Người Tìm Xác

Chương 902



Chú Lê ngồi im lắng nghe, sau mới nói: “Cháu làm ăn bằng nghề này cũng mấy năm rồi, lại còn nhát gan như thế, ra ngoài đừng nói là quen2chú, chú không biết người như thế?

Tôi vẫn không phục nói: “Được rồi! Ai làm ai mất mặt còn chưa biết đâu!”

Sau khi ba chúng tôi ổn định được nhịp thở,5tôi hỏi lại chú Lê: “Lúc nãy chú xác định là ở đó không có thứ gì à?”

Chú Lê gật đầu: “Bây giờ chắc chắn là không có, không biết trước6khi họ chết thì ai đứng ở đó?”

Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Bạch Kiện, sáng nay anh ta đến hiện trường vụ Lý Y Đồng bị bắt5cóc, thầy giây niêm phong ở cửa bị xé rách, nên gọi hỏi xem có phải chúng tôi làm không?!

Tôi lúng túng nói: “Làm chuyện phạm pháp không ngờ lại bị3anh phát hiện nhanh thế.” Bạch Kiện tức giận nói: “Tôi biết ngay là cậu làm mà! Tôi không phải đã nói với cậu, nơi đó không thể có thi thể con tin rồi à?”.

“Nói thì nói thế, nhưng nếu không thấy tận mắt thì chúng tôi không yên tâm.” Tôi thành thật nói. Bạch Kiện bất đắc dĩ hỏi: “Vậy cậu có phát hiện gì không?”

Nghe anh ta hỏi, tôi kể lại chuyện đêm hôm qua cho anh ta nghe, nghe xong anh ta im lặng một lúc mới trầm giọng hỏi: “Ý cậu là ngoại trừ sáu nghi phạm kia, thì còn có người khác ở đó? Có chứng cứ không?”

Tôi thở dài: “Nếu có chứng cứ đêm qua tôi đã gọi cho anh rồi! Đây chỉ là suy đoán của tụi tôi, có điều khả năng này tương đối lớn! Lúc đó phải có người khác đưa Lý Y Đồng đi, đồng thời dễ dàng giải quyết cả năm người kia.”

Bạch Kiện hiếu kỳ hỏi: “Ý của cậu là có người thao túng chúng tự hại lẫn nhau?”

“Có lẽ thế, dù sao cũng không phải họ tự nghĩ ra rồi làm thế.” Tôi nói. Bạch Kiện lại hỏi: “Vậy cậu có điều khiển được ý thức của người khác không?”

Tôi lập tức cười khan: “Đó là tà đạo, tôi là nhân sĩ chính đạo nhé!”

Anh ta cười mắng trong điện thoại: “Ồ, cậu là nhân sĩ chính đạo! Vậy tôi cảnh cáo nhân sĩ chính đạo như cậu, lần sau đừng làm mấy chuyện như này nữa! Nếu không tôi không đi lau đít cho cậu nữa đâu! Đúng rồi, nói cho cậu biết! Trong năm người kia còn có một người chưa hỏa táng!”

“Thật sao?” Tôi hưng phấn nói.

“Ừ, anh vừa điều tra được, trong mấy người đó có một người tên là Lưu Hằng, năm nay mới mười bảy tuổi, cho nên người nhà không tin nó tham gia vụ bắt cóc này, vẫn đi khắp nơi kêu oan, vì vậy thi thể Lưu Hằng vẫn chưa hỏa táng...” Bạch Kiện nói.

Tôi lập tức nói với anh ta: “Vậy anh mau cho tôi địa chỉ nhà Lưu Hằng đi!”

“Cho thì được, nhưng không được nói là anh cho!” Tôi cười hì hì: “Cái này còn cần anh dặn à, đánh chết tôi cũng không liên lụy đến trưởng phòng Bạch...” Đây đúng là trời không tuyệt đường người! Không ngờ vẫn còn lưu lại cho tôi một cỗ thi thể xế chiều hôm đó, ba chúng tôi dựa vào địa chỉ Bạch Kiện cho đến nhà Lưu Hằng.

