Người Tìm Xác

Chương 727



Lúc đó anh Lý cũng rất sợ hãi, mặc dù người chết là mẹ mình, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy người chết. Lúc đó anh ta nhìn đồng hồ, thấy mới hơn hai giờ sáng, nếu gọi nhà tang lễ thì cả nhà cũng không ngủ được nữa.

Lại nghĩ đến chuyện ngày mai con trai còn phải đi thi nên anh cắn răng quay về phòng, nói với vợ: “Mẹ không sao, ngủ đi!”

Cứ như vậy, đêm đó anh Lý cũng không nói cho vợ con biết chuyện mẹ đã qua2đời, nhưng không ngờ, sáng hôm sau lúc anh định liên lạc với nhà tang lễ thì nghe thấy tiếng bà Lý ho khan trong phòng, anh Lý bị dọa mém chút nữa thì đái ra quần.

Lúc đó, chị Lý còn nói với anh ta: “Chồng à, anh bê đồ ăn vào cho mẹ đi! Để mẹ ăn lúc còn nóng!”

Anh Lý nơm nớp lo sợ bê đồ ăn vào phòng, phát hiện mẹ mình hôm qua đã tắt thở giờ lại ngồi dựa vào đầu giường!

“Mẹ! Mẹ, không sao chứ?” Giọng anh Lý thấp thỏm.

Bà Lý xua tay nói:5“Không sao, con cứ để đồ ăn ở đấy, mẹ chưa muốn ăn...”

Mặc dù khi bà Lý nói cũng có cử động, nhưng mặt bà ấy đã xám xanh, khó giấu được việc bà đã không còn sống. Mặc dù anh Lý sợ hãi, nhưng nghĩ dù sao đây cũng là mẹ ruột mình, anh có thể làm sao được chứ? Thế nên anh đành phải nói với vợ, sau này ngoài mình ra thì không ai được vào phòng bà Lý, tránh để họ bị lây bệnh.

Vốn chị Lý đã không muốn phục vụ mẹ chồng bệnh tật nên6cũng không hỏi gì nhiều, mặc cho anh Lý một mình chăm lo ăn ngủ nghỉ của bà.

Về sau, anh Lý phát hiện mấy ngày liền mẹ mình không ăn cơm, nhưng trừ sắc mặt xám xanh thì cơ thể không có gì khác thường. Chỉ là thời gian dài, cơ thể bà Lý bắt đầu có mùi hôi thối, vì để giấu mùi này đi, anh Lý đành thuê người đưa một ít formalin đến. Nhưng chuyện tưởng như không có gì này lại bị một chuyện đáng sợ khác phá vỡ...

Có một đêm, sau khi anh Lý tan5ca về nhà, nhìn thấy hai người ở tầng khác đi quanh chung cư tìm chó, nói là chó nhà mình bị mất tích đêm qua. Anh Lý không phải người yêu chó, nên lúc đó cũng không để ý chuyện này.

Nhưng khi anh về đến nhà, định vào phòng mẹ xem thử thì thấy trong phòng bà ấy ngập mùi máu tanh… Quá hoảng sợ, anh Lý chạy sang phòng mình xem vợ con thế nào thì thấy họ vẫn đang ngủ say. Anh mới thở phào, vội quay lại tìm trong phòng mẹ xem thứ gì tỏa ra3mùi máu tanh nồng như vậy? Rốt cuộc, anh tìm tới tìm lui thì thấy, trong thùng rác có một con chó chỉ còn lại cái đầu lông màu cà phê...

Anh cố chịu cơn buồn nôn nhìn mẹ mình ở sau lưng: “Mẹ... thứ này, sao lại ở trong thùng rác...”

“Vứt đi! Mẹ ăn bữa này có thể được vài ngày!” Giọng bà Lý lạnh lẽo.

Anh Lý giống như bị dội một xô nước đá, lạnh từ đầu đến chân... Chuyện anh ta sợ nhất đã xảy ra, người mẹ người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình đã bắt đầu ăn vật sống.

Bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng mẹ nên anh Lý cũng có biết ít nhiều về chuyện này, nhưng cùng lắm là thấy người bị ma nhập, còn “sống lại” như mẹ mình thì chưa từng gặp bao giờ.

Anh không dám hỏi mẹ mình xem giờ bà có chuyện gì? Cho nên cũng chỉ thừa dịp người nhà không để ý, ném những đồ mẹ mình ăn thừa ra ngoài.

Nhưng chó trong khu chung cư mất ngày càng nhiều, khẩu vị của bà Lý cũng ngày càng lớn, lúc đầu chỉ là những con chó nhỏ, sau này ngay cả những loại lớn như Husky mà bà ấy cũng ăn!

Trong thời gian đó, anh Lý cả ngày lo sợ, sợ đến một ngày mẹ mình thay đổi khẩu vị! Đến lúc đó những người trong nhà sẽ thực sự nguy hiểm.

Đêm hôm trước tan làm về nhà, mẹ đột nhiên gọi anh vào phòng, nói ban ngày có hai người trẻ tuổi đến nhà, hình như đã biết chút chuyện gì rồi. Có điều bà ấy nói anh Lý không cần quá lo lắng, bà ấy đã có cách đối phó với hai người kia.

Chuyện sau đó thì không cần kể nữa, Đinh Nhất vừa vào đến cửa thì đã bị bà Lý rút mất một hồn một phách, nếu không phải tôi đến kịp, có lẽ bà Lý đã định ăn thử xem thịt Đinh Nhất non mềm ra sao rồi!

Nghe anh Lý kể xong, tôi cũng có hơi đồng tình, dù sao đó cũng là mẹ ruột của mình, cũng không thể dứt bỏ dễ dàng được, tôi đành khuyên anh ta: “Bà Lý bây giờ không còn là bà Lý trước đây nữa, có lẽ bà ấy vẫn còn chút nhân tính, nhưng ở lại nhân gian càng lâu thì chút nhân tính này sẽ dần dần biến mất theo. Đến lúc đó... chỉ sợ đến người thân bà ấy cũng không nhận nữa.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Hay tôi báo cảnh sát có được không?” Anh Lý thấp thỏm nói.

Tôi thầm buồn cười, nếu cảnh sát có thể quản được chuyện này thì Bạch Kiện đã không cần nhờ tôi giúp đỡ.

Lúc này chú Lê vỗ vai anh ta nói: “Cậu đừng lo lắng, có chúng tôi ở đây, cậu và người nhà sẽ không sao hết. Chỉ có điều, đến lúc đó cậu đừng mềm lòng, vì chỉ cần cậu động lòng trắc ẩn, sợ là sẽ khó thu phục được bà ấy!”

Anh Lý gật mạnh: “Lê đại sư yên tâm, tôi đã chịu đủ cảm giác lo lắng đề phòng này rồi, chỉ cần người nhà không bị tổn thương thì làm sao cũng được!”

Chú Lê nghe thế thì nói: “Vậy thì tốt, bây giờ cậu phải làm theo đúng lời tôi dặn không được sai một câu, thế thì chuyện này mới thành được. Đầu tiên, cậu về nhà lấy một lý do nào đó hợp lý để đưa vợ con ra ngoài, tạm thời đừng về nhà mấy ngày này, hiểu ý tôi không?”

Anh Lý gật đầu nói: “Tôi hiểu, họ không ở nhà tôi cũng yên tâm hơn.”

Chú Lê nói tiếp: “Đây là một tờ bùa chú và một bình máu chó đen, sau khi vợ và con trai ra khỏi nhà, cậu dán lá bùa này lên trên cửa phòng mẹ mình, bôi máu chó đen lên bốn phía cửa, như vậy có thể giữ bà ta trong phòng! Đến lúc đó, chúng tôi sẽ đến để nghĩ cách cho bà ấy an tâm rời đi...”

Sau khi đã chuẩn bị xong, ba chúng tôi ở trong nhà chờ tin của anh Lý. Đến tận khi trời sắp tối, qua cửa sổ tôi thấy chị Lý vội vội vàng vàng lên taxi cùng con trai, nhanh chóng rời khỏi khu chung cư.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.