Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 80: Ngoài ý muốn



Ngày đó, khi Tô Thời luyện đàn xong cậu nói với Sở An Thành: “Sở sư huynh, ngày kia trường em tổ chức tuyển chọn cup Ngôi Sao, lớp em tiến cử em tham gia, người thắng có thể đại diện cho trường tham gia cup Ngôi Sao toàn quốc. Sở sư huynh, anh đến cổ vũ em được không ạ?”

Cup Ngôi Sao là cuộc thi piano giữa các trường học, quy mô và ảnh hưởng xếp sau cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc.

Sở An Thành cân nhắc một lát rồi đáp “được”. Vốn Tô Thời chỉ thuận miệng hỏi một câu, chưa từng nghĩ Sở An Thành sẽ đồng ý. Nghe thấy vậy đương nhiên cậu cực kỳ vui mừng: “Thật sao ạ, Sở sư huynh, anh đến cổ vũ em thật sao?”

Sở An Thành mỉm cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là thật rồi. Anh đã lừa em bao giờ chưa?”

Tô Thời lè lưỡi: “Chưa ạ. Em vui quá thôi ạ.”

Sở An Thành nói: “Lần thi tuyển này của trường, em nói cho anh nghe tình hình trình độ của các bạn học trong trường đi.”

Tô Thời nghiêng đầu nghĩ chốc lát rồi nói: “Trường em có một người tên là Trịnh Hạn, quả thực hơi giỏi một chút. Cậu ta đã từng giành được giải thưởng của cuộc thi thiếu nhi toàn quốc. Giáo viên trong trường cũng thường xuyên nói bọn em theo cậu ta học…Còn có…”

Sở An Thành xoa đầu Tô Thời, cổ vũ: “Chẳng qua chỉ là cuộc thi trong trường thôi, nhớ phải đối mặt bằng tâm lý bình thường. Không cần vội, không cần sợ. Anh biết em làm được.”

Tô Thời ngoan ngoãn giống như một chú cún nghe lời, chỉ thiếu nước “gâu” một tiếng thôi.

Hôm sau Tô Vy Trần chỉ chụp hình nửa ngày nên đã về dọn dẹp nhà cửa từ sớm, chuẩn bị trang phục cho Tô Thời tham gia cuộc thi của trường ngày mai.

Bạch Tuệ lớn tuổi hơn cô cũng thường hay nhắc nhở cô: “Em đừng dồn hết tâm sức cho em trai mãi, dù gì cũng phải suy nghĩ cho bản thân nữa, tuổi tác không nhỏ rồi. Thời gian trôi nhanh lắm, không cẩn thận là lại phí hoài bản thân mình.”

Nhưng Tô Vy Trần lại cảm thấy đáng giá. Cô không biết trước đây mình như thế nào, giờ đây trái tim cô như dòng nước tĩnh. Căn bản không có chút hứng thú nào với việc yêu đương, kết hôn.

Cùng với Tô Thời sống nương tựa vào nhau, yêu thương lẫn nhau, vui vẻ trải qua mỗi ngày tươi đẹp như vậy cũng là chuyện rất rất tốt.

Buổi tối, Tô Thời về nhà với cơ thể ướt như chuột lột, vô cùng nhếch nhác. Tô Vy Trần sững người ở cửa: “Tô Thời, em bị sao vậy?”

Tô Thời khịt mũi: “Ghét thật. Tòa nhà bên cạnh có người vô ý thức dội nước từ trên tầng xuống làm ướt hết người em.”

Trời lạnh như vậy tuyệt đối đừng bị cảm. Tô Vy Trần lo lắng đón lấy cặp sách trong tay cậu, đẩy cậu vào nhà tắm: “Mau tắm nước ấm đi. Chị đi nấu nước gừng coca cho em.”

Tô Thời tắm xong đi ra đã bị nghẹt mũi, Tô Vy Trần lấy máy sấy tóc làm khô tóc cho cậu: “Tô Thời, mau uống nước gừng coca đi.”

Tô Thời làm gì cũng giống người lớn, nhưng riêng trong chuyện uống thuốc thì vẫn còn rất trẻ con, cậu luôn ghét uống thuốc. Quả nhiên, mới uống một ngụm nhỏ Tô Thời đã lè lưỡi: “Cay.”

“Cay mới hiệu quả. Mau uống hết đi. Ra mồ hôi là khỏi.” Tô Thời ngoan ngoãn uống hết, rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống giường ngủ, Tô Vy Trần tắt đèn, đang muốn đi ra ngoài.

Tô Thời nói: “Tô Vy Trần, chị có thể ngủ cùng với em như lúc nhỏ không?”

Tô Vy Trần mìm cười dừng bước: “Được.”

“Hát <Ngôi sao nhỏ> cho em nhé? Em muốn cả tiếng Anh với tiếng Trung!”

Nghe nhiều năm rồi mà vẫn chưa chán. Tô Vy Trần dịu dàng chỉnh lại cổ áo ngủ cho cậu: “Được rồi!”

“Ngôi sao sáng lấp lánh lấp lánh, trên bầu trời tràn ngập ngôi sao nhỏ….” Tô Thời vừa ho vừa chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát thong dong kỳ ảo của Tô Vy Trần.

Cho dù đã ngâm nước ấm, uống nước gừng coca, nhưng Tô Thời vẫn bị ốm, sốt cao.

Cả đêm Tô Vy Trần trông nom cậu, khi chườm hạ sốt và dùng các biện pháp để hạ sốt cho cậu, cậu sốt đến nỗi mơ hồi, nói mớ: “Chúng mày nói bậy! Tao không phải trẻ mồ côi…tao có bố có mẹ…”

“Tao có bố mẹ….Tao còn có Tô Vy Trần nữa!”

Tô Vy Trần nhìn cậu chăm chú, nhất thời cảm thấy mũi chua sót, đau lòng không thôi.

Tô Thời ngốc nghếch! Tô Thời đáng thương! Ở trường chắc chắn đã bị bắt nạt. Nhưng cậu lại hiểu chuyện như thế, sợ cô lo lắng sợ cô đau lòng nên chưa từng hé răng nửa lời trước mặt cô.

Đồ ngốc Tô Thời!

Khi Sở An Thành trong bộ dạng cải trang đến hội trường của trường Tô Thời, cuộc thi tuyển chọn đã bắt đầu, có học sinh đang đánh đàn. Sau khi “trang bị” mũ lưỡi trai, kính mắt các kiểu Sở An Thành tìm một vị trí ở xa xa ngồi xuống.

Anh yên tĩnh ngồi đó, hai tay đan lại đặt trên chân, ngón trỏ phải khẽ gõ theo tiết tấu, chếch bên phải trong tấm mắt anh là Tô Vy Trần ăn mặc rộng rãi thoải mái. Cô đang đeo số lên trên áo cho Tô Thời. Mái tóc dài tùy ý búi lại, lộ ra cái gáy trắng nõn mịn màng. Nhìn từ xa chỉ như học sinh cấp ba mà thôi.

Sở An Thành cảm giác được sự bất thường rất nhanh. Tô Thời ho không ngừng, hình như bị ốm, sức khỏe không tốt chính là điều cấm kỵ của thi đấu, chưa bắt đầu đã thua một nửa.

Tô Thời nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, Sở An Thành giơ tay phải lên ra hiệu, Tô Thời nhìn thấy lập tức nở nụ cười xán lạn. Sở An Thành làm một động tác cố lên. Tô Thời ra sức gật đầu.

