Người Què

Chương 37: 37




"Hoan nghênh anh gia nhập đại gia đình của bộ phận marketing!" Lina rất phấn khích, cô cảm thấy Lâm Thiên Nhiên chỉ là một cậu bé đơn thuần vô tư, vì vậy cô có ấn tượng rất tốt với anh, hoàn toàn coi anh là bạn.
Các nhân viên khác trong bộ phận marketing cũng mỉm cười chào đón Lâm Thiên Nhiên.
Ai đối nghịch với anh thì mới là kẻ ngốc!
Lâm Thiên Nhiên này vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản, Diêu tổng đích thân gọi tên, đem người từ bên trung tâm kiểm soát tài liệu sang, bình thường công việc này do quản lý Lina đảm nhận.
Bây giờ quản lý Lina chào đón Lâm Thiên Nhiên với sự nhiệt tình như vậy, ai dám không đồng ý với cô và Diêu tổng chứ!
Vì vậy, mọi người cũng nhiệt liệt vỗ tay xung quanh Lâm Thiên Nhiên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên Nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người, tim đập thình thịch đến mức sắp nhảy ra ngoài.

Tay không biết nên để ở đâu, vụng về cảm ơn mọi người.
"Này, đây là chỗ của anh." Lina đi đôi giày cao gót mười inch, dẫn anh đến một chiếc ghế trống.
Bộ phận marketing, được coi là huyết mạch của công ty, kinh phí không giống bộ phận khác! Ngay cả máy tính cũng là nhãn hiệu cao cấp*, bàn làm việc cũng to gấp đôi cái trước của anh.

*trong raw để tên nhãn hiệu nào ấy, mình cũng không biết, thấy không cần thiết lắm nên đổi thành "cao cấp" cho các bạn dễ hình dung.

"Hả? Lâm Thiên Nhiên nhìn xung quanh, thấy bàn làm việc của anh được ngăn cách với hành lang bằng một tấm kính lớn, sau tấm kính đó, rèm cửa được hạ xuống che khuất bên trong, vì vậy anh không nhìn thấy gì.
"Ồ, đó là văn phòng riêng của Diêu tiên sinh." Lina nhìn thoáng qua, sau đó hạ thấp giọng nói với Lâm Thiên Nhiên, "Nhưng mà, hôm nay ngài ấy không tới đây, nhất định là ngủ quên rồi!"
"À, cái này tôi mang tới, có thể đặt ở đây không?" Lâm Thiên Nhiên tựa hồ nhớ tới gì đó, từ trong túi lấy ra một vật nhỏ.
"Đương nhiên có thể ~"
Lâm Thiên Nhiên vui vẻ đặt chậu cây mọng nước đã ở bên anh nhiều ngày lên bàn.
"Vậy quản lý Lina, công việc của tôi là gì?" Lâm Thiên Nhiên thấy các đồng nghiệp của mình đã ngồi vào vị trí và làm việc, anh vẫn không biết mình đến đây làm gì!
"Ừm..." Lina nhíu đôi mày xinh đẹp lại, "Tôi cũng không biết, anh là do Diêu tiên sinh sắp xếp, hay là chờ hắn đến một chút, hiện tại anh nghỉ ngơi trước đi."
"Ồ." Lâm Thiên Nhiên chỉ có thể gật đầu.
"Anh chống cằm, cái đầu nhỏ nhìn ra phía cửa phòng marketing chờ lãnh đạo tới.
Diêu Vọng đêm qua đến bar chơi thâu đêm với đám bạn nhậu, sáng nay cũng chỉ có ma mới đi làm.
Vì vậy, Lâm Thiên Nhiên chỉ có thể ngồi chờ cả buổi sáng.
Sáng nay Phương quản lý cũng vô cùng bận rộn.
Chẳng là ông chủ của hắn soạn thảo kế hoạch diễn tập chữa cháy, nói rằng chúng ta nên rèn sắt khi còn nóng, tổ chức diễn tập ngay buổi chiều!
Cho dù Phương Thuật hắn có tài giỏi như thế nào, cũng không thể sắp xếp buổi diễn tập xong trong buổi sáng được!
Toàn bộ bộ phận nhân sự rơi vào tình trạng đánh trận, sau khi phân công lao động, mọi người bận đến mức không thể đi vệ sinh: gửi thông báo diễn tập đến tất cả các bộ phận, kiểm tra trước toàn bộ bình cứu hỏa trong nhà máy và lên kế hoạch sơ tán...
Sau khi hoàn thành mọi thứ, Phương Thuật cảm thấy cơ thể như bị khoét rỗng.
Chính vì thế, hắn làm gì có thời gian để chăm sóc cho Lâm Thiên Nhiên đã bị Diêu tổng dẫn đi?
"Này, cậu xem thông báo chưa?" Lina là người đầu tiên nhìn thấy thông báo trên máy tính, "Hai giờ chiều sẽ bắt đầu diễn tập phòng cháy chữa cháy."
"Đúng rồi, có liên quan tới tin tức kia sao? Nghe nói chết nhiều người lắm!"
"Này, tôi có thể không tham gia không, chiều nay tôi có nhiều việc phải làm lắm."
Mọi người thảo luận xôn xao, Lâm Thiên Nhiên cũng yên lặng nghiêng đầu lắng nghe.
"Không, không, không, mọi người trong công ty nhất định phải tích cực tham gia.

