Người Quan Trọng

Chương 4



"Không phải vô cớ mà bị ghét"

Editor: CO6TINY

Thu, không đọng lại cái nóng bức khó chịu kia, cũng chả tồn cái lạnh rét buốt người, chỉ có những cơn gió trong lành gợi lên dư vị man mác khiến lòng người thư thái dễ chịu hơn.

Tưởng Đông Hiểu mặc áo khoác dài tay màu nâu, bên trong chèn thêm áo ba lỗ màu trắng, băng quấn trên đỉnh đầu đã được tháo ra, trong khoảng thời gian đó, cậu chịu không ít lời cằn nhằn của mẹ Tưởng. Sau chuyện ngoài ý muốn kia, Triệu Minh đã xin lỗi Dương Văn Húc, nhưng Dương Văn Húc có vẻ càng lạnh nhạt thờ ơ hơn trước.

Trưa hôm nay, cơn bão nhiệt đới Nalgae đã đổ bộ vào vùng duyên hải Vạn Ninh đảo Hải Nam. Sức gió tối đa ở vùng trung tâm giật cấp 10, dù không phải tâm bão nhưng thị trấn nhỏ ở phía Nam vẫn bị ảnh hưởng ở mức độ nào đó.

Sau khi tan học, Tưởng Đông Hiểu không lái xe đạp, đổi thành che ô đội mưa gió đi về. Cây cối bên đường đều ngã trái ngã phải, rụp xuống hết cả, những hạt mưa lưa thưa bị gió quật mạnh vào như đạn bắn, trong chốc lát quần áo trên người đều ướt hết ráo. Đang đi, một bóng dáng nhỏ gầy đập vào mắt, lúc đến gần hơn mới biết người kia là Dương Văn Húc. Cậu ta không mang theo ô?!

Tưởng Đông Hiểu đến gần người kia, phát hiện quần áo Dương Văn Húc đều ướt sũng, da thịt trắng nõn bên trong lờ mờ hiện ra dưới lớp vải trắng, so với con gái trông còn mỏng manh hơn.

Đem ô che tới trước mặt hai người, gió rất lớn, Tưởng Đông Hiểu lớn tiếng nói: "Dương Văn Húc, sao cậu không mang theo ô?" Thiếu niên thanh tú mặt mày lạnh nhạt, không hé môi nửa lời.

"Này! Hỏi cậu đó!" Tưởng Đông Hiểu nói tiếp.

... Hồi lâu, vẫn không thấy người kia trả lời trả vốn gì, Tưởng Đông Hiểu thở dài, bỗng thấy đối phó với loại người này thật sự hao hết sức lực, cũng không phải vô cớ bị ghét mà.

"Được rồi ~ Thế này đi, tôi che ô đưa cậu về nhé?" Không chờ người kia trả lời, Tưởng Đông Hiểu đã dịch ô sang một chút, không rên một lời đi về trước. Trên đường, Tưởng Đông Hiểu đi theo bước chân của Dương Văn Húc, cậu vốn không biết nhà người này ở đâu, lúc đứng trước căn biệt thư cũ, Dương Văn Húc đi vào, đến cả tiếng 'cảm ơn' cũng không nói đã chạy mất hút. Tưởng Đông Hiểu thấy thế cũng không trách, thở dài rời đi.

Đổi một bộ đồ sạch sẽ ấm áp xong, Dương Văn Húc thoải mái bước đến bàn ăn, cầm bát đũa do bảo mẫu bày lên, chậm rãi dùng bữa.

"Tiểu Húc, không phải cháu mang theo dù à? Sao lại có người đưa về thế kia?" Cô hỏi.

"Bị gió thổi bay rồi ạ."

"Sao cháu không nhặt về?"

"Thổi bay lên đường cái."

"Vừa rồi là bạn cùng lớp của cháu à?" Người phụ nữ cười hỏi.

"Vâng."

"Đứa trẻ đó tâm tính thiện lương, kết bạn cũng không thiệt. Tiểu Húc, cháu phải làm quen với một vài bạn..."

"Cháu không cần bạn bè." Cậu ngắt lời người phụ nữ.

"Haiz~ thằng bé này, sao không cần bạn được, sau này ra đời rồi còn có người chăm sóc không tốt sao?" Người phụ nữ biết rõ, đứa trẻ này rất nhạy cảm, giấu mình kín mít trong cái kén của riêng nó, bao lấy tự ti yếu đuối, không để ai khác chạm vào, ai nhìn vào cũng ngỡ cậu là nhân vật lạnh lùng tàn nhẫn nào đó. Cô nhìn mà xót, không biết được khi nào thằng bé mới có thể tự do theo đuổi hạnh phúc mà mình ao ước như một người bình thường.

Lúc Tưởng Đông Hiểu về đến nhà, mẹ Tưởng đang lau chùi thùng đựng cá, trong bếp vẫn đang nấu món gì đấy, vừa đi vào mùi thơm ngào ngạt đã xộc thẳng vào mũi.