Từng học sinh lên sân khấu, từng khúc nhạc tuôn ra từ những đầu ngón tay của họ.

Tô Thời là người đàn thứ ba, mặc dù đàn sai một vài nốt nhưng vẫn nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt từ mọi người.

Nhưng khi có kết quả cuộc thi, cuối cùng Tô Thời chỉ được hạng bốn. Bình xét cuối cùng, giáo viên tuyên bố ba người đầu tiên sẽ đại diện cho trường tham gia cuộc thi cup Ngôi Sao toàn quốc.

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt của học sinh và phụ huynh, cuối cùng mọi người sôi nổi đứng dậy rời đi.

Tô Thời cúi đầu, mãi đến khi Sở An Thành gọi, cậu mới tủi thân ngẩng đầu chào một tiếng: “Sở sư huynh.”

Trong mắt Tô Thời ẩn giấu ánh lệ. Sở An Thành vỗ đầu cậu, dịu dàng nói: “Không sao, một cuộc thi nhỏ thôi. Thứ sau này có nhiều nhất là cuộc thi. Anh biết lần này em đàn rất tốt.”

Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Sở An Thành dịu dàng ấm áp như vậy, Tô Vy Trần không khỏi giật mình.

Lời nói của Sở An Thành đối với Tô Thời vẫn là thánh chỉ, sự tủi thân của cậu giảm đi,nghe lời gật đầu, khịt khịt mũi: “Em đi nhà vệ sinh một chút.”

Tô Vy Trần nhìn theo bóng dáng Tô Thời cúi đầu bi thương rời đi, nhẹ giọng nói: “Vì cuộc thi này Tô Thời đã cố gắng chuẩn bị rất lâu. Nhưng hôm qua nó về nhà mà người ướt rượt, sốt cao cảm cúm cả đêm. Hôm nay lên sân khấu trong khi ốm.”

Hai tay Sở An Thành cắm trong túi, nghiêng đầu nhìn hành lang ánh nắng chói mắt: “Thi đấu luôn có rất nhiều tình huống bất ngờ, thằng bé phải học cách thích ứng. Chuyện gì có lợi thì cũng có hại, đối với Tô Thời mà nói, vừa bắt đầu đã thuận lợi quá cũng không chắc là chuyện tốt. Bất cứ ai muốn bắt đầu từ chỗ của thằng bé đều phải có nội tâm mạnh mẽ và năng lực chống lại đả kích.”

Lời nói của anh vẫn lành lạnh nhạt nhạt như vậy, nhưng có thêm sự cổ vũ an ủi rất rõ ràng, Tô Vy Trần cảm kích không thôi: “Cảm ơn anh, anh Sở.”

Sở An Thành từ từ thu hồi tầm mắt, chuyển lên trên mặt cô: “Cuộc thi cup Ngôi Sao tham gia được là tốt, không tham gia được cũng không sao. Vốn dĩ tôi với thầy Chu cũng không định để Tô Thời tham gia cuộc thi này.”

Tô Vy Trần vô cùng kinh ngạc: “Cuộc thi thầy Chu nhắc đến không phải cup Ngôi Sao của trường học sao?”

“Không phải.”

“Vậy là cuộc thi gì?”

“Cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc.”

Sau khi ngạc nhiên Tô Vy Trần vừa mừng vừa lo: “Đó là cuộc thi piano cấp cao nhất trong nước. Tô Thời có thể sao?”

“Cô cảm thấy tôi vẫn luôn lãng phí thời gian quý giá của mình à?!”

Lời nói như chế giễu lại như không, khiến Tô Vy Trần khó trả lời. Không khí giữa hai người càng trở nên vắng lặng.

Còn trong phòng vệ sinh lúc này, ba cậu học sinh mặc đồng phục đứng thành một đường thẳng, chặn Tô Thời lại. Tên đứng đầu cười lớn: “Sao nào? Không phải thua rồi à! Tô Thời, lần này mày phục rồi chứ!”

Tô Thời cũng không thèm để ý đến bọn chúng, xoay người muốn đi, nhưng ba thằng con trai tiến lên, có ý xấu bao vây cậu lại. Tô Thời bị hai đứa con trai áp lên tường, không động đậy được.

Tô Thời hất cằm lên, khí thế không hề yếu: “Trịnh Hạn, nam tử hán đại trượng phi, thắng cũng phải quang minh chính đại. Nếu không phải hôm qua chúng mày đẩy tao xuống hồ nước, làm tao cảm cúm, trạng thái không tốt thì hôm nay sao tao có thể thua mày.”

Tên cầm đầu Trịnh Hạn khoanh hai tay trước ngực, chế giễu nói: “Quá trình không quan trọng, cái quan trọng là kết quả. Mà kết quả chính là: Mày thua rồi!” Cậu ta ngả người về phía trước, không nặng không nhẹ đánh vào mặt Tô Thời: “Người đứng đầu bây giờ là tao. Đại diện cho trường tham gia cuộc thi Cup Ngôi Sao cũng là tao! Không phục phải không? Nhưng mày không phục thì có thể làm gì?!”

Tô Thời nhìn đầy tức giận, ánh mắt tưởng chừng sắp nhỏ máu.

Trịnh Hạn: “Nào, nói một câu ‘tao thua rồi”, nói đi rồi tao bỏ qua cho mày.”

Tô Thời cứng rắn xoay đầu đi chỗ khác: “Pi! Mày nằm mơ! Muốn tao nhận thua sao, kiếp sau nhá!”

Trịnh Hạn cười “hì hì”, giơ tay dùng sức tát một cái thật vang vào mặt Tô Thời: “Không nói phải không, cứng miệng phải không. Được, Tô Thời, sau này tao sẽ khiến mày không có kết cục tốt đẹp trong cái trường này.”

“Mày biết bố tao là ai không? Giám đốc tập đoàn Sở Thiên. Biết tập đoàn Sở Thiên không? Đó là do họ hàng nhà tao thành lập. Biết tòa nhà dạy học mà trường mới xây do ai quyên tặng không? Chính là tập đoàn Sở Thiên quyên tặng. Tô Thời, dựa vào một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ không có gia thế chỉ có cái bóng như mày mà muốn đấu với tao sao!”

Tô Thời phỉ nhổ một cái: “Ai đấu với mày! Tao đấu với mày khi nào! Tao chỉ muốn đàn thật tốt.” Còn chưa nói xong, Tô Thời chộp được khoảng trống bỗng nhiên giơ chân đá thẳng vào cậu ta. Trịnh Hạn không đề phòng, bị Tô Thời đá một cái rất mạnh.

Cậu ta nghiến răng chịu đựng, kêu đau lùi ra sau một bước: “Bà nó, đây là học đàn thật tốt của mày hả.” Cậu ta tiện tay vớ lấy một chiếc chổi lau nhà hỏng trong góc, “Nào, các anh em, hỏi thăm nó tử tế cho tao. Dùng cái này đánh vào tay nó!”

“Đánh tay…” Một tên trong số đi theo Trịnh Hách do dự không dám tiến lên: “Đại ca, thế cũng không tốt lắm. Nhỡ đâu tay bị thương sau này cậu ta có thể không chơi đàn được nữa….”

Trịnh Hạn hung ác: “Phí lời nhiều thế! Tao bảo mày đánh nó thì đánh. Có chuyện gì tao lo!”

“Chuyện này…”

Trịnh Hạn lập tức giậm chân tức giận: “Lũ vô dụng, cút ra xa cho tao.Tao tự làm!”

