Người Tìm Xác

Chương 815



“Tiến Bảo! Tỉnh lại đi... Tiến Bảo?” Giọng Đinh Nhất vang lên bên tai tôi.

Tôi giật mình ngồi bật dậy trên ghế, đến khi tôi nhận thức rõ mọi thứ xung quanh, Đinh Nhất vẫn đang ngồi bên cạnh tôi, lúc đó tôi mới hiểu mình vừa gặp ác mộng!

Đúng là hù chết ông rồi! Tôi xấu hổ nhìn Đinh Nhất nói: “Tôi... tôi vừa gặp một người2rất đáng sợ trong mơ”

Đinh Nhất nghe xong bình tĩnh nói: “Ừ, tôi biết rồi. Có phải cậu mơ thấy mình bị ma giết, sau đó gào lên gọi tôi cứu cậu không?”

Tôi giật mình: “Sao anh biết? Chẳng lẽ anh cũng mơ thấy giấc mơ đó?”

Kết quả Đinh Nhất khinh bỉ nhìn tôi nói: “Tất nhiên không phải, có điều bộ dạng cậu vừa rồi liên tục5gào tên tôi, còn cả dáng vẻ sợ đến sắp đái ra quần nữa...”

Cái mặt mo của tôi đỏ ửng, thực sự không biết nên nói gì để che giấu sự xấu hổ trong lòng, thế là tôi vội đẩy cửa xe, đi về phía cây hòe...

Lúc nhìn thấy cái tiểu kia, tôi cảm thấy không đáng sợ như đêm qua, mặc dù bộ xương bên trong vẫn6đang lộ ra nguyên xi.

Tôi tìm trong đống rác bên cạnh một đoạn thép, sau đó gẩy gẩy cái tiểu, thấy bên trong cũng không còn nhiều hài cốt.

“Thế nào? Hài cốt bên trong còn nhiều hay ít?” Đinh Nhất theo sát sau tôi hỏi.

Tôi thở dài: “Hầu hết là không còn, chỉ còn lại một cái đầu lâu với chút xương cốt”

Đinh Nhất nghe xong ngồi xổm5xuống cùng tôi xem xét, sau đó thấy anh ta lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ hắn chém đứt đầu, tay trái và hai chân của Thang Lỗi là để tìm lại những bộ phận đã mất của mình?”

Nghe anh ta nói thế, tôi nghĩ cũng đúng, kiểm tra lại số xương trong tiểu thấy những thứ thiếu đi đúng là những thứ Thang Lỗi đã chém đi... Nghĩ3thế, trong lòng tôi chợt thấy rét lạnh. Cỗ hài cốt này đã trải qua chuyện gì, lại khiến oán khí của anh ta sâu nặng đến thế?

Mang theo những nghi vấn này, tôi chậm rãi chạm vào chỗ xương cốt kia. Đinh Nhất định ngăn cản, nhưng đã chậm... lúc tay tôi chạm vào xương cốt, một cỗ oán khí chạy dọc theo ngón tay lao thẳng vào tim tôi....

Thời gian dường như ngừng lại một giây, sự đau thương trong lòng tôi dày đặc đến mức không tản ra nổi... Những ký ức thuộc về bộ hài cốt này mang theo thời gian lắng đọng đang chiếu lại trong lòng tôi.

Bộ xương trong tiểu này tên là Liễu Mộng Sinh, trước khi chết là một nhạc công trong gánh hát, trước thời dân quốc, anh ta theo gánh hát lên phía Bắc, đúng lúc ở đây có nhà họ Uông tổ chức mừng đại thọ cho lão thái gia, cho nên mời gánh hát ở lại hát kịch mấy hôm.

Lúc đó nhà họ Uông có một vị tiểu thư chưa lấy chồng tên là Công Nhược Mai, nhà họ Uông vẫn luôn tìm nhạc công vào phủ dạy đàn cho vị đại tiểu thư này. Nhưng tính tính Uông Nhược Mai cổ quái, trong nhà đã tìm cho cô mấy nhạc công, cuối cùng đều bị cô đuổi đi.

Vừa hay mấy ngày này gánh hát vào phủ, Uông lão gia dò hỏi ông chủ gánh hát, trong đoàn bọn họ có nhạc công nào giỏi không, nếu như có, ông ta muốn bỏ tiền thuê người đó vào phủ dạy đàn.

Ông chủ gánh hát cũng nghĩ đến chuyện thường trú ở đây, nên đồng ý với Uông lão gia: “Xin Uông lão gia yến tâm, gánh hát của chúng tôi có nhạc công Liễu Mộng Sinh là người trung thực, cầm kỹ đệ nhất, đảm bảo có thể khiến đại tiểu thư hài lòng”

Cứ như vậy, ba ngày sau Liễu Mộng Sinh vào phủ chuyên môn dạy Uống Nhược Mai đánh đàn. Mới đầu Uống Nhược Mai nghe nói người nhà lại tìm cho cô một nhạc công, trong lòng rất không vui. Vốn nhà họ Uông bọn họ là dòng dõi thư hương, cô lại là con gái duy nhất của nhà họ Uông, phải thông tuệ cầm, kỳ, thi, họa mới được.

