Người Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 3: Maocai Tứ Xuyên



Buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc.

Trên màn hình, chương trình hiển thị 'đã đóng', phần bình luận náo nhiệt đột nhiên bị ép phải dừng lại, như thể tất cả ồn ào khi nãy chỉ là ảo ảnh.

Hiện tại đã 12h30 sáng, các trợ lý tụ tập trên lầu chơi game, chỉ còn Trình Du Du ngồi một mình trong phòng khách. Nửa sau của chương trình phát sóng, cô không nhớ mình đã nấu món gì hay trò chuyện với người xem nào, cô không còn nhớ rõ nữa, trong đầu cô chỉ còn lưu lại câu trả lời của bản thân khi nhìn thấy dòng bình luận kia.

Trình Du Du, sao lúc đó mày lại nói như thế? Không phải nên nói lời tạm biệt với khán giả sao?

Tại sao mày... vẫn không thể kiểm soát được bản thân vậy?

Mày đã không khống chế tốt vào tám năm trước. Và tám năm sau, mày vẫn không tiến bộ được gì.

Đôi mắt cô chậm rãi nhìn quanh phòng khách, từng tấc tiền thuê nhà ở trong đây đều là do cô vất vả kiếm được sau mấy năm làm streamer.

Lúc mới bắt đầu chỉ có thể mượn đỡ phòng bếp ở nhà, hiện tại cô đã mua được một căn nhà nhỏ cho bản thân nên quyết định ra ngoài thuê nơi này để làm phòng thu, mỗi nơi trong phòng đều là do tự tay cô bày trí nên mới thành như bây giờ.

Từ chậu cây cảnh nhỏ xinh tươi tắn đến cái giá sách bằng gỗ sáng màu trên tường, thậm chí là hoa văn của thảm trải sàn trước cầu thang, đều là do cô chọn lựa.

Cô đã mất rất nhiều thời gian để làm cho cuộc sống của mình không còn dấu vết của Lạc Tử Khâm nữa, đến cả tin tức về người đó cô cũng tận lực không để tâm, nghĩ rằng sẽ cố gắng từ từ coi người đó như một người qua đường bình thường trong cuộc đời của mình.

Người qua đường, người qua đường, đến cuối cùng cũng chỉ là người qua đường của người qua đường.

"Meo__" chợt có động tĩnh ở góc cầu thang.

Một con meo Ragdoll màu trắng nhẹ nhàng từ tầng hai đi xuống, nó ngồi xổm ở chân cầu thang và kêu lên. Bộ lông trắng dài làm cho đôi mắt màu xanh ngọc bích của nó trở nên cực kỳ xinh đẹp, tựa như một nữ hoàng cao quý.



Đôi tai màu nâu nhạt đang dựng đứng như thể có vật gì treo trên đó, khi được ánh sáng trên trần nhà chiếu vào, nó sẽ tỏa sáng như một vì sao.

Trình Du Du nhìn sang, nở nụ cười bất lực, đứng dậy đi tới đó: "Sao vậy? Đói bụng muốn ăn khuya sao?"

"Meo meo_" Nó lại kêu lên, nhìn cô rồi đi qua.

Sau khi đi lên vài bậc thang, Trình Du Du nhìn thấy thứ gì đó treo trên tai của nó, cô liền đưa tay tháo ra, nhìn rõ rồi thì sắc mặt cô liền thay đổi.

"Đại Miêu, ai cho mày vào phòng đó!" Vẻ mặt cô bỗng chốc trở nên lạnh lùng, cúi đầu nhìn con mèo với vẻ mặt vô tội bên dưới.

Tuy nhiên, Đại Miêu không hề sợ hãi trước vẻ mặt thay đổi của cô. Ngược lại, nó duỗi móng vuốt của mình ra cào vào thứ đồ mà nó đã nhặt được.

Đó là một món đồ cũ, là dây thun buộc tóc, trên dây có đính riêng vài viên pompom màu hồng.

*Pompom hay còn gọi là quả cầu tua, bông ép (毛绒球): là một vật dụng thủ công mỹ nghệ dùng đề trang trí lên quần áo, giày, nón...



Trình Du Du hoàn toàn không để món đồ này xuất hiện bên người mình, cô luôn trân trọng nó và muốn giữ thật kỹ.

Cô không còn nói chuyện với con mèo nữa mà cầm sợi dây buộc tóc, bước lên cầu thang vài bước, đi thẳng qua hành lang tầng hai, rồi dừng lại ở căn phòng cuối cùng. Cô vừa đi vừa nhớ lại, hẳn là lúc chiều nhờ Trình Cẩm dọn dẹp, không khóa cửa kỹ nên Đại Miêu mới chui vào.

Bên trong không có đồ vật gì đáng giá, trợ lý đi theo cô một thời gian dài đều được dặn dò không được vào phòng này, mà họ cũng rất có quy củ. Vì vậy, khả năng lớn nhất cũng chỉ có Đại Miêu làm thôi.

Ngay khi cảnh cửa được đẩy ra, lọt vào tầm mắt cô là mớ lông mèo cùng với cái thùng đựng đồ bị nghiêng đổ, cái thùng này đã có từ rất nhiều năm trước đây.

Đại Miêu không đòi được đồ ăn, đành phải miễn cưỡng đi theo cô, ở dưới ống quần sốt ruột cào cấu, tạo ra một loạt tiếng ồn như thể nó không đợi được nữa.

Trình Du Du chớp mắt mấy cái, khôi phục lại trạng thái xuất thần, chỉ liếc sơ căn phòng rồi đóng cửa khóa lại.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay lên véo mặt con mèo: "Làm sai còn dám xin đồ ăn? Hửm? Sao không nhịn luôn đi?"

"Meo meo_" Đại Miêu gạt tay cô ra, thô bạo kêu lên.

Trình Du Du không hung dữ như tiểu tổ tông này, chỉ đành bế nó xuống lầu, vừa giáo huấn nó lần sau không được làm loạn, vừa tìm thức ăn cho nó. Cô nói không ngừng nghỉ, cho đến khi cô đổ sữa vào cái bát ngự dụng màu vàng của tiểu tổ tông thì cô vẫn còn nói. Con mèo khó chịu, quay lại dùng chân vỗ nhẹ lên đôi môi xinh đẹp của cô, trong đôi mắt xanh như ngọc lộ rõ vẻ nóng nảy.



Trình Du Du: "..." OK, hoàng thượng của tôi.

Cô ngồi xuống một bên nhìn Đại Miêu ăn, chốc lát lại ngẩng đầu, ngây người thêm một lúc, lòng không kiểm soát được mà nghĩ về sự kiện 'Lạc Tử Khâm đoạt giải ảnh hậu'.

Giải Kim Tượng.

Đó là thứ mà Trình Du Du chỉ có thể nhìn nó từ xa, một giải thưởng lấp lánh ánh vàng mà cô không thể chạm tới.

Tin tức này giống như móng vuốt của Đại Miêu, ở trong tim cô không ngừng cào xé. Khiến cho lý trí lẫn con người cô dù cho có vật lộn đến chết cũng không muốn đầu hàng, không muốn khuất phục.

Cô đứng dậy đi đến ghế sofa, cầm máy tính bảng trên bàn, Trình Du Du tự thỏa hiệp với chính mình.

"Được rồi." Cô thở dài, lẩm bẩm nói: "Nếu cậu đã ưu tú như vậy, thế thì nể mặt cậu, tôi sẽ xem tác phẩm mới của cậu."

Tác phẩm đoạt giải có tên , câu chuyện diễn ra ở Hồng Kông vào những năm 1940.

*《但愿人长久》Chỉ nguyện người dài lâu/ Chỉ nguyện người trường cửu: cái này cũng có một bài hát cùng tên, nghe rất hay mà lời cũng rất có ý nghĩa, dịp Trung Thu nghe bài này là đúng chuẩn luôn. Cá nhân mình thấy bản gốc của Vương Phi là hay nhất.