Tô Thời nhìn Trịnh Hạn đến gần từng bước một, có một sự sợ hãi chưa từng có đánh trúng cậu. Cậu giãy giụa kịch liệt, liều mạng giơ chân rồi quét chân: “Trịnh Hạn, đồ khốn! Nếu mày dám đánh vào tay của tao, Tô Vy Trần nhà tao sẽ không tha cho mày…”

Đến đây, đột nhiên cậu nghe thấy mấy tiếng vỗ tay giòn tan truyền đến: “Hay lắm. Học sinh trường tiểu học trực thuộc viện âm nhạc thật giỏi quá.”

Trịnh Hạn đang chuẩn bị ra tay thì kinh ngạc xoay người, đánh giá Sở An Thành trong bộ dạng cải trang: “Này, mày là ai?”

Sở An Thành nhấn mạnh từng chữ trả lời cậu ta: “Tao là anh trai  Tô Thời.”

Trịnh Hạn liếc mắt nhìn anh, không khách sáo nói: “Anh trai Tô Thời? Không phải nó chỉ có chị gái thôi sao? Từ đâu chui ra một ông anh trai?”

Hai tay Sở An Thành khoanh trước ngực, cười nhàn nhạt: “Chuyện này mày không cần biết. Mày chỉ cần biết nếu như mày dám bắt nạt Tô Thời nữa, tao sẽ tố giác mày dùng thủ đoạn gì để đạt được vị trí thứ nhất. Đến lúc đó xem mày không sống được ở cái trường này hay Tô Thời nhà tao không sống được.”

“Ha ha ha, dựa vào mày? Tao nói cho mày biết, tao bắt nạt nó chắc rồi.” Trịnh Hạn vô cùng ngạo mạn. Nhưng cậu ta còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy Sở An Thành vừa xoay người, chóp mũi cậu ta đã có thêm một bàn chân. Đừng nói tránh, cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ cái chân này đá qua như thế nào. Trên trán Trịnh Hạn lập tức túa mồ hôi lạnh.

Sở An Thành duy trì động tác bất cứ lúc nào cũng có thế xuất chiêu: “Nói miệng không có bằng chứng, kiểu gì tao cũng phải chứng tỏ thành ý của tao một chút!” Anh ngoảnh đầu nhàn nhã nói với Tô Thời: “Lấy bạo chế bạo là không đúng. Nhưng khi cần thiết vẫn phải dùng. Tô Thời, về chuyện này em có thể học có thể không.”

Tô Thời cũng bị cú ra chân của Sở An Thành làm ngạc nhiên chốc lát, cậu ngây ngốc ngẩng gương mặt nhỏ lên, máy móc gật gật đầu.

Sở An Thành mất kiên nhẫn nói: “Còn không mau đi?”

Tô Thời nhìn anh không hiểu.

Sở An Thành trừng mắt: “Ngốc ạ! Đánh trả!”

Tô Thời quả thực nghe lời tiến lên trước, chậm rãi xắn tay áo.

Ở trường học Trịnh Hạn luôn ỷ vào thân phận của bố mình, tung hoành khắp nơi, nào có chịu đựng sỉ nhục như vậy? Mặt cậu ta tái xanh, hét lên: “Tô Thời, mày dám!”

Tô Thời thổi thổi bàn tay, cười ha ha nói: “Vì sao tao không dám?!” Nói rồi cậu giơ cánh tay lên, trái phải hai bên, tát Trịnh Hạn ba cái không thừa không thiếu.

Sở An Thành thong dong thu chân lại, gằn từng chữ nói với tên cầm đầu Trịnh Hạn: “Nghe rõ lời tao vừa nói chưa?”

Sở An Thành kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, chiếc kính đen che hết phần lớn gương mặt, Trịnh Hạn không biết rõ lai lịch của Sở An Thành, bưng mặt lùi về sau mấy bước, hung hăng thét hai đứa đàn em của mình: “Chúng ta đi.”

“Đúng rồi, mày tên Trịnh Hạn phải không?” Sở An Thành gọi cậu ta lại: “Sau này bớt lấy tập đoàn Sở Thiên ra hù người khác đi. Tao gặp Sở Tùy Phong của tập đoàn Sở Thiên không phải một hai lần. Chỉ là không biết anh ta cảm thấy hành vi cáo mượn oai hùm của mày với bố mày thế nào?! Hay thế này đi, lần sau gặp tao hỏi giúp mày nhé.”

“Mày…mày quen Sở Tùy Phong của Sở Thiên?” Bấy giờ vẻ kiêu căng của Trịnh Hạn mới thật sự giảm bớt.

“Không chỉ quen.” Sở An Thành hứng thú hỏi: “Nghe nói bố mày là giám đốc Sở Thiên? Bộ phận nào thế? Họ tên gì? Có cơ hội tao đến làm quen chút.”

“Không phải…Không phải….Tôi chỉ tùy tiện dọa Tô Thời một chút thôi…Tuyệt đối lần sau không dám nữa.” Trịnh Hạn cũng không ngốc, lập tức nhận thua Sở An Thành.

“Tùy tiện dọa Tô Thời?!” Sở An Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua đám người: “Mày, mày, cả mày nữa, tất cả nghe rõ cho tao. Nếu như chúng mày còn dám bắt nạt Tô Thời nữa thì đợi xem tao giải quyết chúng mày thế nào.Đừng cho rằng bố mẹ chúng mày có gì giỏi giang, nhớ kỹ: Trên đời này, ngoài người này còn có người khác giỏi hơn, ngoài trời còn có trời cao hơn.”

Giọng Sở An Thành cũng không to lắm, thoạt nhìn anh chậm chạp nói từng chữ, nhưng lọt vào tai Trịnh Hạn còn đáng sợ hơn là gầm rống. Cậu ta dẫn theo đám bạn xấu của mình chạy ra khỏi như vệ sinh như một làn khói, nhanh chóng biến mất trong vườn trường.

Tô Thời đứng đó, ngây người nhìn Sở An Thành như bị ngốc, ánh mắt kỳ lạ giống như không quen anh vậy. Sở An Thành cong môi cười: “Sao? Đau tay hay đau chân?”

Một giây sau, Tô Thời đột nhiên tiến lên ôm chầm lấy Sở An Thành. Đầu cậu chống sau lưng anh, đôi tay nhỏ của cậu dùng sức, Sở An Thành cảm thấy chỗ eo truyền đến cơn đau.

Tô Thời khịt chiếc mũi khàn đặc, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, Sở sư huynh.”

Cậu nói mỗi từ đều rất chậm rất chân thành. Sở Anh Thành nghe xong cũng không hiểu làm sao trái tim khẽ động.

Từ sau khi dạy Tô Thời đàn, anh đã hiểu một chút tình hình nhà họ Tô qua miệng Tô Thời. Bố mẹ mất trong một tai nạn xe nào đó, chỉ để lại hai chị em Tô Vy Trần và Tô Thời nương tựa vào nhau. Năm đó Tô Thời mới bốn tuổi.

Có lẽ vì thế, cộng thêm mến mộ người tài nên Sở An Thành luôn thật lòng thương yêu cậu.

Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh nam. Tô Thời đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cậu dùng ngón tay làm động tác suỵt: “Sở sư huynh, đừng cho Tô Vy Trần biết nhé. Đây là bí mật giữa đàn ông chúng ta, được không ạ?”

Sở An Thành yêu thương vỗ đầu cậu: “Được.”

“À anh ơi, anh đã từng học Taekwondo sao ạ?”