Xem bên trên viết gì chưa, nhân viên mỗi tòa đều phải đi sơ tán, nếu bộ phận nhân sự kiểm tra phát hiện có người không tham gia thì sẽ phạt trừ vào tiền lương tháng sau đó!" Lina đọc từng chữ cho đám người trong bộ phận, đi tới trước mặt Lâm Thiên Nhiên, vỗ vai anh, "Dĩ nhiên lúc đó anh có thể đi theo tôi, chân anh không tiện, lúc sơ tán có thể sẽ bị vấp ngã, như vậy thì không hay."

"Cảm ơn quản lý Lina." Lâm Thiên Nhiên rất biết ơn sự quan tâm của Lina, cô ấy thực sự ấm áp như một người chị.
"Đừng gọi tôi là quản lý Lina.

Tôi có vẻ cùng tuổi với anh, nhưng chức vụ của tôi cao hơn anh một chút.

Anh có thể gọi tôi là chị Lina." Trừ lúc làm việc ra, khi Lina cười cũng rất cuốn hút.

Làm việc trong ngành marketing này, nhân duyên là thứ cần có, nếu không sẽ khó hòa hợp được.
"Chị Lina." Lâm Thiên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy tôi đi làm trước.

Buổi trưa bộ phận chúng ta sẽ đến nhà ăn dùng bữa, náo nhiệt lắm.

Anh có muốn đi cùng chúng tôi không?" Lina lại nói, "Đây là cách nhanh nhất để tạo nên quan hệ tốt với mọi người.

Là đường tắt đó!"
Lâm Thiên Nhiên đỏ mặt, gật đầu đồng ý.

Anh không còn mặc cảm như trước, tự cô lập mình trên hoang đảo, mà đã dần mở lòng với người khác.
Lý Dật Thành đợi cả trưa không thấy Lâm Thiên Nhiên đến văn phòng của tổng giám đốc để học.

Hắn cảm thấy mình sắp trở thành hòn vọng phu, à mà không, là vọng thê thạch.*
*Dật Thành coi Tiểu Thiên là zợ mình, nên ảnh mới nghĩ lại là "vọng thê thạch" đó mng, nghĩa giống "hòn vọng phu", chẳng qua không phải ngóng chồng, mà là ngóng vợ.

=)))))
Nhưng cũng không thể trách người khác, ai bảo hắn nói, "Tiểu Thiên, buổi trưa nếu anh không mệt thì lên chỗ tôi học, còn nếu mệt thì có thể tự mình nghỉ ngơi.

Dù sao buổi trưa tôi ở văn phòng riêng, cũng không có thói quen nghỉ trưa, nghỉ hay không đều không sao."
Nhưng quên đi, buổi chiều còn có diễn tập phòng cháy chữa cháy, với tư cách là ông chủ của tập đoàn, hắn phải phát biểu tổng kết trên sân khấu sau khi diễn tập xong.
Hai giờ chiều, chuông báo cháy đúng giờ vang lên..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.