Nhưng dù sao Tống Bằng Vũ cũng là người đang có vợ, cho nên mặc dù Hồ Lệ Bình đã nhiều lần chủ động tỏ tình, hắn vẫn thể hiện như không biết. Nhưng Hồ Lệ Bình lại luôn cảm2thấy Tống Bằng Vũ
thích mình, chỉ là hắn không bỏ rơi được người vợ bệnh tật kia. Một người đàn ông tốt như thế, nếu mình bỏ qua, chỉ sợ sẽ không gặp được nữa, thế nên cô ta đã5bạo gan đến tìm Biên Hải Lan vẫn luôn tĩnh dưỡng ở nhà.
Hồ Lệ Bình tuổi trẻ nóng vội, cô ta cảm thấy chỉ có mình mới xứng với Tống Bằng Vũ, còn Biên Hải Lan bệnh tật thế này6chỉ làm liên lụy, không thể giúp đỡ hắn phát triển sự nghiệp... Không ngờ khi Hồ Lệ Bình to gan đến gặp Biên Hải Lan, thái độ của Biên Hải Lan lại rất dịu dàng: “Tôi biết Tống Bằng5Vũ thích cô, nhưng cô cũng biết anh ấy là người nặng trách nhiệm, chắc chắn sẽ không bỏ tôi. Thật ra, tình cảm vợ chồng tôi sớm đã nhạt như chén nước, chỉ là với thân thể này của3tôi nếu rời khỏi anh ấy thì phải sống thế nào đây? Tôi không giống cô, còn trẻ như vậy, nếu có thể khỏe mạnh như thế, nếu có thể đổi với cô, tôi tình nguyện dùng tình yêu của Bằng Vũ đổi lấy một thân thể khỏe mạnh. Như vậy, chúng ta đều có được hạnh phúc mà mình muốn.”
Hồ Lệ Bình ngây thơ nói: “So với một thân thể khỏe mạnh, tôi càng khao khát có được tình yêu của Bằng Vũ hơn, từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, tôi thực sự muốn được như chị, có một người đàn ông yêu thương chăm sóc mình cả đời...”
Biên Hải Lan mỉm cười: “Nếu chúng ta trao đổi linh hồn, cô có được tình yêu cô muốn, tôi có được thân thể khỏe mạnh, cô có bằng lòng không?!”.
Hồ Lệ Bình sững sờ, sau đó lập tức nói: “Đương nhiên là tôi đồng ý, nhưng trên đời này làm gì có loại pháp thuật như thế, có thể khiến hai chúng ta trao đổi linh hồn chứ?”
Không ngờ, Biên Hải Lan lại nghiêm túc nói: “Chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể làm được, thế nào? Như vậy cô sẽ có được toàn bộ tình yêu của Băng Vũ... Cô có đồng ý không?” Cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Hồ Lệ Bình tin lời Biên Hải Lan, đồng ý trao đổi linh hồn với cô ta. Sau đó Biên Hải Lan cho Hồ Lệ Bình uống một chén chất lỏng màu đỏ, tiếp đó trước mặt Hồ Lệ Bình tối sầm, ngất đi không biết gì nữa.
Đến khi cô ta tỉnh lại, cảm thấy cả người như nhũn ra, chân tay vô lực. Cô ta mơ hồ nhìn xung quanh, đúng lúc thấy Tổng Bằng Vũ đi đến. Không ngờ, Tống Bằng Vũ thay đổi thái độ lạnh lùng thường ngày, rất quan tâm đến cô ta, không ngừng hỏi thăm.
Trong lòng Hồ Lệ Bình tràn đầy hạnh phúc đến khi nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong chén nước, không ngờ lại là khuôn mặt của Biên Hải Lan! Khó trách vừa rồi cô ta cảm thấy không đúng! Không ngờ trên đời này thực sự có pháp thuật đổi hồn.
Có lẽ vì chưa thích ứng được với thân thể bệnh tật này, Hồ Lệ Bình cảm thấy hơi hối hận, nhưng khi nhìn thấy Tống Bằng Vũ chăm sóc cho mình từng li từng tí, cô ta lại cảm thấy tất cả đều đáng giá, cái giá phải trả lớn đến đâu cũng đáng giá.
Cứ như vậy, Hồ Lệ Bình trong thể xác Biên Hải Lan sống cạnh Tống Bằng Vũ hơn một năm, trong một năm này, Tổng Bằng Vũ đối xử với cô ta rất tốt, cô ta chưa từng được trải qua thứ cảm giác tốt đẹp đó.