“Đã học. Có điều sợ tay bị thương nên chỉ học chiêu thức tay cơ bản nhất thôi. Huấn luyện viện lập ra cho anh một kế hoạch đặc biệt rèn luyện chân.”

“Giỏi quá. Vữa nãy cú xoay chân kia đẹp trai cực ạ.”

Điều Sở An Thành không biết chính là trải qua chuyện này, Tô Thời đã cực kỳ thích anh.

Buổi chiều hôm đó, Sở An Thành đã nói tình hình cuộc thi của Tô Thời với Chu Minh Nhân qua điện thoại. Chu Minh Nhân cũng vô cùng kinh ngạc: “Tô Thời mà lại bị loại? Điều này là không thể! Thầy tuyệt đối không tin trực thuộc viện âm nhạc Lạc Hải có Tô Thời thứ hai.”

“Con vẫn làm theo kế hoạch ban đầu của thầy, sắp xếp báo danh cho Tô Thời ở cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc. Với thực lực của Tô Thời thì thầy không cần lo.”

Chu Minh Nhân thở dài: “An Thành, trước giờ con không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng không ngờ lần này lại có duyên với thằng bé Tô Thời như vậy. Haiz, thầy cũng yên tâm rồi. Thầy với cô con chuẩn bị đến phía nam tĩnh dưỡng mấy tháng, bên đó thời tiết ấm áp, khá tốt cho sức khỏe. Năm sau thầy về Lạc Hải. Trước đó tất cả của Tô Thời phải nhờ vào con. Vất vả rồi, An Thành.”

Sở An Thành lập tức đồng ý: “Thầy chăm sóc sức khỏe đi ạ, mau chóng khỏe lại.”

Tối đó, vì khi chụp hình xảy ra một vài chuyện nên thời gian chụp của Tô Vy Trần bị kéo dài. Cô gọi điện thoại bảo Tô Thời tự lo trước.

Tô Thời nói: “Trong bếp có trứng gà, tự em rang cơm trứng là được rồi. Yên tâm đi Tô Vy Trần, em sẽ không bị chết đói đâu. Chị có bận cũng phải nhớ ăn cơm đấy. Nếu không Tô Thời sẽ đau lòng, sẽ giận đấy!”

Nghe lời nói “ông cụ non” của Tô Thời, trái tim Tô Vy Trần cũng ấm áp hơn, mỉm cười cúp điện thoại.

Đã từng làm việc cùng nhau, Bạch Tuệ luôn đối xử với cô vô cùng tốt, giống như chị gái lớn vậy, nhiệt tình sắp xếp đối tượng cho cô. Kỳ thực Tô Vy Trần rất kháng cự cách quen đàn ông như vậy, nhưng nể mặt Bạch Tuệ nên cũng đi xem mắt mấy lần. Mỗi lần đều bị bỏ mặc vì các kiểu lý do. Tô Vy Trần thở phào nhẹ nhõm còn Bạch Tuệ thì lần nào cũng cảm thấy mình không được việc, nên rất áy náy.

Cô ấy đã từng chân thành nói với Tô Vy Trần thế này: “Vy Trần, em đó, người thì xinh đẹp, ngoại trừ không có một công việc ổn định ra thì các điều kiện khác đều rất tốt. Nhưng mà em thiệt vì có cậu em bé như Tô Thời.”

“Xã hội bây giờ, giá nhà, vật giá đều cao, áp lực cuộc sống của mọi người đều lớn. Cho nên con người đều trở nên tính toán và thực dụng. Một đôi vợ chồng son mua một căn nhà, cố gắng lắm thì trả được tiền cọc, mỗi tháng còn phải trả góp, kết hôn xong thì phải sinh con. Sinh con xong thì tiền sữa tiền bỉm, tiền giúp việc, đấy lại là một khoản tốn kém nữa. Tầng lớp làm công ăn lương công việc bình thường thu nhập phổ thông đã cảm thấy rất mệt rồi, em còn dắt theo Tô Thời nữa. Bây giờ Tô Thời mới mười tuổi, nuôi một ông cậu nhỏ như vậy khác gì nuôi một đứa con? Đến lúc đó bọn em lại sinh thêm một đứa thì khác gì hai đứa? Cho nên một vài người đàn ông điều kiện ổn, vừa nghe thấy em có em trai phải nuôi là đã không đồng ý gặp.”

Hóa ra là như vậy. Sau khi “bừng tỉnh đại ngộ” về giá trị của mình Tô Vy Trần vẫn không quên an ủi Bạch Tuệ: “Chuyện kết hôn vẫn phải dựa vào duyên phận. Duyên chưa đến thì phải đợi.”

Bạch Tuệ rất bất lực trước thái độ không sao cả của cô: “Đợi thì đợi đến bao giờ? Bây giờ đàn ông điều kiện tốt quá ít, chuyện ‘thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc” này phải tranh giành biết không?!”

Duyên phận là thứ không tranh giành được. Của bạn thì chính là của bạn. Nếu như không đợi được vậy thì không phải của cô. Tô Vy Trần cũng không thấy có gì đáng tiếc.

Cô có Tô Thời, cho nên dù thế giời này thay đổi thế nào, cô đều có thể cùng Tô Thời sưởi ấm lẫn nhau.

“Tốt, tốt lắm. Cứ như thế….Mấy tấm nữa!” Đinh Tử Phong ngẩng đầu từ sau ống kính.

Tô Vy Trần tùy ý thong dong làm mấy tư thế, mặc đèn flash của Đinh Tử Phong tìm các góc độ.

Nói đến người tên Đinh Tử Phong này, anh và Điền Dã cùng nhau mở studio chụp ảnh, dưới trướng có không ít nhiếp ảnh gia. Điền Dã chủ yếu phụ trách mảng khách hàng và nghiệp vụ, bình thường sẽ không tham dự vào công việc chụp hình.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Kết thúc.” Cuối cùng Đinh Tử Phong cũng vừa ý, tuyên bố nghỉ.

Tô Vy Trần đến nhà vệ sinh chuẩn bị tẩy trang thay quần áo. Mới đến cửa đã nghe thấy có người bàn luận về mình: “Bà cô già như thế rồi còn không biết xấu hổ trang điểm kiểu đáng yêu, quả là giả vờ ngây thơ, tranh bát cơm với mấy người sau 95 như chúng ta.”

“Phải đó. Già không phải lỗi của chị ta, nhưng ra ngoài dọa người khác là chị ta không đúng!”

“Hết cách rồi, ai bảo chị ta được anh Đinh bảo vệ chứ.”

“Đúng đó, ai bảo người ta là người của anh Đinh.”

“Vậy lời đồn là thật à? Chị ta là tình nhân của anh Đinh…”

“Chắc chắn, nếu không phài thì vì sao mấy năm nay anh Đinh với anh Điền lại bảo vệ chị ta như thế!”

“Đúng. Nhắc tới anh Đinh, tôi có một người bạn quen biết anh ấy, nói là gia đình anh ấy rất có điều kiện. Lúc anh ấy với anh Điền mở studio này anh ấy chỉ phụ trách bỏ tiền. Trước đó anh ấy chưa từng chụp ảnh cho bất kỳ mẫu nào, cô xem bây giờ đi, tưởng chừng như anh ấy là nhiếp ảnh gia độc quyền của bà cô già ấy vậy. Nói thật, tôi cảm thấy anh ấy với bà cô già kia nhất định không đơn giản!”

