Người Tìm Xác

Chương 721



Trương Khải Lượng hoang mang: “Tôi không hiểu anh đang nói gì?”

“Ý tôi là… lúc vụ án xảy ra, cơ thể của cậu đang bị linh hồn khác khống chế, cho nên lúc đó cơ thể đang làm gì thì cậu cũng không nhớ được!”

Trương Khải Lượng nghe tôi nói thế thì hoảng sợ tột độ, tôi biết lời này của mình đã làm thế giới quan hơn hai mươi năm qua của cậu ta sụp đổ.

“Chuyện này… không thể nào?” Trương Khải Lượng lẩm bẩm.

Thật ra tôi2cũng hiểu, có nhiều người dù đã tự trải qua chuyện này cũng khó mà chấp nhận ngay được, nhưng cho dù ngoài mặt không thừa nhận thì thâm tâm họ cũng đã tin hơn phân nửa rồi.

“Ăn chút gì đi! Tối nay cậu còn một cửa nữa phải trải qua, cơ thể cậu cần sức.” Tôi kiên nhẫn dỗ cậu ta ăn.

Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của tôi, Trương Khải Lượng cũng chịu ăn vài miếng, tôi biết cậu ta đang ép mình phải cố nuốt.5Nhìn cậu ta ăn mà như đang nhai sáp khiến tôi cũng cảm thấy những món ăn này thật sự rất tệ.

Sau khi Trương Khải Lượng ăn cơm xong một lúc, tôi cảm giác ánh mắt của cậu ta có thay đổi rõ ràng, xem ra thứ đó đã xuất hiện rồi…

Trong phòng thẩm vấn lúc này chỉ có mình tôi, dù sao bây giờ tay của Trương Khải Lượng cũng đang bị còng, trừ khi gã kia giống như Hulk, nếu không sẽ chẳng thể phá được6còng tay.

Bạch Kiện và Đinh Nhất đứng ở ngoài quan sát, Bạch Kiện cũng điều những người khác ra ngoài, chuyện kiểu này càng ít người biết thì càng tốt. Nếu không, một khi truyền ra ngoài, chẳng biết sẽ có bao nhiêu dị bản nữa.

Bầu không khí trong phòng thẩm vấn càng lúc càng căng thẳng, tôi bắt đầu cảm nhận được âm khí dần ngưng tụ quanh người Trương Khải Lượng, có lẽ bây giờ cậu ta đã không còn là Trương Khải Lượng đơn thuần5kia nữa.

“Anh là ai?” Tôi lạnh lùng hỏi.

Trương Khải Lượng đang gục đầu nghe thấy tôi hỏi thì khựng lại, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, cười quái dị với tôi: “Trương Tiến Bảo? Xem ra chúng ta cũng có duyên thật đấy!”

Giọng nói này, hình như trước đây tôi đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi? Đừng nói là gã, ngay cả Trương Khải Lượng thực sự cũng không biết tên họ của tôi là gì? Nhưng gã vừa nói lại có thể gọi chính3xác tên họ tôi!?

Lúc này, giọng của Trương Khải Lượng đã thay đổi, tôi nghe thấy khá quen, chỉ là nhất thời không nhớ ra được đã nghe thấy ở đâu, thế nên tôi khó hiểu hỏi: “Chúng ta… đã từng gặp nhau rồi à?”

Trương Khải Lượng gật đầu nói: “Chúng ta từng gặp nhau một lần, có điều lúc đó cậu không biết thân phận của tôi, đội trưởng… anh ấy không kể chuyện của tôi cho cậu biết à?”

Tôi hiểu rồi, chắc chắn âm hồn này chính là cảnh sát trẻ đã hy sinh vào bốn năm trước. Tôi gật đầu với anh ta: “Đương nhiên, đây là bậc thang không thể nào bước qua được trong lòng anh ấy, vụ án năm đó có quá nhiều điểm mờ ám, đặc biệt là cái chết của anh…”

Trương Khải Lượng nghe vậy nhìn về phía thiết bị giám sát: “Đội trưởng, có thể cho em một điếu thuốc được không, Lan Châu là được.”

Vài giây sau, Bạch Kiện u ám đi vào, tự châm thuốc cho Trương Khải Lượng. Tuy họ không nói với nhau câu nào, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ánh mắt của họ vẫn có sự giao lưu.