Mặc dù thỉnh thoảng Hồ Lệ Bình sẽ làm như vô tình hỏi thăm Tống Bằng Vũ chuyện của Biên Hải Lan sau khi trở thành mình, nhưng lần nào Tống Bằng Vũ cũng dùng vẻ mặt mơ hồ nghĩ ngợi mãi mới nói: “Em đang nói đến cô gái làm ở ngân hàng à! Đã lâu lắm rồi không liên lạc! Sao anh biết được!”
Chỉ nghe Tống Bằng Vũ nói vậy, Hồ Lệ Bình đã cảm thấy rất an tâm, cô ta cho rằng Biên Hải Lan đã dùng cơ thể trẻ trung của mình đi tìm một người đàn ông khác. Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, cơ thể Biên Hải Lan để lại cho Hồ Lệ Bình quá yếu, mặc dù Tống Bằng Vũ chăm sóc cẩn thận nhưng nó vẫn ngày càng sa sút.... Không đến nửa năm đã qua đời. Hồ Lệ Bình ngây thơ trước khi chết vẫn hết sức thỏa mãn nói với Tổng Bằng Vũ: “Có thể cùng anh sống một năm rưỡi này, đã là chuyện hạnh phúc nhất trong đời em.
Bây giờ nhìn lại, có lẽ tất cả đều là âm mưu của Biên Hải Lan, vì từ đầu cô ta đã có chủ ý lấy đi cơ thể khỏe mạnh của Hồ Lệ Bình. Có điều không biết ngay lúc đó Tống Bằng Vũ có biết không, nếu anh ta thực sự không biết thì vì sao sau này lại sống cùng “Hồ Lệ Bình”? Đến lúc tôi lấy lại tinh thần thì cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, tôi vội nói với Đinh Nhất: “Nhanh lên, dìu tôi ra khỏi đây...”
Đinh Nhất lái xe đi hơn mười phút, đầu tôi mới dịu lại. Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy mặt ướt ướt, cúi đầu xuống lại thấy một giọt máu nhỏ lên mu bàn tay.
Tôi sờ thử theo bản năng, hóa ra là bị chảy máu mũi. Đinh Nhất thấy vậy thì lập tức tấp xe vào vệ đường, giúp tôi cầm máu. Đây không phải lần đầu tiên tôi bị chảy máu mũi sau khi cảm nhận nhiều tàn hồn như vậy, thật không biết nếu còn ở đó thêm lúc nữa, đầu tôi có bị nổ không đây?!
Thấy sắc mặt Đinh Nhất không tốt, tôi cười với anh ta: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một lúc là được. Đúng rồi, người trong mộ không phải Biên Hải Lan mà là...” “Hồ Lệ Bình!” Đinh Nhất hừ lạnh. Tôi cười trừ: “Ừ! Anh biết rồi à!”
Đinh Nhất lườm tôi, tức giận nói: “Cái này có gì khó đoán? Đừng nói nữa, nghỉ đi! Còn nói nữa cậu sẽ thành người đầu tiên trên đời chết vì chảy máu mũi đấy!”
Tôi cười ngây ngô: “Yên tâm, tôi cũng không phải người tốt, chắc chắn sẽ sống lâu.” Cũng không trách Đinh Nhất nổi giận được, đêm hôm đó máu mũi của tôi không chịu ngừng chảy, cuối cùng Đinh Nhất phải dùng trước một siêu thị, mua túi đá để tôi đặt lên mũi mới tạm ngừng. Xem ra sau này khi vào nghĩa trang cần phải chú ý cẩn thận hơn mới được, nếu không tôi thực sự có khả năng bị chảy máu mũi mà chết!
Cũng không biết có phải do mất máu quá nhiều không, đêm hôm đó về nhà tôi vẫn mơ mơ màng màng, ngủ thiếp đi trên ghế salon... Chú Lê từng nói, hiện giờ âm khí trong cơ thể tôi sẽ khiến tôi có cảm giác cả người rất nặng nề.
Lúc đó tôi cho rằng không quan trọng, chỉ cần thời gian qua lâu sẽ thành thói quen. Kết quả đêm đó ngủ, tôi lại cảm giác không khí quanh mình âm u, phảng phất như mãi mãi không tỉnh lại...
Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác có người vỗ mặt mình, tôi giơ tay cản lại nhưng người kia vẫn không ngừng vỗ, hơn nữa còn ngày càng mạnh. Tôi bỗng giật mình tỉnh lại, hóa ra Đinh Nhất đang vỗ mặt tôi: