Chu Đức Hoa bị Dư Ôn ném ở khách sạn suốt hai ngày.
Ngày thứ ba mới thấy mặt.
Ở dưới nhà ăn của khách sạn.
Dư Ôn ngồi bên cạnh Quý Nam Uyên.
“What??” Chu Đức Hoa trừng mắt nhìn chằm chằm Dư Ôn như thấy quỷ, “Phương diện kia của anh ta kém như vậy mà cậu vẫn còn qua lại? Bảo bối, nghe lời tớ, cậu không cần mê mẩn người như vây, về Pháp tớ sẽ kiếm một anh chàng ngon nghẻ chuyện chăn gối hơn cho cậu, cậu nên chia tay với anh ta đi.”
Dư Ôn đưa tay về phía Chu Đức Hoa, lộ ra nhẫn cưới ở ngón áp út.
Chu Đức Hoa kinh ngạc lấy tay che miệng, “Holy shit!”
Quý Nam Uyên nắm tay Dư Ôn đặt lên môi hôn một cái, Dư Ôn quay đầu lại nhìn Quý Nam Uyên cười cười, hai người rất tự nhiên tiến tới gần nhau hôn môi.
Chu Đức Hoa nâng tay che hai mắt, “Oh my godness!”
Khi Khổng Tiện Nghi tới, Chu Đức Hoa đang hậm hực ngồi một mình ăn cái gì đó, còn Dư Ôn và Quý Nam Uyên thì ăn chung một dĩa mỳ ý.
Vừa thấy Khổng Tiện Nghi, Chu Đức Hoa liền chạy tới ủy khuất chỉ vào Quý Nam Uyên, khóc lóc kể lể nói, “Anh ta cướp người của tớ, anh ta đoạt honey đi rồi, hơn nữa anh ta còn rất kém cỏi, Summer sẽ không tính phúc! Cậu mau tới đó khuyên nhủ cô ấy đi!”
Khổng Tiện Nghi: “…”
Cô khó hiểu hỏi, “Rất kém cỏi? Cậu nói gì vậy? Anh ấy có thể làm cả tiếng, như vậy mà còn kém sao?”
Chu Đức Hoa: “…”
Hắn vểnh tai lên, “Cái gì chứ?”
Dư Ôn bật cười.
Quý Nam Uyên vừa dùng nĩa cuộn mỳ ý bỏ vào miệng, vừa nhếch môi nhìn Chu Đức Hoa.
Lúc đó Chu Đức Hoa mới biết mình bị lừa.
“Summer! Cậu gạt tớ!” Chu Đức Hoa xoay người lại kinh ngạc nhìn Quý Nam Uyên, “Oh my god, tôi đã nhìn thấy hình trần truồng của anh, tỉ lệ thực sự quá hoàn mỹ, chỗ để ngồi lên cũng không tồi.”
Dư Ôn: “…”
Khổng Tiện Nghi: “…”
Quý Nam Uyên liếc nhìn Dư Ôn, rồi lại chuyển tầm mắt sang Chu Đức Hoa, “Anh đã từng thấy hình trần truồng của tôi?”
“Summer vẽ treo đầy ph… A, sao cậu dẫm chân tớ?” Chu Đức Hoa đau đến mức nhe răng trợn mắt mà nhìn Dư Ôn.
Quý Nam Uyên ghé sát người vào lỗ tai cô, hơi thở nóng rực phả ra, “Vẽ hình anh treo trong phòng?”
Dư Ôn đỏ mặt, cắn môi liếc anh một cái, “Lo ăn đi.”
Quý Nam Uyên cong môi, ý cười sâu xa.
Khổng Tiện Nghi ngồi trên bàn hơn mười phút mới bất ngờ hét lên một tiếng, “ĐM! Hai người kết hôn hả?! Tiểu Dư, sao tay cậu lại đeo nhẫn!”
Dư Ôn bị Khổng Tiện Nghi làm cho giật mình, “Giờ cậu mới nhận ra sao? Chứ cậu cho rằng tớ gọi cậu đến đây để làm gì?”
Khổng Tiện Nghi che miệng lại, “Làm phù dâu cho cậu hả? Không được đâu, tớ đã kết hôn rồi.”
Dư Ôn: “…”
“Chỉ tới nói với các cậu một tiếng thôi, tớ chỉ mới lãnh chứng, còn ngày kết hôn thì chưa có quyết định, trước tiên phải đến Pháp một chuyến để thu dọn hành lý, sau đó về nước định cư.”
“Oa quá tuyệt vời! Chúng ta làm hàng xóm được không?!” Khổng Tiện Nghi kích động nhìn về phía Quý Nam Uyên, “Quý tổng! Chúng ta làm hàng xóm được không?! Tiểu Dư lười như vậy, về sau hai người có thể đến nhà em ăn cơm!”
Dư Ôn cắn nĩa, dựa vào lòng ngực Quý Nam Uyên rồi nhìn Khổng Tiện Nghi một cách đắc ý, “Tớ sẽ không nấu cơm, có người nấu rồi.”
“Mẹ nó!” Khổng Tiện Nghi phát điên, “ Tiểu Dư! Tớ thật ghen tị với cậu!”
Chu Đức Hoa ngồi ở bên cạnh cũng gật đầu theo, “Tớ cũng ghen tị” Rồi tiếc nuối nhìn Quý Nam Uyên, “Là loại hình tớ thích.”