Ba thứ kia Uống Nhược Mai đều có thể, nhưng hết lần này đến lần khác đều không hiểu được âm luật, cho nên cố rất bất mãn với việc học đàn, bởi vậy mới đuổi mấy nhạc công trước đây đi.

Nhưng không ngờ Liễu Mộng Sinh lại khác với những nhạc công kia, vì ngoại hình anh ta thanh tú, môi hồng răng trắng. Sau khi uống tiểu thư gặp Liễu Mộng Sinh, thái độ khác thường, kiên nhẫn học từ khúc.

Nhưng Công Nhược Mai thực sự không hiểu âm luật, Liễu Mộng Sinh dạy cô hơn một tháng, ngay cả nửa chi khúc cũng không học được. Đối với chuyện này, nhà họ Uông cũng không coi trọng, dù sao chỉ cần con gái hiểu chuyện, có thể nghiêm túc học như bây giờ là tốt rồi!

Hơn nữa, tiểu thư khuê các như Uông Nhược Mai không cần đi biểu diễn, chỉ cần biết làm dáng như vậy là được rồi. Thế là Liễu Mộng Sinh ở lại nhà họ Uông lâu dài, buổi sáng hằng ngày đúng giờ dạy Uông đại tiểu thư luyện đàn.

Không ngờ thời gian dài qua, hai người dần nảy sinh tình cảm, dù sao cả hai cũng đều còn trẻ. Nhưng vì địa vị và thân phận cách xa, cho nên ban đầu mặc dù Liễu Mộng Sinh có ý với Công Nhược Mai, cũng không dám thể hiện ra, ngày nào cũng đúng theo quy củ tiếp tục dạy đàn. Nhưng loại tình cảm này một khi đã xuất hiện, muốn giấu cũng không giấu được. Liễu Mộng sinh hiểu mình không xứng với Uông Nhược Mai, cho nên mấy lần đều làm như mình không nhìn thấy Uống Nhược Mai đầu mày cuối mắt đưa tình với mình. Nhưng Công Nhược Mai là một cô gái cố chấp, Liễu Mộng Sinh càng cố ý né tránh, cô càng toàn tâm toàn ý đối tốt với anh ta.

Lòng người ngày ngày bị tác động, một cô gái xinh đẹp cao quý như thế, đột nhiên lại đối tốt với mình như vậy, nói không động lòng là giả. Rốt cuộc trong một đêm mưa, Liễu Mộng Sinh và Công Nhược Mai ở hậu hoa viên trong lương đình, cùng nhau tâm sự...

Từ đó về sau, cầm kỹ của Uông Nhược Mai bắt đầu nhanh chóng tăng lên, dưới sự dốc lòng dạy bảo của Liễu Mộng Sinh, cô đã có thể đánh được mấy khúc. Người nhà họ Công thấy Uông Nhược Mai tiến bộ cũng rất vui vẻ, cảm giác con gái mình cuối cùng có thể xứng với bốn chữ “Cầm kỳ thi họa”.

Trong lúc hai người vẫn chìm đắm trong tình đầu hoàn mỹ, thì tin dữ đến, Uống gia đã sắp xếp cho Uông Nhược Mai một mối hôn sự môn đăng hộ đối, chuẩn bị đầu xuân năm sau sẽ cưới.

Liễu Mộng sinh hiểu, người nhà Uông Nhược Mai sẽ không bao giờ đồng ý để con gái gả cho một nhạc công nghèo như mình, nếu họ muốn ở cùng nhau thì chỉ có cách cùng bỏ trốn. Bởi vì chỉ có thoát khỏi nơi này, họ mới có thể chấn chỉnh ở bên nhau.

Uông Nhược Mai nhất thời bị tình yêu mù quáng, một lòng muốn cùng người thương ở bên nhau, không nghĩ ngợi nhiều đã thu thập vàng bạc trang sức chuẩn bị bỏ trốn cùng Liễu Mộng Sinh.

Nhưng Liễu Mộng Sinh là người đã trải qua khổ cực, anh ta biết Công Nhược Mai bình thường sinh hoạt rất xa xỉ, nếu bỏ trốn cùng mình, anh ta không thể cho Uông Nhược Mai cuộc sống giàu sang như trước đây.

Vì không muốn sau này người thương hối hận, Liễu Mộng Sinh đã nói rõ những khó khăn hai người sẽ phải đối mặt cho Uống Nhược Mai biết, hy vọng cô sẽ suy nghĩ kỹ, không phải nhất thời xúc động mà quyết định.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.