"Mẹ, mấy hôm nay mưa bão đừng đi lấy hàng." Tưởng Đông Hiểu cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.

"Ừ. Mẹ đang nấu canh cá, lát nữa ăn nhiều chút cho mẹ."

"Biết rồi ạ, mà sao nhà mình cứ ăn canh cá hoài thế mẹ, con sắp ngán tận cổ rồi."

"Ngán cũng phải cố nuốt xuống, cá có nhiều dinh dưỡng, có thể cải thiện trí nhớ."

...

Húp một bát canh nóng hổi xong, ​​Tưởng Đông Hiểu thấy thoải mái gì đâu, nói chúng là sướng rơn người, ngày mưa giá rét thế này chui trong nhà sì sụp húp một tô canh cá còn gì bằng nữa. Nghĩ đến Dương Văn Húc, cậu không biết người kia sinh ra trong gia đình thế nào, cứ thấy tính cách kì quặc lạ lùng gì đâu, "Là nam nhưng lại khá giống nữ...nếu mà là con gái ấy à, cậu ta có lẽ là người đẹp nhất trong lớp luôn rồi." Tưởng Đông Hiểu nghĩ thầm.

...

Tình yêu đôi khi rất nghịch ngợm, nhân lúc ai đó không chú ý lẳng lặng len lỏi gieo hạt giống vào tim người, gặp một ngày mưa thuận gió hòa nào đấy sẽ bất chợt nảy mầm bén rể, đâu có ai ngờ được.

Gió sớm mơn trớn len lỏi qua rừng cây, âm thanh lá cây kêu xào xạc, là hơi thở ; từng đàn bướm tung cánh bay lượn trên bầu trời, là sức sống đâm chồi; lá đỏ sặc sỡ rụng nơi khoảng trời, là thu đang thay màu áo mới, tất cả đều cùng báo hiệu mùa thu đang hiện diện nơi đây.

Tiếng pháo nổ vang, hội thao của trường như thường lệ mỗi năm lại đến. Trong khoảng thời gian đó không cần đi học, rất nhiều học sinh ghét cay ghét đắng vùi đầu học bài lại không đăng kí tham gia hội thao đều thừa dịp ngủ bù. Đổi lại các vận động viên khác phải mệt thêm rồi đây.

Tưởng Đông Hiểu không nói cho mẹ Tưởng biết bên trường sẽ tổ chức hội thao, lén bà đăng kí không ít hạng mục.

Phòng học trống trơn, chỉ có Dương Văn Húc ngồi bên trong. Một cậu nam sinh vừa bước vào liền nhìn thấy bóng dáng cô độc kia của cậu, người này chính là Lý Phong bạn cùng bạn của Dương Văn Húc. Lý Phong ngồi vào chỗ của mình, lấy sữa bò trong hộc bàn ra, cắm ống vào hút. Lý Phong cầm ra một vật màu vàng đưa đến trước mặt Dương Văn Húc, nói: "Đây là sầu riêng tôi vừa mua ở cổng trường, mua hai miếng lận, cậu muốn ăn một ít không?"

Dương Văn Húc không hề ngẩng đầu lên, lắc đầu từ chối, Lý Phong cũng không nói gì nữa, tiếp tục ăn uống ngon lành, còn tự lẩm bẩm một mình: "10h mình sẽ chạy bền 1.500m, phải bổ sung năng lượng cần thiết mới được." Ăn xong, Lý Phong ra ngoài rửa tay lại vòng trở về, vừa đến trước cửa, cậu ta bỗng 'aiya' một tiếng ngã khụy xuống, Dương Văn Húc đang bận chữa đề thi đại học phát hiện bạn cùng bạn có hơi khác thường, bỏ đề trong tay xuống bước tới xem thử, thấy sắc mặt Lý Phong tái nhợt, hai tay ôm chặt lấy bụng. "Bụng tôi đau quá...aiz...cứu mạng với~"

"Tôi đỡ cậu tới phòng y tế."

...

Bên trong phòng y tế.

"Vừa nãy em ấy ăn những gì?" Bác sĩ hỏi.

"Sữa bò, thêm cả sầu riêng." Dương Văn Húc nhìn Lý Phong cuộn tròn như con tôm co quắp nằm trên giường, nói.

"Xem chừng ngộ độc thực phẩm rồi, phải chuyển đến bệnh viện." Bác sĩ sốt ruột nói.

"Chờ đã, Dương Văn Húc, phần thi của tôi sắp tới rồi, cậu chạy thay tôi được chứ?" Lý Phong chịu đau nói.

"..."

"Aiz~ Thôi bỏ đi, nhìn cậu chắc chạy không nổi đâu." Lý Phong lắc đầu nói.

Nói xong, bác sĩ cùng y tá chuyển Lý Phong lên xe cấp cứu, Dương Văn Húc không theo lên cùng.

Editor: CO6TINY
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.