Người Tìm Xác

Chương 811



Không ngờ lúc chú Lê định vào trong kiểm tra, lại thấy một người đàn ông nổi giận đùng đùng đi đến. Chú Lê thấy ấn đường người đàn ông kia biến thành màu đen, ở gần tất có họa sát thân, sợ là sẽ tổn hại tính mạng nên khuyên bảo anh ta, hỏi vì sao lại tức giận như thế?

Người đàn ông kia tưởng chú Lê cũng đến xem nhà, nên giọng bực tức kể: “Tôi nói2cho ông biết, nhà ở khu này không nên mua! Chất lượng quá kém, bỏ một dầm bê tông ở giữa sàn!”

Nói xong ông ta cầm một cái xẻng trên đất lên, chọc mạnh vào trần tầng một. Quả nhiên, soạt soạt mấy tiếng đã có một mảng bê tông rơi xuống.

Người đàn ông kia nổi giận nói: “Mẹ nó tối bỏ ra mấy trăm vạn mua nhà ở đây, chất lượng lại như thế này! Tôi hôm nay5phải bắt chủ đầu tư trả lại tiền nhà!”

Trong lúc chú Lê định khuyên bảo vài câu, dù sao bây giờ anh ta xúc động như thế, chắc chắn không dùng lý trí để xử lý sự việc được. Không ngờ, sau khi người kia cầm xẻng đâm linh tinh một lúc, lại đi thẳng xuống tầng hầm của biệt thự.

Chú Lê giật mình, phía dưới có khí đen quanh quẩn, ấn đường người đàn ông này lại biến6thành màu đen, đây chính là thời điểm vận may kém nhất, nếu hôm nay anh ta xuống dưới đó, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt cả.

Tuy lúc đó chú Lê có lòng muốn giữ anh ta lại, nhưng động tác của anh ta quá nhanh, chỉ hai bước đã đi xuống tầng hầm. Để phòng xảy ra chuyện, chú Lê cũng đi theo.

Sau khi xuống dưới, người kia vẫn dùng xẻng đâm linh tinh, dường như5hận không thể chọc thủng hết đám bê tông kia ra, chú Lê vẫn ở sau khuyên bảo, còn phải liên tục tránh mấy mảng bê tông rơi xuống.

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông kia đột nhiên cầm xẻng đứng im, giống như bị người khác điểm huyệt. Lòng chú Lê nặng nề, sợ là chuyện cần đến đã đến rồi...

Chú Lễ nhìn thấy khí đen từ từ tụ tập quanh người đàn ông kia, vội sở trên3người, tiếc là hôm nay chú ấy đến làm lễ chiêu tài, nên không mang theo bùa đuổi ma.

Lúc này người đàn ông kia đột nhiên xoay người, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chú Lê. Chú ấy biết chỗ này không thể ở thêm, vội xoay người chạy lên tầng một, nhưng người đàn ông kia cũng đuổi theo...

Với bản lĩnh của chú Lê, giữ mạng vào lúc mấu chốt không phải là vấn đề, chú ấy cắn đầu lưỡi nhổ một ngụm máu thuần dương. Máu nhổ đến đâu, hắc khí lập tức tản ra bốn phía trốn tránh.

Chú Lê tạm thời chỉ có thể núp trong vòng tròn máu thuần dương này... nhưng tà ma kia cũng không biết đến từ đầu, tà khí dị thường, nó thấy không thể đột phá được vòng máu thuần dương kia thì phẫn nộ gầm thét.

Chú Lê tính thời gian, còn hơi mười phút nữa là buổi trưa, đây là lúc dương khí nặng nhất trong ngày, đến lúc đó tà ma hẳn sẽ tự lui về nơi ẩn nấp trong tầng hầm.

Nhưng chú Lê không ngờ lúc tà ma kia không đến gần được, nó đã tự cầm xẻng chặt đứt tay trái của mình. Lúc đó dù chú Lê muốn ngăn cản, nhưng trên người không có pháp khí gì để trừ tà, mạng còn miễn cưỡng giữ được, chứ đi cứu người thì không nổi.