Chuyện kể về một nữ sinh đến từ Thượng Hải, trèo đèo lội suối đến Hồng Kông để tìm kiếm người yêu đã từng cùng mình ước hẹn cả đời, kết quả là người yêu của nữ sinh đã chết, và rồi kháng chiến chống Nhật nổ ra, nữ sinh cũng không thể trở về quê hương được nữa.

Ngắm nhìn nơi hỗn loạn hơn cả thành phố Thượng Hải phồn hoa, lòng nữ sinh có chút rối ren. Cô giống như mớ bèo không rễ khi nhìn thấy tình hình biến động nơi đây, cô cũng đã không ít lần tham gia vào các cuộc kháng chiến chống Nhật của nhân dân địa phương.

Cuối cùng, nữ sinh đã cùng nhân dân chiến đấu, từ một nữ sinh yếu ớt mỏng manh trở thành một nữ chiến binh cống hiến cả tuổi xuân của mình cho vùng đất này.

Lạc Tử Khâm diễn vai Triệu Uyển Như. Lúc xuất hiện ở đầu phim, cô mặc một chiếc sườn xám in hoa màu trắng, trên tay cầm một chiếc vali tối màu, bước xuống tàu cùng với đám đông. Xung quanh có người đến đón họ, lớn giọng chào hỏi khi có người nhận ra người thân của mình. Mà những người đến thăm cũng rất vui vẻ đáp lại. Có vài người đến để du lịch, giống như mỗ mỗ họ Lưu bước vào Đại Quan Viên, vẻ mặt ai cũng tràn đầy hưng phấn.

*Bà già/ Mỗ mỗ họ Lưu/ Già Lưu bước vào Đại Quan Viên (刘姥姥进了大观园): một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là một nông dân chất phác tốt bụng, có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến thăm Giả phủ. Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa lộng lẫy của Giả phủ, điển tích 'Già Lưu đến Đại Quan Viên' tương đương với 'nhà quê lên tỉnh' ở Việt Nam. _tham khảo từ nhiều nguồn.

Triệu Uyển Như yên lặng đứng nhìn những người đang nói chuyện xung quanh, ánh mắt bình thản, biểu cảm không một chút sợ hãi. Cô rõ ràng là một nữ sinh từ bên ngoài đến nhưng nét điềm đạm trên gương mặt giống như cô đã đến đây hàng nghìn lần rồi.

Kết quả là, giây tiếp theo, cô đã bị vấp ngã trên đường.

"Ôiii_" Chân thì bị bong gân, còn vali thì bị văng đến chỗ người đàn ông kéo xe.

Những người xung quanh lần lượt nhìn qua, Triệu Uyển Như không kìm được biểu cảm trên mặt, chỉ có thể vừa nói lời xin lỗi vừa khập khiễng bước tới nhặt cái vali: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi!"

Người đứng xung quanh bật cười. Mang tai nhỏ dưới mái tóc ngắn buộc ngang vai của Triệu Uyển Như bất chợt đỏ lên.

Trình Du Du cầm máy tính bản, không nhịn được liền bật cười thành tiếng. Cô nhấn nút tạm dừng, đăm chiêu nhìn dáng vẻ trẻ trung dễ thương của người bên trong màn hình. Cô cảm giác như cô có thể hồi tưởng lại hình ảnh của Lạc Tử Khâm khi còn ở cao trung thông qua nhân vật này.

Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì cô lại thấy, nhân vật Triệu Uyển Nhu trong phim là đang giả vờ điềm tĩnh còn Lạc Tử Khâm là thật sự điềm tĩnh.

Nghĩ đến dáng vẻ khi ấy của Lạc Tử Khâm, Trình Du Du cảm thấy bản thân đột nhiên có chút nhớ người này. Cô nhìn qua gương mặt non nớt trên màn hình, nội tâm cô thầm nói: Diễn xuất thật hay. Nhưng lí trí cô lại mách bảo: Hừ!! Liên quan gì đến mày? Có gì tốt đẹp mà xem?

Trình Du Du rũ vai xuống, ngã người ra ghế sofa, tự hậm hực với chính mình.

"Ọttt_" tiếng bụng đói kêu lên, dạ dày của cô bắt đầu đánh dấu sự tồn tại của nó.

