Người Tìm Xác

Chương 842



Những tên lâu la vây quanh xe thức ăn gia súc ngồi xuống đất ôm đầu, Lưu Mẫn xé túi đồ ăn, một gói bột trắng rơi ra...

Nhưng sau khi cảnh sát lục soát toàn bộ nhà máy chế biến thức ăn gia súc, vẫn không thấy bóng dáng Đà Gia đâu, sau khi thẩm vấn mới biết, trước khi chúng tôi đến một giờ, Đà2Gia đã đưa hai thân tín rời đi rồi. Lúc gần đi còn bảo chúng chuyển hết hàng lên xe, sau đó nghĩ cách đưa ra nước ngoài.

Không bắt được Đà Gia làm mọi người bất ngờ, số lượng ma túy thu được lần này rất lớn, nhưng mấy người cảnh sát đều không thoải mái. Đừng nói là họ, đến tôi cũng thấy khó chịu,5không ngờ Đà Gia lại trốn nhanh như vậy!

Sau khi về đồn cảnh sát mới biết, đội chờ ở nghĩa trang cũng bắt được nhóm người đến đó thu dọn hiện trường...

Mặc dù lần này chúng tôi không bắt được gã tội phạm Đà Gia, nhưng cũng coi như đã phá tan được tổ chức tội phạm chiếm cứ Sipsong Panna nhiều năm. Chúng tôi phân6tích Đà Gia có thể có nguồn cung lớn như vậy, nhất định hắn phải có đối tác ở nước ngoài. Đường lui duy nhất của hắn hiện nay cũng là xuất cảnh, tìm đến đối tác, cho nên Lưu Mẫn lập tức xin cấp trên ra lệnh truy nã cấp A, truy nã Đà Gia trên cả nước.

Tiếc là cảnh sát không có ảnh chụp5chân dung của Đà Gia cũng không biết tên thật của hắn, điều này khiến độ khó của việc này càng cao hơn. Cuối cùng, căn cứ vào miêu tả của mấy tên đàn em, chuyên gia phác họa của cảnh sát cũng phác thảo được chân dung giống đến chín phần với Đà Gia, dùng làm ảnh truy nã.

Mặc dù nói hiện tại khả năng3bắt được Đà Gia cực kỳ nhỏ bé, nhưng tôi luôn có một loại dự cảm, chúng tôi nhất định có một ngày trực tiếp đối mặt nhau!

Lúc này bệnh viện cũng có tin tốt, Bạch Kiện đã tỉnh! Chúng tôi lập tức đến bệnh viện huyện, lúc này Bạch Kiện đã được chuyển ra khỏi ICU vào phòng bệnh bình thường. Lúc tôi nhìn thấy anh ta, cục đá trong lòng mới được bỏ đi.

Bạch Kiện nhìn tôi bằng đôi mắt vẫn còn sưng, cố gắng nở nụ cười: “Làm phiền cậu rồi, bắt cậu phải đi một chuyến xa như vậy...”

Tôi nói lại: “Anh còn mặt mũi để nói, tụi tôi đến tận đây mà anh thì chỉ mải ngủ, chờ đến khi xong việc mới dậy!”

Bạch Kiện cười ha ha nói: “Người giỏi đúng là lúc nào cũng có nhiều việc để làm... Đúng rồi, thế nào? Bắt được người không?”

Nghe anh ta hỏi, sắc mặt mọi người đều tối sầm lại, cuối cùng vẫn là tôi không đành lòng nói: “Những kẻ khác thì bắt được, hàng và tiền mặt cũng thu được, nhưng Đà Gia... trốn thoát.”

Bạch Kiện cũng sầm mặt xuống, một lúc lâu sau mới từ tốn nói: “Lần hành động này có thương vong không?”

Tôi tự tin nói: “Không có, có tôi ở đây, sao người của anh xảy ra chuyện được!”

Bạch Kiện gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, lễ truy điệu Tiểu Ngũ và Tiểu Lý... bao giờ tổ chức?”

Lưu Mẫn đứng sau tôi bước lên nói: “Mười một giờ sáng ngày mai, trong nhà tang lễ huyện.”

Bạch Kiện quay lại nói với tôi: “Hiện giờ tôi không tham gia được, ngày mai cậu thay mặt tôi đến đó! Đang là tuổi thanh niên như vậy, không nói câu nào đã đi, ai mà chẳng đau lòng!”