“Anh Đinh có ngoại hình có khí chất như vậy, cũng không biết vừa mắt bà cô già kia ở chỗ nào? Cô ta có chỗ nào sánh được với Châu Châu chứ!” Một người mẫu trong đó oán thán.

“Đúng, đúng, đúng…Châu Châu, hay là cô ra tay cướp anh Đinh lại đi. Mỗi lần nhìn thấy bà cô già đó tôi đều thấy tức. Dựa vào cái gì chứ, nhãn hàng tốt đều để cô ta chọn trước…Dựa vào cái gì lần nào anh Đinh cũng chụp giúp cô ta…. Ảnh chụp lần nào cũng giống ảnh bìa của tạp chí thời trang tuyến một. Nếu anh Đinh cũng có lòng chụp cho tôi như thế, tôi cũng có thể có giá nhất trong ngành mẫu của chúng ta.”

“Đúng đấy đúng đấy!”

“Châu Châu, nếu cô ra tay nhất định sẽ tóm được anh Đinh!”

“Châu Châu, vì chị em chúng ta, cô nhất định phải làm chuyện này. Xem sao này bà cô già đó vênh váo trước mặt chúng ta thế nào!”

“Các cô đừng nói vậy, tôi thấy con người chị Tô rất tốt, bình thường cũng hay giúp đỡ chúng ta. Rất nhiều shop quần áo chỉ định chị ấy chụp, đó cùng không phải anh Điền và anh Đinh có thể quyết định.” Giọng nói mềm mại của Châu Châu lười biếng vang lên. Nhưng câu nói này của cô ta cũng không làm vơi đi oán khí của mọi người, trong nhà vệ sinh càng sôi nổi hơn.

“Châu Châu, cô đơn thuần quá. Chuyện chỉ định này không phải chỉ cần một câu nói của anh Điền và anh Đinh sao? Họ là chủ!”

“Châu Châu, làm người không được quá lương thiện. Người hiền sẽ bị bắt nạt, ngựa hiền sẽ bị người cưỡi. Biết không? Cơ hội này bày ra trước mắt, cô phải cố gắng trân trọng. Tôi biết hình mẫu lý tưởng của anh Đinh, anh ấy thích kiểu đáng yêu đơn thuần như cô đó.”

Lấy tư cách là người phụ nữ “vênh váo” trong miệng họ, với tình huống này đương nhiên Tô Vy Trần không thể đi vào. Cô cau mày suy nghĩ rất lâu, quả thực không nghĩ ra rốt cuộc mình vênh váo chỗ nào.

Nhưng, tất cả ảnh của cô đều do Đinh Tử Phong bấm máy là sự thật. Hiệu quả của ảnh chụp ra đều rất đẹp. Khách hàng cũng vừa lòng cực kỳ. Dần dà cô cũng có chút danh tiếng trong nghề, nghe nói giá chụp cũng thuộc dạng top.

Sau khi các mẫu ảnh tẩy trang xong liền vây chặt Đinh Tử Phong cùng đi ăn. Không ngờ Đinh Tử Phong trái ôm phải ấp rồi mà vẫn còn nhớ tới cô, anh ấy gạt đám người đi qua: “Tô Vy Trần, đi cùng đi? Ăn bữa cơm.”

Tha cho cô đi! Tô Vy Trần cô không gây sự được, nhưng vẫn trốn được. Tô Vy Trần lấy Tô Thời ra làm bình phong, một mực từ chối:  “Em không đi cùng mọi người được rồi. Tô Thời đang đợi em mang cơm về!”

Đinh Tử Phong nghe thấy Tô Thời vẫn đang đói ở nhà cũng không ép buộc cô nữa. Anh ấy ngoảnh đầu nói với mọi người: “Mọi người đến cửa hàng chọn món trước đợi anh. Anh đưa Tô Vy Trần về nhà đã.”

Mọi người lập tức dùng đôi mắt “biết rõ nhưng không nói” liếc qua. Châu Châu thì mỉm cười đứng một bên nghịch điện thoại, không nói một lời.

Tô Vy Trần xua tay liên tục: “Không cần đâu. Em đặt xe về là được. Mọi người đều đói lắm rồi, các anh mau đi ăn cơm đi.” Nói rồi cô còn khua khua điện thoại: “Tài xế DiDi* đã tiếp nhận đơn rồi.”

*Một dạng ứng dụng gọi xe giống như Grap, Go-Viet ở Việt Nam.

Đinh Tử Phong mỉm cười bất đắc dĩ: “Được rồi.”

“Tạm biệt mọi người!” Tô Vy Trần vội vàng nhấc chân rời khỏi chốn thị phi này.

Tô Vy Trần gọi cho mình một phần bánh chẻo ở cửa hàng nhỏ trước cổng nhà. Khi đứng dưới lầu cô đã nghe thấy tiếng Dương cầm quen thuộc. Tô Thời ở nhà ngoan ngoãn luyện đàn, ngoan ngoãn đợi cô về.

Cảm giác này, ấm áp. Có lẽ cũng chính là hạnh phúc.

Tô Vy Trần nhắm mắt mỉm cười, lắng nghe tiếng đàn trong trẻo.

Cũng không biết đèn hành lang sao lại hỏng, Tô Vy Trần đứng ở ngoài cửa lục túi cả nửa ngày cũng không tìm thấy chìa khóa, cuối cùng dứt khoát từ bỏ. Cô gõ cữ “bùm bụp”: “Tô Thời, mở cửa….”

Vài giây sau, cửa nhà được mở ra, Tô Vy Trần không chút phòng bị chạm vào đôi mắt đen như hồ nước của Sở An Thành. Ánh mắt anh như màn đêm ngoài kia, lạnh lùng như nước. Hai  người chỉ nhìn vào mắt nhau một giây hoặc có lẽ còn ngắn hơn thế nữa, mặt anh không biểu cảm xoay người đi vào.

“Cảm ơn anh, anh Sở.” Tô Vy Trần vừa nói cảm ơn, vừa lẩm bẩm trong lòng, “Sao hôm nay muộn thế này rồi mà người này vẫn còn chưa đi?!”

Trong phòng khách nhỏ, Tô Thời rất nghiêm túc ngồi thẳng lưng trước chiếc piano màu đen, chuyên chú luyện tập, căn bản không hề hay biết Tô Vy Trần về nhà. Tô Vy Trần hạ thấp bước chân, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng bếp, không làm phiền Sở An Thành và Tô Thời.

Căn phòng chưa đến năm mươi mét vuông thế này nhà bếp nhỏ hẹp chỉ đủ cho cô và Tô Thời xoay người thôi. Tô Vy Trần rót một ly nước ấm uống “ừng ực” một hơi hết sạch.

Công việc người mẫu Taobao tuy chỉ có thể kiếm được chút tiền, nhưng vì để ảnh chụp ra được đẹp, có hiệu quả tốt nên cô cũng không dám ăn gì trước khi chụp, ngay cả nước cũng không dám uống nhiều. Cho nên cả ngày hôm nay cô chỉ ăn một chiếc bánh bao nhân hoa quả lúc sáng sớm.

Bánh chẻo đã sắp nguội, Tô Vy Trần gắp một miếng chấm chút giấm rồi bỏ vào miệng, ngấu nghiến không để ý đến hình tượng, vùi đầu ăn những miếng to. Đói quá lâu nên cho dù là nhân chay cũng cảm thấy dầu ngấy khó chịu. Tô Vy Trần ăn mấy miếng bánh, cảm thấy hơi no rồi nên buông đũa xuống, rót cho mình một cốc nước nữa.