Bởi vì khoảng cách quá gần, máu trên người đàn ông kia phun ra bắn tung tóe lên người chú Lê. Mặc dù tay người đàn ông kia liên tục tự chém lên người mình, nhưng miệng vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết rùng rợn.

Đến khi có người nghe được tiếng kêu chạy đến, thời điểm đã đến chính ngọ, khí đen kia theo tường chạy xuống tầng hầm. Còn người đàn ông kia đã tự chém hết ba chi và đầu của mình, còn chú Lê đứng bên cạnh đã bị máu của anh ta nhuộm đỏ...

Người chạy đến nhìn thấy thi thể, lập tức bị dọa sợ cho mặt trắng bệch, có người vội vàng gọi 110. Chú Lê biết lúc này mình có nói gì cũng vô nghĩa, cho dù là ai thì cũng không tin có người có thể tự chặt đầu, tay trái và hai chân của mình!

Sau khi chú Lê nói xong, Triệu Tinh Vũ bán tín bán nghi nhìn tôi, tôi biết nếu không có tối ở đây, có lẽ anh ta đã quát chủ Lê nói hươu nói vượn rồi! Tôi cũng bất đắc dĩ nhìn anh ta, sau đó ra hiệu đừng hỏi thêm gì nữa, chú Lê cũng chỉ biết có vậy.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi và Triệu Tinh Vũ đến sân trong đồn công an ngồi hút thuốc, trong phòng nhiều người khó giữ được bí mật, chúng tôi nói chuyện không tiện lắm. Đối với chuyện chú Lê vừa kể, hai chúng tôi đều cần thời gian để tiêu hóa. Đặc biệt là Triệu Tinh Vũ, anh ta hút một hơi thật sâu, sau đó nói: “Cậu Trương, cậu tin lời ông ấy nói sao?”

Tôi nhìn chằm chằm anh ta: “Anh có tin lời tôi nói không?”

Triệu Tinh Vũ không nghĩ ngợi gật đầu: “Đương nhiên!”

Tôi nghe xong cười nói: “Tôi tin chú ấy, giống như anh tin tôi vậy”

Anh ta không nói thêm gì nữa, chợt cả hai chúng tôi đều chìm vào suy tư... Chuyện này lúc đó không có người thứ ba biết, cho nên chú Lê trăm miệng cũng không chứng minh được người đó không phải do mình giết.

Với kỹ thuật kiểm tra pháp y hiện tại, không khó để phát hiện ra người chết bị chặt đầu trước, sau đó mới chém đứt tay chân. Có lẽ không có pháp y nào có thể chấp nhận chuyện một người đã rơi đầu vẫn còn có thể tiếp tục tự chém đứt tay chân mình?!

Hơn nữa may đây là chú Lê, nếu là người bình thường, nhìn thấy cảnh đó không bị dọa điên cũng dọa sợ. Xem ra muốn chú Lê thoát khỏi hiểm nguy, nhất định phải điều tra rõ tiền căn hậu quả của chuyện này.

Lúc đó điều đầu tiên tôi nghĩ đến là đi xem thi thể kia, nhưng lại cảm thấy tác dụng cũng không nhiều, một người trước khi chết bị ác linh ám, cũng đâu biết gì nữa?

Thế là tôi bảo Triệu Tinh Vũ giúp đỡ, giúp tôi điều tra mảnh đất kia khi còn trống được dùng làm gì. Còn tôi và Đinh Nhất sẽ đến hiện trường, xem “khí đen” mà chủ Lê nói còn ở trong khu đất kia không.

Thật ra lúc đó tôi đã tính đến trường hợp xấu nhất, nếu đến cùng vẫn không thể điều tra rõ ràng mọi chuyện chứng minh chú Lê vô tội, chỉ có thể dùng biện pháp khác, ví dụ như giám định thần kinh... đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Chuyện quan trọng trước mắt, vẫn là điều tra rõ ràng chuyện gì đã xảy ra?! Người kia chết thảm như thế, là ác linh báo thù hay muốn giết chóc? Nếu là cái trước, như vậy con ma này sau khi báo thù nếu oán khí vẫn lắng lại hẳn sẽ xảy ra thêm nhiều chuyện.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.