Tôi biết trong lòng Bạch Kiện cũng không dễ chịu gì, dù sao cũng là người cùng mình hành động. Thế nên tôi nháy mắt ra hiệu cho bọn họ ra ngoài trước, để mình tôi nói chuyện với anh ta...

Họ nhanh chóng hiểu ý, từng người yên lặng ra khỏi phòng. Lúc đầu tôi định đốt cho Bạch Kiện một điếu thuốc, nhưng nhìn anh ta đã bị gói thành cái bánh chưng thế này, vẫn thôi đi!

Tôi hắng giọng nói: “Hôm đó... là anh tự nhảy xuống?”

Sắc mặt Bạch Kiện cứng đờ, sau đó gật đầu nói: “Lúc bị thứ kia ném lên bức tường, tôi ngất đi luôn, đến khi tỉnh lại... Tiểu Ngũ và Tiểu Lý đã... Lúc đó tôi rất bối rối, nghĩ ngay đến việc dùng súng bắn. Không ngờ, vừa tháo bao bảo hiểm thì thứ kia đã nhoáng đến trước mặt bẻ gãy cánh tay tôi ngay lập tức. Sức lực đó quá mạnh, trong tình huống đó, tôi chỉ đành đánh cược một phen.”

Tôi nghe Bạch Kiện nói đến đây thì giọng có chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh ta: “Anh thế là rất đáng gờm rồi, nếu là tôi lúc đó chắc đã mềm nhũn người, sao nghĩ được đến việc nhảy lầu tìm đường sống chứ?!”

Bạch Kiện thở dài: “Tôi còn sống, nhưng Tiểu Ngũ và Tiểu Lý thì... là do tôi không chăm sóc họ được tốt.”

Tôi tức giận nói: “Anh nói gì vậy? Anh cho rằng anh là ai? Là thần tiên chắc? Trong tình huống đó, đừng nói là anh, dù có là ai thì cũng không có kết quả tốt hơn! Để nỗi oán trách đó khiến anh điên lên, không bằng thanh thản đối mặt. Nếu như hôm đó người chết là anh, anh có hối hận vì đã làm cảnh sát không?”

Lần này Bạch Kiện kiên định nói: “Không, nếu có một ngày anh hy sinh vì nhiệm vụ, tiếc nuối thì có, nhưng hối hận thì không!”

“Chẳng phải thế sao! Tiểu Ngũ và Tiểu Lý lựa chọn trở thành cảnh sát, tôi tin rằng họ cũng sẽ không hối hận!” Tôi nói.

Hôm đó tôi và Bạch Kiện nói chuyện rất lâu, thiếu chút nữa là tôi giảng giải về ý nghĩa của cuộc sống, cuối cùng mới giải được u uất trong lòng anh ta. Cuối cùng hai chúng tôi còn giao ước, nếu như sau này anh ta có cơ hội bắt được Đà Gia, ba chúng tôi nhất định sẽ giúp anh ta một tay...

Mười một giờ sáng hôm sau, lễ tuyên dương anh hùng trong nhà tang lễ huyện cử hành đúng giờ, vì di thể của hai cảnh sát đều bị tổn hại nghiêm trọng, nên đã được hỏa táng từ lâu, giảm bớt đoạn nhìn mặt lần cuối.

Tiểu Ngũ là do Bạch Kiện đưa đến nên không có người thân ở địa phương. Nhưng Tiểu Lý thì trừ cha mẹ ra, còn có một người vợ sắp cưới. Mẹ Tiểu Lý khóc đến hôn mê bất tỉnh mấy lần, bọn Lưu Mẫn đi bên cạnh cũng khóc như mưa. Vợ sắp cưới của Tiểu Lý không hề khóc, nhưng lại ôm chặt di ảnh của Tiểu Lý không buông.

Khi tôi nhìn cảnh sinh ly tử biệt này, nghĩ đến cảnh cha mẹ Tiểu Lý người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi lại nhớ đến cha mẹ mình. Mối liên hệ giữa cha mẹ và con cái là sâu nặng nhất, cho dù chết đi cũng không cắt đứt được...

Lúc tôi cầm cành cúc trắng đứng trước di ảnh của Tiểu Lý và Tiểu Ngũ, tôi không đành lòng nhìn vào đôi mắt của hai người lớn tuổi kia, vì đó là ánh mắt đau thương nhất trên đời này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.