Cô dán ly nước lên mặt, cảm giác ấm áp trong ngày thu lành lạnh như vậy thật khiến người ta cảm thấy an tâm lạ thường. Nhưng cơn mệt mỏi lại cuồn cuồn kéo đến. Đeo giày cao gót đứng cả một ngày, nhưng phải đến lúc này khi cả người thả lỏng hoàn toàn cô mới cảm thấy eo mỏi chân đau. Tô Vy Trần khom lưng xoa bắp chân, âm thầm thở dài một hơi.

Vừa nãy nghe thấy những lời bình luận về mình khiến cô cảm thấy như có xương mắc trong họng. Ngày tháng sau này phải làm sao đây?! Có lẽ cô thực sự nên nghĩ đến một con đường khác. Mặc dù Đinh Tử phong nói nghề người mẫu cũng có tuổi thọ rất dài, vẫn có thể tiếp tục chụp, chụp kiểu chín chắn, chụp kiểu trưởng thành,chụp kiểu người già, mỗi một độ tuổi đều có việc để nhận. Nhưng cô không muốn đến khi mình bốn mươi tuổi rồi vẫn còn phải tranh cơm với một đám thanh niên.

Nhưng nếu không làm nghề này thì cô biết làm gì đây? Haiz! Thói đời là thế, bất luận làm buôn bán nhỏ gì đấy cũng đều phải có tiền vốn. Nhưng tiền cô tiết kiệm được không thể dùng, tiền đó phải để dành cho Tô Thời sau này thi vào Học viện Âm nhạc.

Tô Vy Trần chán nản xoa bóp một lát, cũng không hiểu vì sao xung quanh đột nhiên khác lạ. Cô chậm chạp ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy Sở An Thành.

Anh khoanh hai tay trước ngực đứng ở cửa bếp, nhìn cô chằm chằm như đang có điều suy nghĩ, hàng mày đậm như vẽ mực hơi nhăn lại. Trong mắt anh có một phong cảnh rất kỳ lạ khẽ lay động, tựa như gió thổi qua mặt hồ, sóng nước lăn tăn. Có lẽ không ngờ cô sẽ đột nhiên ngẩng đầu, Sở An Thành cũng hơi sững người, những thứ trong mắt anh chưa đợi Tô Vy Trần phát hiện ra chút nào đã bị anh thu lại dưới hàng mi, che đậy tất cả trong đó.

Sở An Thành đưa tay lên đặt trên môi, giả ho một tiếng: “Cô Tô, có chuyện liên quan tới Tô Thời tôi muốn nói với cô.”

Tô Vy Trần thả tay đang xoa bóp ra, đứng thẳng người dậy: “Chuyện gì vậy? Anh Sở cứ nói đi.”

“Cô Tô, cô biết ước mơ của Tô Thời là gì không?”

“Ước mơ của Tô Thời?” Tô Vy Trần cảm thấy câu hỏi của anh rất kỳ lạ, ước mơ của Tô Thời sao cô có thể không biết chứ. Cô trả lời: “Nó muốn thành một nghệ sĩ piano.”

Sở An Thành hừ lạnh một tiếng: “Vậy cô Tô biết muốn trở thành một nghệ sĩ piano, điều kiện cơ bản nhất là gì không?”

Bấy giờ Tô Vy Trần đã hiểu trong lời nói của Sở An Thành có ý khác, cô không lên tiếng. Quả nhiên, một giây sau, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Sở An Thành khóa chặt lấy cô, nhấn mạnh từng chữ: “Là tay, là một đôi tay hoàn toàn khỏe mạnh. Đây là điều quan trọng nhất của một nghệ sĩ piano, cũng là điều kiện sống còn.”

Sau đó, anh lại chất vấn cô gay gắt: “Cô Tô, bản thân cô là chị của Tô Thời, thử hỏi cô bảo vệ thằng bé như thế nào, bảo vệ đôi tay của nó như thế nào?”

Tô Vy Trần nghe vậy lập tức sững sờ.

Nhưng Sở An Thành vẫn không có ý định buông tha cô: “Cô còn để nó nấu cơm xào rau. Tạm không nhắc đến nó còn nhỏ như vậy, nếu như thằng bé bị đứt tay, bị bỏng, độ linh hoạt của tay giảm xuống, thì mơ ước cả đời của thằng bé coi như xong. Cô biết không hả?!”

Mặc dù điều anh nói đều là tình huống giả dụ, nhưng Tô Vy Trần nghe xong cũng rùng mình: “Tôi vẫn mua rau cắt sẵn trong siêu thị. Chưa bao giờ dám để thằng bé cắt rau…Hơn nữa chúng tôi cũng thường gọi đồ ăn bên ngoài….” Dưới ánh mắt mạnh mẽ bức người như dao của Sở An Thành, Tô Vy Trần ngượng ngùng nuốt nốt những lời chưa nói xong xuống.

Trên thực tế, Tô Vy Trần cũng biết đây là lỗi sai của cô. Cô không biết trước đây cô đã sống như thế nào, cũng không biết vì sao mình lại ngốc như vậy, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể nấu được một bữa cơm có thể ăn.

Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng dương cầm kéo dài liên miên.

Sau đó Sở An Thành mở miệng nói chuyện, ngữ khí vô cùng lạnh: “Cô Tô, nếu tôi đã đồng ý giúp thầy Chu dạy dỗ Tô Thời thì tuyệt đối không thể để thằng bé bị thương trong khoảng thời gian tôi dạy. Bắt đầu từ hôm nay trở đi không cho phép cô bắt nó làm mấy chuyện này nữa. Nếu như cô có bất cứ ý kiến gì thì tôi không dạy nữa.” Anh nói rất kiên quyết, chắc chắn, không cho cơ hội thương lượng nào.

Tô Vy Trần ngây ngốc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của anh xoay người rời đi. Sở An Thành đi được mấy bước, cũng không biết nhớ đến điều gì, bất ngờ dừng chân lại, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút: “Đúng rồi. Băng ghi âm tiếng đàn và các tài liệu Tô Thời gửi đi đã được thông qua xét duyệt của hội đồng cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc, đã có thể tham gia cuộc thi. Thông báo chính thức trong mấy ngày nay sẽ được gửi tới.”

Đây quả thật là một tin tốt. Tô Vy Trần hoàn hồn lại: “Cảm ơn anh, anh Sở. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

Sở An Thành đáp lại nhàn nhạt: “Cô không cần cảm ơn tôi. Tôi cũng không giúp đỡ gì cả.” Ngừng một lát, anh lại nói một câu: “Tiến độ học đàn của Tô Thời gần đây rất tốt, nếu như cô không để ý, mỗi ngày sau khi tan học tôi muốn để thằng bé đến chỗ tôi luyện đàn.”

Tô Vy Trần vội nói: “Đương nhiên tôi không để. Chỉ là không biết có làm phiền anh quá không?”

Sở An Thành nhún vai,  “Không sao, dù sao cũng cách cuộc thi vài tháng nữa.”

Có lẽ ý của anh Sở này là sau cuộc thi mấy tháng nữa, anh ta và họ cũng không còn bất cứ quan hệ gì, bye bye nhau rồi. Ngoài cười ra Tô Vy Trần cũng không biết có thể nói gì.

Cứ như vậy, Tô Thời bắt đầu đến chỗ Sở An Thành luyện đàn mỗi ngày.

