Người Tìm Xác

Chương 693



May mà chú họ nói sẽ giúp tôi nghĩ cách, nếu thật sự không thể tiêu trừ hết luồng âm khí này thì chỉ có thể để tôi tự dung hợp với những âm khí này, nhưng cụ thể phải làm như thế nào thì ông ấy vẫn chưa nghĩ ra được, nên tôi phải nhẫn nại chờ đợi.

Tôi biết chú đã nói như vậy thì chắc chắn là có cách, tôi cũng cảm thấy yên tâm thoải mái làm kẻ vô dụng “không thể tự chăm lo cho cuộc sống của mình”…

Sau mấy ngày thích nghi, tôi đã2dần khống chế được cái cơ thể không nghe lời này của mình, ngoài việc không thể “nhảy lên nhảy xuống” thì tôi vẫn xử lý được những sinh hoạt hàng ngày. Nhưng bởi vì trong cơ thể có âm khí quá nặng nên trông sắc mặt của tôi hơi tái nhợt, tôi đành phải nói với người ngoài là mình bị bệnh.

Chiêu Tài biết chuyện thì đi cùng lão Triệu đến thăm, lão Triệu thấy sắc mặt của tôi thì hơi lo lắng: “Em vợ, anh thấy cậu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi!”

Tôi xua tay5từ chối: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, có lẽ lần trước mất máu quá nhiều nên bị thiếu máu, cứ để em ăn đồ ngon đồ bổ là được rồi!”

Hai người họ thấy tôi vẫn nói đùa được thì chắc là không sao nên cũng yên tâm hơn. Tiếp đến là Kim Bảo, không biết có phải mùi trên người tôi thay đổi hay không mà từ lúc tôi từ nhà chú Lê về, con chó nhỏ này vẫn luôn dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi… Nó muốn thân mật với tôi nhưng không dám đến gần,6đấy, có lúc cảm giác của động vật còn nhạy cảm hơn cả con người.

Tôi chỉ còn cách dùng đồ ăn ngon dụ dỗ nó, dù cái tính tham ăn khiến nó khó lòng kháng cự được sự quyến rũ của đồ ăn, nhưng mỗi lần nó lấy được thức ăn trong tay tôi xong đều nhanh chóng chạy đi, xem ra trong khoảng thời gian này tôi không thể nào lại gần và được nó tin tưởng rồi.

Chú họ nói sẽ nghĩ cách giúp tôi, nhưng tôi chờ suốt hơn một tháng vẫn không thấy chú ấy nói5năng gì. Không còn cách nào khác, tôi đành phải lê tấm thân nặng nề tiếp tục sinh hoạt và làm việc.

Nếu so sánh tình hình hiện tại của tôi với lúc trước, thì ngoài việc cơ thể hơi nặng nề ra, tôi còn đạt được một lợi thế khác, đó là việc tôi không sợ ma nữa! Chẳng biết có phải vì trong người có quá nhiều “ma” hay không, mà khi ban đêm ngẫu nhiên gặp được con ma trôi bồng bềnh qua, tôi cũng không thấy sợ hãi.

Dù không đợi được chú họ, nhưng cuộc sống3của tôi vẫn phải tiếp tục. Trong thời gian này, ngoài việc chúng tôi nhận mấy việc bình thường, thì chúng tôi vẫn đang không ngừng tìm kiếm Lương Phi bỗng không thấy tăm tích ở trong khu biệt thự Cẩm Tú Phương Hoa.

Nói đến biệt thự Cẩm Tú Phương Hoa, chú Lê đã lấy được một khoản tiền lớn từ ông chủ người Sơn Tây kia, nếu không nhờ tôi dùng cơ thể mình làm vật dẫn hút đi âm khí của mảnh đất đi, thì chắc ông ta chỉ có thể đóng cửa khu biệt thự đó thôi!

Thêm nữa, Lữ Ngọc Hải cũng trả cho chúng tôi một số tiền, có thể nói lần này chúng tôi đã kiếm được một khoản lớn. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy mình có nhiều tiền như vậy mà trong lòng lại không cảm thấy vui vẻ. Dường như tôi dần hiểu ra một đạo lý, kiếp người vô thường, dù có được gia tài bạc triệu, nhưng nếu bỗng dưng lăn quay ra chết thì còn sử dụng được cái rắm gì nữa?!

Một hôm, chú Lê nhận được một công việc mới, chú gọi điện hỏi thăm cơ thể của tôi thế nào? Tôi cười nói với chú: “Chú yên tâm đi! Chỉ cần không phải nhảy lên nhảy xuống, vật lộn cùng kẻ xấu, thì cháu không có vấn đề gì cả.”

Xế chiều hôm đó, Đinh Nhất lái xe chở tôi đến nhà chú Lê, việc lần này là một vụ án xuyên quốc gia, nhưng người ủy thác lại là người nước ngoài, ông ấy nhờ chúng tôi giúp tìm kiếm cô con gái bị chết ở Trung Quốc tên là Kim Joo Yeon.