Trình Du Du xem đồng hồ, hóa ra đã một giờ sáng.

Thế là cô quyết định ngừng so đo với cái bụng của mình, bèn đứng dậy đi vào phòng bếp, xem xem có thứ gì có thể ăn nhẹ vào đêm khuya.

"Được rồi, ăn xong rồi thì hãy quên cậu ấy đi." Trình Du Du nắm chặt tay mình rồi cổ vũ.

Vẫn còn một ít cơm trắng trong nồi, có thể hâm nóng. Có thêm rong biển vẫn chưa dùng hết trong canh sườn vào buổi trưa, nấm hương ở trên bàn. Trong tủ lạnh có thịt heo, bò viên, giăm bông, thịt cừu cuộn. Trong rổ còn một cái bắp cải thảo, vài cọng cải ngọt non và một túi bắp.

Từ trong tủ đựng gia vị, Trình Du Du lục ra được một bịch miến khoai lang, cùng với các phụ liệu thường dùng để nấu ăn như: lá nguyệt quế, hạt hoa tiêu, vỏ cây quế, đại hồi, rau thì là, ớt khô.

Cô quyết định làm cho bản thân món Maocai. Thích hợp cho một buổi liên hoan đêm khuya.

Lấy các nguyên phụ liệu đã ngâm trong nước lạnh cho vào chảo dầu xào sơ. Khi vị cay thơm lan tỏa trên đầu mũi thì cho thêm tương ớt lên men, gừng lát và tỏi băm nhỏ.

*Tương ớt lên men/ doubanjiang/ tương đậu tằm/ tương đậu cay lên men (豆瓣酱): sốt gia vị đặc trưng trong ẩm thực Tứ Xuyên. Nguyên liệu chính gồm có đậu tằm, đậu nành, ớt sừng, ớt khô, tiêu..._tham khảo từ baidu.



Tiếp đến, cho hành lá và hành tây cắt nhỏ để độ cay thêm chút xíu ngọt dịu. Đổ tổ hợp nguyên liệu đã xào sơ trước đó vào nồi canh sườn heo còn dư ở bữa trưa và đun sôi, mùi thơm thoang thoảng bay ra khắp phòng gần như có thể đánh thức những người đang chìm trong giấc ngủ.

Khi nước dùng màu đỏ tươi đang sôi ùng ục, thêm bò viên, giăm bông, thịt heo thái lát và miến khoai lang vào. Để hỗn hợp sôi thêm một lúc rồi cho cải ngọt, thịt cừu cuộn và ngô tách hạt vào trộn đều.

Dùng thìa múc phần cái ra bát sứ lớn màu nâu sẫm. Phần nước súp cũng được đổ xuống bát ngay sau đó, váng dầu từ đáy bát dâng lên khiến cho các nguyên phụ liệu lần nữa bị nhấn chìm.

Một bát rau thịt được ngâm trong nước lèo vừa cay vừa mặn xen lẫn ít vị ngọt ngay lập tức cám dỗ thị giác của nữ thực khách. Trong lúc nhất thời chưa tìm được đũa, Trình Du Du hận không thể dùng tay không gắp một cái nấm đông cô để thử nó.

Bên cạnh cơm trắng, cô còn ăn kèm với miến khoai lang và bún sợi nâu bản to được luộc chung trong nước lèo. Khi cô cắn xuống một miếng, vị cay cay mặn mặn lan ra mọi góc trong khoang miệng.

Có lẽ ăn hơi nóng vội nên cổ họng Trình Du Du bị sặc vì dầu ớt. Cô ho khang mấy tiếng, nuốt hết miến khoai rồi gắp thêm miếng thịt cừu. Thịt cừu trắng đỏ sau khi nấu chín có vị béo nhưng không ngấy, làm cho người ta có thể ăn liền ba miếng trong nháy mắt.

Đúng lúc này, cửa phòng trên lầu mở ra, Chương Tán tranh cãi với phía đối thủ của Lạc Tử Khâm đến nữa đêm, hắn ngửi được hương thơm dưới lầu, nhịn không được liền từ tầng hai gào thét: "Lão đại, chị không thể như vậy được!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.