Nhà của Sở An Thành nằm ở một nơi yên tĩnh trong khu phố cổ, an ninh rất nghiêm ngặt, mỗi lần ra vào đều phải hỏi han đăng ký cẩn thận mới được vào. Tô Vy Trần ở Lạc Hải đã lâu, đương nhiên biết đây là một trong những khu biệt thự được khai phá sớm nhất Lạc Hải, người ở đây không giàu có thì quyền lực.

Tô Vy Trần và Sở An Thành cũng không có qua lại gì. Tiếp xúc duy nhất chính là khi cô nhấn chuông đón Tô Thời, Sở An Thành ra mở cửa. Mỗi lần Tô Vy Trần đều sẽ khách sáo chào anh: “Xin chào thầy Sở.”

Còn Sở An Thành thì luôn làm mặt lạnh, ngay cả một chữ cũng không nỡ đáp, tựa như Tô Vy Trần chỉ là không khí vậy. Thời gian lâu dần Tô Vy Trần cũng dần quen với sự lạnh lùng của anh, thói quen đối đãi với người và vật của mỗi người là khác nhau, mình cứ lễ phép chu đáo là được.

Hôm đó, Tô Vy Trần đang rảnh rỗi giữa lúc chụp thì nhận được điện thoại của Sở An Thành: “Cô Tô, cô có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với cô. Phiền cô mau chóng đến chỗ tôi một chuyến.” Ngữ khí của Sở An Thành lạnh nhạt và nghiêm túc, tựa như có chuyện gì rất quan trọng.

Chẳng lẽ Tô Thời xảy ra chuyện gì?! Trong lòng Tô Vy Trần thấp thỏm không yên.

Vì thế công việc vừa kết thúc, cô lập tức vội vàng bắt xe chạy đến nhà Sở An Thành, còn chưa kịp cả tẩy trang. Cô dừng lại trước một căn biệt thự liền kề hai mặt thoáng, ấn chuông cửa.

Thảm cỏ trước nhà vẫn xanh mướt như tấm thảm, trong chiếc bình đất nung trước cửa ra vào trồng một bụi tường vi màu hồng đang nở rộ, cùng với hàng rào gỗ thuần màu trắng ngăn cách nhà bên cạnh quả thật rất sạch sẽ tươi mới.

Trong không gian vẫn còn những tiếng dương cầm du dương đang trôi nổi…. Tô Thời đang đàn. Tô Thời không sao. Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Vy Trần bình tĩnh lại. Cô khẽ nhắm mắt, bởi vì vẻ đẹp trước mắt mà sự mệt mỏi sau một ngày làm việc như được tiêu tan rất nhiều.

Một chiếc áo chui đầu màu trắng đơn giản kết hợp với váy xòe dài, cô nhẹ nhàng đứng ở đó, gương mặt nhỏ ngẩng lên, mắt khép hờ, còn có ánh nắng vô cùng dịu dàng trước khi mặt trời lặn—Hình ảnh Sở An Thành nhìn thấy giống một bức tranh tươi đẹp trong ống kính điện ảnh.

Khi Tô Vy Trần mở mắt ra thì lập tức giật mình, không biết từ khi nào Sở An Thành đã mở cửa ra, mặt không biểu cảm đứng trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.

Mùi vị tìm tòi trong ánh mắt anh quá nồng. Mặt Tô Vy Trần nóng lên, lắp bắp nói: “Anh Sở, không biết anh tìm tôi gấp như vậy có chuyện gì?”

Sở An Thành nghiêng người cho cô đi vào, ngữ khí của anh cũng trầm thấp như sắc mặt anh vậy, cho dù là nói lời khách sáo: “Mời cô Tô Ngồi.”

Tô Vy Trần ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, sau khi ngồi xuống đối diện cô, Sở An Thành không khách khí dùng ánh mắt không mang thiện ý quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.

Cuối cùng, anh lạnh lùng mở miệng: “Cô Tô, cô biết không, hôm nay khi Tô Thời đến chỗ tôi, lúc qua đường suýt chút nữa bị xe đâm…”

“Cái gì, Tô Thời suýt chút nữa bị xe đâm? Bây giờ nó sao rồi? Có bị thương không?” Tô Vi Trần kinh sợ, nói năng hơi lộn xộn.

Mắt Sở An Thành không di chuyển nhìn chằm chằm cô, thong dong nói: “Cũng may tài xế phanh kịp cho nên ngoài vết trầy da trên đầu gối lúc thằng bé ngã xuống thì không có gì to tát…”

Nghe vậy Tô Vy Trần lập tức thở phào.

“Cô Tô, tôi không phủ nhận việc Tô Thời quả thực rất độc lập, nhưng nó có hiểu chuyện như thế nào, có độc lập như thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi thôi. Cô Tô, nếu cô đã là chị của Tô Thời, là người giám hộ của thằng bé thì cô phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn của nó.” Nói đến đây Sở An Thành dừng lại, một lát sau mới nói tiếp: “Cô Tô, vì Tô Thời, cũng vì thầy Chu, tôi muốn để thằng bé ở lại chỗ tôi.”

Cái gì! Anh để Tô Thời ở lại chỗ anh? Tô Vy Trần bất ngờ ngẩng đầu, cho rằng mình nghe nhầm. Nhưng không. Cô nhìn thấy biểu cảm không được nghi ngờ trên mặt Sở An Thành.

“Nếu cô không đồng ý thì cô dẫn Tô Thời đi đi. Trẻ con bây giờ đều rất quý giá. Nếu như trên đường đến nhà tôi Tô Thời xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh nổi trách nhiệm.” Sở An Thành không lạnh không nhạt ném xuống một câu, sau đó không thèm ngoảnh lại đi thẳng vào phòng đàn, bỏ lại một mình Tô Vy Trần ở phòng khách.

Tô Vy Trần cũng hiểu lo lắng của Sở An Thành. Chỉ là, Tô Thời không họ hàng thân thích gì với anh, ở lại đây thì làm phiền anh quá nhiều chứ?

Rất lâu sau tiếng đàn ngừng lại, Tô Thời mở cửa phòng đàn ra, nhìn thấy Tô Vy Trần trong phòng khách, sau khi sững người cậu nhấc chân chạy qua: “Tô Vy Trần, sao hôm nay chị đến đón em sớm vậy? Có phải nhớ em rồi không?”

Tô Vy Trần hé miệng cười mỉm, giơ tay nhéo gương mặt mềm mại của cậu: “Phải đó. Nhớ soái ca nhỏ nhà chúng ta quá. Đúng rồi, anh Sở nói em suýt nữa bị xe đâm hả, cho chị xem đầu gối.”

“Không sao không sao! Chị xem này. Trầy chút da thôi, anh Sở bôi rượu thuốc cho em rồi, cũng dán urgo rồi.” Tô Thời vén quần lên.

Cũng may không có gì đặc biệt nghiêm trọng, trên gối ngoại trừ vết trầy ra còn có mấy vết bầm. Tô Vy Trần nhéo mặt cậu, dặn dò lại một lần nữa: “Qua đường phải đặc biệt chú ý an toàn. Biết không hả?!”

Lần này Tô Thời không so đo chuyện nhéo mặt với cô nữa, hai mắt sáng lấp lánh: “Tô Vy Trần, Sở sư huynh nói muốn em tăng cường luyện đàn, bảo em ở lại đây. Còn nói chị đồng rồi, thật sao ạ?” Có thể cùng ăn cùng ở một nhà với thần tượng đại thần, Tô Thời cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Tô Vy Trần quan sát kỹ mỗi biểu cảm nhỏ bé trên mặt Tô Thời, thăm dò nói: “Vậy em đồng ý không?”