Lúc chúng tôi gõ cửa, một người đàn ông mặt mũi tang thương ra mở cửa, sau khi hỏi thăm mới biết đây chính là cha của Lưu Hằng. Lúc chú Lê nói rõ mục đích chuyến thăm, ông ta mời chúng tôi vào nhà.

Lúc này một người phụ nữ trung niên từ trong bếp đi ra, thấy chúng tôi thì hơi ngạc nhiên. Nét mặt bà ấy u ám, nhìn là biết đó là mẹ của Lưu Hằng. Chú Lê dễ nói chuyện với mấy người cùng tuổi hơn, nên để chú ấy

tiếp họ.

Sau khi nói chuyện mới biết, Lưu Hằng là con trai độc nhất của họ, mặc dù gia cảnh không tốt, nhưng họ rất yêu thương đứa con trai này. Có lẽ vì quá yêu chiều nên Lưu Hằng mới thành kẻ vô tích sự như thế.

Trong lúc chú Lê đang nói chuyện với vợ chồng họ, tôi nhìn về phía gian phòng của Lưu Hằng, trên tường dán rất nhiều ảnh ngôi sao bóng rổ NBA mà tôi không biết tên, vừa nhìn là biết Lưu Hằng vẫn chỉ là thiếu niên choai choai, không hiểu sao cậu ta lại bị cuốn vào vụ án này.

Cha Lưu Hằng kích động nói: “Từ sau khi nó đi theo cái thằng tên Triệu Ba kia, học thì không học, nhà cũng không về, tất cả đều tại tên khốn khiếp Triệu Ba kia hại, nếu không sao Tiểu Hằng lại chết chứ!”

Chú Lễ hỏi ông ta: “Vậy bây giờ tên Triệu Ba đó đâu...?”

“Chết hết rồi! Hai anh em họ Triệu đều đã chết! Cảnh sát nói lúc đó Tiểu Hằng đánh nhau với bọn chúng, mất máu quá nhiều nên mới chết, nhưng Tiểu Hằng bình thường ở nhà đến gà cũng không dám giết, sao có thể giết người khác chứ?!” Mẹ Lưu Hằng ngồi cạnh vừa khóc vừa nói. Sự thật chứng minh chú Lê sẽ dễ nói chuyện với những người cùng thế hệ hơn, bọn họ không những đồng ý đưa chúng tôi đến nhà tang lễ nhìn thi thể của Lưu Hằng, mà chuyện hậu sự của con họ đều giao cho chú Lê xử lý. Chú ấy nói mặc dù nhà bọn họ không có tiền, nhưng mất đi đứa con duy nhất, bọn họ phải để nó nở mày nở mặt rời đi.

Lúc chúng tôi đi vào nhà tang lễ, nhân viên ở đó vừa nhìn thấy cha Lưu Hằng, liền nói tiền bọn họ nộp đã hết, nếu muốn tiếp tục giữ thi thể của Lưu Hằng thì phải nộp thêm phí.

Cha Lưu Hằng tối tăm mặt mày lấy một xấp tiền một trăm đồng, đi đến nơi nộp phí. Thi thể của Lưu Hằng đã giữ ở đây hơn hai tháng rồi, số tiền này cũng không phải nhỏ! Bọn họ chấp nhất như vậy làm gì chứ?

Cho dù cuối cùng có chứng minh được Lưu Hằng bị Triệu Ba dụ dỗ làm chuyện phạm pháp, thì kết quả sẽ thế nào? Người không nên chịu vẫn phải chịu, người thực sự chịu trách nhiệm cũng đã chết hết rồi, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là đau thương...

Sau đó, nhân viên đưa chúng tôi đến phòng lạnh giữ thi thể Lưu Hằng... sau khi đi vào tôi cảm nhận được rất nhiều ký ức tàn hồn, có vui vẻ, có bị thương, còn có sự hãi cực độ. Đặc biệt là khi thi thể Lưu Hằng được kéo ra, tôi thực sự bị giật mình, không ngờ cậu ta lại là một thiếu niên tuấn tú như thế, khó trách cha mẹ cậu ta quyết không chịu tin con mình sẽ tham gia vào việc bắt cóc này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.