Bạch Kiện châm thuốc cho Trương Khải Lượng xong rồi cũng đốt cho mình một điếu, đứng dựa vào vách tường, không có ý đi ra. Nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Trương Khải Lượng.

Hết cách rồi, xem ra có một số chuyện vẫn phải để tôi là người hỏi thôi, tôi nói tiếp: “Đêm dài đằng đẵng, tối nay, anh có chuyện gì muốn nói thì nói hết đi… Đầu tiên, nói xem tại sao anh lại giết chính ủy Tôn Ái Huy?”

Trương Khải Lượng hừ một tiếng: “Tại sao tôi lại muốn giết lão? Đó là vì lão đáng chết! Lúc trước, nếu không phải tại lão, nhiệm vụ nội ứng của tôi sao có thể thất bại? Sao tôi phải chết?!”

Sau đó “Trương Khải Lượng” kể cho chúng tôi nghe, chân tướng của vụ án bốn năm trước…

Lần nội ứng đó, đội trưởng bố trí rất tốt, tôi cũng thành công lấy được tín nhiệm của gã thủ lĩnh, đồng thời còn tra ra được lý do vì sao trước đó chỉ cần trong cục có chút động tĩnh thì sẽ thất bại, đó là bởi vì nội bộ cục chúng tôi có một lãnh đạo cao cấp cung cấp thông tin cho bọn chúng.

Sau khi biết chuyện này, tôi lập tức dùng cách liên lạc trong tình huống khẩn cấp với bên mình, gửi một lá thư chuyển phát nhanh, kể rõ ràng mọi chuyện trong đó.

Hôm sau, tôi nhận được hồi âm của lão đại, nói là muốn hẹn ra ngoài gặp mặt, chỉ là lần này thay đổi nơi gặp mặt, tới một vùng ngoại ô.

Ban đêm, tôi đến điểm hẹn đúng giờ, nhưng người ở đó lại không phải là lão đại, mà là chính ủy Tôn Ái Huy. Lúc đó tôi đã cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ lạ…

Vì lần nội ứng này của chúng tôi rất bí mật, chỉ có tôi và lão đại trực tiếp liên hệ với nhau, nếu anh ấy không thể đến gặp tôi thì sẽ nghĩ cách báo hủy cuộc hẹn.

Nhưng chính ủy Tôn Ái Huy lại nói, lão đại vì tạm bận vụ án khác nên mới để ông ta đến thay. Tôi quá hiểu lão đại, lúc đó, vụ án chúng tôi đang điều tra là vụ án anh ấy rất coi trọng, vì chúng tôi đã đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực vào đó, anh ấy chắc chắn sẽ không vì vụ án khác mà thay đổi kế hoạch!

Sau khi hiểu ra chuyện này, tôi báo cáo một số tình hình không mấy quan trọng rồi định bỏ đi, vì giác quan thứ sáu cho hay, rất có thể tôi đã bị lộ. Nhưng lúc đó dù có thế nào thì tôi cũng không ngờ, nội ứng trong cục lại chính là Tôn Ái Huy! Hơn nữa, ông ta còn muốn giết tôi!

Khi bị ông ta bắn, tôi biết lãnh đạo đã bán tin kia chính là lão. Thật ra lúc đó tôi cũng không biết nội ứng là ai, nhưng ông ta lại vội đến mức muốn giết người diệt khẩu, tự làm mình bại lộ.

Mặc dù tôi đã rút súng, nhưng ông ta lại nổ súng trước, lúc đó tôi trúng đạn nhưng chưa chết ngay, nhưng lão lại cầm điện thoại của tôi, nên tôi không thể cầu cứu được. Nơi hoang dã đó cũng không có người qua lại, nên chẳng ai phát hiện ra tôi.

Trước khi chết, tôi đã nói với lão: “Tôn Ái Huy, tôi chắc chắn phải tự tay giết ông…”

Bây giờ tôi đã nói được làm được, cũng coi như không có gì phải tiếc nuối.



Bạch Kiện đứng bên cạnh nghe, hai mắt đỏ lừ, nắm chặt tay, gằn giọng nói: “Tôi không nhận được chuyển phát nhanh ngày đó… Nếu có thể nhận được, chuyện đã không xảy ra như thế này!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.