Nghe cái tên là biết người ủy thác lần này chẳng phải người Triều Tiên thì cũng là người Hàn Quốc! Nhưng với thực lực kinh tế của người Triều Tiên thì chắc không mời nổi chú Lê, nên tôi kết luận người ủy thác lần này là một người đàn ông Hàn Quốc.

Đúng như tôi suy đoán, người ủy thác là người Hàn Quốc tên Kim Chang Sik, là một ông bác trên năm mươi tuổi. Ông ấy không phải là một ông chủ lớn của tập đoàn Hàn Quốc nào đó, mà chỉ là một ông lão về hưu người Hàn Quốc bình thường mà thôi.

Ông Kim Chang Sik đã dùng toàn bộ tiền nghỉ hưu của mình để thuê chúng tôi tìm kiếm cô con gái Kim Joo Yeon đã tử nạn khi đến Trung Quốc vào chín năm trước. Đáng lý ra, con gái qua đời, người làm cha như ông ấy phải có quyền đi tế bái mộ của con mình. Nhưng con rể của ông Kim Chang Sik là anh Ahn Dong lại không chịu nói cho bố vợ biết vợ mình được chôn ở đâu…

Dù con gái đã không còn trên đời, nhưng ông Kim Chang Sik vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của con gái nên đến hỏi con rể về nguyên nhân cái chết của Kim Joo Yeon, nhưng Ahn Dong từ chối đủ kiểu, không chịu nói ra chỗ chôn cất Kim Joo Yeon.

Với gia cảnh của ông Kim Chang Sik thì không thể mời luật sư ở quốc gia khác, hay tự đến Trung Quốc để tìm kiếm, nên ông ấy đành phải tạm thời gác lại chuyện này.

Mãi cho đến đầu năm nay chính thức về hưu, ông ấy mới định dùng tiền hưu của mình để sang Trung Quốc tìm kiếm hài cốt cũng như tìm hiểu nguyên nhân thực sự về cái chết của con gái. Còn chuyện vì sao ông ấy là một người Hàn Quốc mà lại tìm tới được chú Lê thì đó là một việc rất tình cờ.

Hôm đó, chú Lê đang giúp một gia đình chọn vị trí làm mộ phần thì đột nhiên thấy một ông bác cứ đứng bên cạnh để nhìn! Ban đầu chú Lê chỉ nghĩ là ông này định xem chú ấy giúp người ta chọn mộ như thế nào, nên cũng không quan tâm lắm.

Ngờ đâu sau khi chú Lê xong việc, ông bác ấy lại tới chỗ chú và dùng thứ tiếng Trung Quốc không thành thạo lắm để hỏi chú Lê có thể giúp mình được không? Nhưng do tiếng Trung Quốc của ông bác ấy quá kém nên hai bên không thể hiểu nhau được. May mà lúc ấy có một người đàn ông khoảng ba mươi chạy tới giúp họ phiên dịch.

Người đàn ông nói cho chú Lê biết, ông bác người Hàn Quốc này là bố của một bạn học của anh ta, ông ấy muốn nhờ chú Lê giúp tìm kiếm di thể của con gái mình ở Trung Quốc, cũng chính là cô Kim Joo Yeon, bạn thời đại học của anh ta.

Có phiên dịch thì tất cả đều dễ nói, sau khi hỏi thăm kỹ càng, chú Lê quyết định nhận vụ này. Và người đàn ông kia tên là Phương Bách, là bạn học chín năm trước của Kim Joo Yeon, cũng chính anh ta vẫn luôn giúp đỡ ông Kim Chang Sik tìm kiếm con gái.

Tất cả tư liệu của Ahn Dong, cũng chính là chồng của Kim Joo Yeon, đều do Phương Bách cung cấp, vì lúc trước họ là bạn học của nhau. Ahn Dong là du học sinh người Triều Tiên đến Trung Quốc du học, nhà anh ta ở vùng Cát Lâm, Đông Bắc, vì hai người nói cùng thứ ngôn ngữ nên sau khi quen biết không bao lâu đã yêu nhau.

Ban đầu tất cả đều tốt đẹp, trong mắt mọi người, Kim Joo Yeon và Ahn Dong là một cặp xứng đôi. Nhưng không ai nghĩ được rằng, sau khi họ kết hôn ở Trung Quốc không bao lâu thì Kim Joo Yeon lại gặp tai nạn chết thảm, làm mọi người ngưỡng mộ tình yêu của họ đều cảm thấy khó mà chấp nhận được sự thật.

Mà trước khi xảy ra bất trắc, Kim Joo Yeon còn từng liên lạc với Phương Bách, nói rằng mình đang gặp nguy hiểm, bảo anh ta mau tới cứu. Nhưng khi Phương Bách chạy tới địa điểm mà Kim Joo Yeon nói thì không thấy bóng dáng của cô đâu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.