Tô Thời gật đầu thật mạnh: “Đồng ý đồng ý. Đương nhiên đồng ý ạ!”

Nhìn cậu vui mừng đến nỗi khóe mắt cong lên. Xem ra Tô Thời cực kỳ muốn ở cùng Sở An Thành. Sau khi biết được điều này, trong lòng Tô Vy Trần đã ra quyết định, dặn dò Tô Thời lại một lần nữa: “Theo anh Sở học tử tế, không được lười biếng, mỗi ngày phải luyện đàn đúng giờ. Nếu anh ấy không thích em, không chịu dạy em nữa thì em thê thảm rồi.”

“Còn nữa, không được gây phiền phức cho anh ấy. Biết chưa?”

“Còn nữa….”

Tô Thời vui vẻ phụ họa mấy câu “Được em biết rồi”, cuối cùng còn không quên nói cô: “Tô Vy Trần, chị chưa già đã cằn nhằn như vậy rồi. Sau này già rồi phải tốt thế nào chứ!”

Tô Vy Trần bị cậu chọc cười: “Thằng nhóc thối tha, nếu chị già rồi vẫn tiếp tục cằn nhằn em! Chằng lẽ đến lúc đó em có vợ rồi thì muốn bỏ rơi chị! Nói cho em biết, không có cửa đâu! Tô Vy Trần phải dựa vào em cả đời.”

Tô Thời cảm động bởi lời nói của cô, giơ tay ra ôm cổ cô, nũng nịu nói: “Tô Vy Trần, em cũng sẽ dựa vào chị cả đời.”

“Tô Vy Trần, chị đi tìm người yêu đi. Em đã lớn như vậy rồi, sẽ không ghen đâu.”

Tô Vy Trần làm vẻ mặt hứng thú: “Đề xuất này không tệ nha. Nhân lúc bây giờ chị còn trẻ, chắc vẫn có thể câu được một anh đẹp trai giàu có cao ráo.”

Tô Thời “xùy” một tiếng, rất là xem thường cô: “Tô Vy Trần, chị mơ mộng hão huyền quá. Chị không phải mấy chị gái trắng trẻo giàu có xinh đẹp, có thể tìm được một người bình thường là tốt lắm rồi, lại còn đẹp trai giàu có. Sao chị không đi soi gương xem.”

Tô Vy Trần nhéo mũi cậu, cười ha ha: “Có đứa em nào như em không! Suốt ngày dội nước lạnh vào chị.”

Tô Thời cười hì hì: “Tô Vy Trần, đây là cách giáo dục đả kích và cản trở. Để chị nhận thức rõ vị trí của bản thân, tìm một người bình thường, đã không đánh thì thôi, đã đánh thì phải trúng….Thực ra em luôn cảm thấy anh Đinh rất tốt. Anh ấy biết tất cả khuyết điểm của chị, còn đối xử với chị tốt như vậy nữa. Mặc dù nói thỏ không ăn cỏ gần hang nhưng chị cũng có thể suy nghĩ một chút…”

“Anh ấy mà tốt với chị? Anh ấy tốt với chị chỗ nào?” Tô Vy Trần khó hiểu giơ tay ra vạch mí mắt cậu lên: “Tô Thời, có phải em cận thị rồi không? Em không biết ở chỗ chụp ảnh anh ý bắt bẻ chị bao nhiêu đâu, chỗ này không tốt, chỗ kia không được….”

Tô Thời tránh khỏi “bàn tay tà ác” của cô: “Tô Vy Trần, chị mới cận ý! Nếu anh Đinh không có ý với chị thì sao lại luôn chăm sóc chị như vậy, ngay cả em cũng được chăm sóc theo? Đây là yêu ai yêu cả đường đi, chị biết không hả?! Chị ngốc thật!”

Lại còn dám nói cô “ngốc”. Nhóc con, xem ra gần đây to gan lắm rồi.Tô Vy Trần giơ tay tặng cho cậu một cái cốc: “Tô Thời, em nói rõ cho chị, anh ấy chăm sóc chị chỗ nào. Hơn nữa dăm bữa nửa tháng anh ấy lại thay bạn gái, mấy cô bạn gái cũ sắp xếp được thành vòng tròn quanh Lạc Hải rồi. Đống lửa như thế mà em cũng có mặt mũi đẩy bà chị này xuống hả?”

Tô Thời cắn răng chịu đựng xoa chỗ trán “bị thương”, giả vở thâm trầm học theo lời thoại trong phim truyền hình: “Tô Vy Trần. Thời đại này rồi có ai không có tình cũ chứ!”

Tô Vy Trần không khỏi mỉm cười: “Nói cái gì thế! Ông cụ non!”

Tô Thời làm mặt quỷ chọc cô: “Tô Vy Trần, rốt cuộc là chị không có cảm giác với anh ấy, hay là cảm thấy thân thiết quá rồi nên không tiện ra tay?”

Tô Vy Trần bị cậu chọc cười, không thèm để ý đến cậu. Tô Thời tự nói tự nghe: “Không sao đâu Tô Vy Trần, thỏ bây giờ có mốt ăn cỏ gần hang!”

Vừa nói dứt lời, “hạt dẻ”* của Tô Vy Trần lại bắn qua: “Tô Thời, dạo này rốt cuộc em có học đàn tử tế không thế, trong đầu sao toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh vậy! Em qua đây cho chị, chị đảm bảo không đánh chết em.”

*”hạt dẻ” ở đây là cốc đầu.

Tô Thời “oa oa” bịt trán, kháng nghị nói: “Tô Vy Trần, chị có thể nói chuyện tử tế được không hả?! Em nói đều là lời từ tận đáy lòng đấy. Anh Đinh có ý với chị. Em đảm bảo cùng chắc chắn một trăm phần trăm!”

“Em hẹn hò bao giờ chưa? Sao em dám đảm bảo cùng chắc chắn?” Tô Vy Trần phản bác cậu.

Tô Thời ôm trán, hừ hừ nói: “Vậy chị hẹn chưa?”

Tô Vy Trần lập tức nghẹn lời. Cô cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc chắn chị đã yêu rồi. Em nhìn chị xem, vẻ ngoài chim xa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn thế này, sao không lại không có ong bướm vây quanh chứ?”

Tô Thời đáp trả cô vẻn vẹn hai tiếng cười “ha ha”. Trong không gian yên tĩnh, vô cùng chói tai.

Tô Vy Trần lại nhanh như chớp thưởng cho cậu một viên “hạt dẻ” nữa: “Xem ra cũng can đảm thật, dám cười bà chị này.”

Tô Thời ôm trán nhảy xa ba bước, phòng tránh tập kích của Tô Vy Trần: “Tô Vy Trần, chúng ta có thể làm bạn vui vẻ, nói chuyện vui vẻ không?”

“Không thể! Em là thằng em của chị, chị không muốn làm bạn em.”

Tô Thời cảm thấy ngôn ngữ nghèo nàn: “….”

Bỗng nhiên Tô Vy Trần cảm nhận được có gì đó khác thường, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở An Thành khoanh tay trước ngực, không biết từ lúc nào đã yên tĩnh đứng trước cửa sổ sát đất chỗ không xa lắm, tập trung nhìn về phía xa.

Ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, sườn mặt thon gầy của anh ẩn sau lớp rèm cửa trong ánh sáng nửa mờ nửa tỏ, sắc mặt không thể đoán được.

~Hết chương 3.~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.