là Mộc Ngôn!”
Cổ Mộc Hàn cũng nghĩ thế, cô khẽ lên tiếng “chắc là bác cả đến tìm nội”.
Từ Diện Tư nhíu mày “nếu thật sự người đến là Cổ Mộc Ngôn thì cũng khá phiền phức”.
Cổ lão phu nhân liếc mắt nhìn Từ Diện Tư rồi khẽ cười “bà thấy không được khỏe, muốn được nghỉ ngơi!”
- Để con đưa nội về phòng nghỉ ngơi.
Cổ lão phu nhân đứng lên rời đi…bà để lại cho Từ Diện Tư một câu “Tư Tư, bà thấy cháu làm việc lớn cũng không quả quyết lắm…sao lại phải do dự với một bà lão như ta chứ, phải quyết đoán trước mọi việc mình muốn làm cháu à!”
Từ Diện Tư nhíu mày, anh làm gì dám làm tổn thương đến Cổ lão phu nhân, bà là nội của Cổ Mộc Hàn, bản thân anh cũng yêu quý và kính trọng bà. Lần này mời bà về Từ gia cũng chỉ để uy hiếp Cổ Mộc Anh giao ra thứ Cổ Mộc Hàn muốn. Anh một lòng muốn trợ giúp Cổ Mộc Hàn, nên mới mời bà về Từ gia làm khách, không có ý làm kinh động đến Cổ lão phu nhân.
‘Ông chủ Từ!’
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Cổ Mộc Ngôn, đi bên cạnh ông còn có con trai ông “Cổ Mộc Xuyên”.
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn ra cổng, phía đó có rất nhiều chiếc xe quân sự được trang bị vũ khí. Anh cười lạnh “lần này ông ta thật sự muốn đến gây sự đây mà!”
‘Ông chủ Từ sao vậy? Là không hoan nghênh khách đến nhà sao?’
Từ Diện Tư cười ma mị “cái này thì cũng tuỳ theo thể loại khách, không phải ai đến nhà cũng buộc bản thân phải niềm nở!”
Cổ Mộc Ngôn lạnh mặt “tên khốn Từ Diện Tư này thật quá phách lối mà”.
Cố Mộc Xuyên siết chặt tay, đôi mắt nhưng chim ưng nhìn mồi, phóng về phía Từ Diện Tư.