Dư Ôn dường như là nhào người qua bưng kín miệng Chu Đức Hoa.
Chờ đến khi cô xoay người lại thì Quý Nam Uyên đã rời đi.
Trái tim vẫn còn đang đập dữ dội nhắc nhở cô những việc xảy ra vừa rồi không phải là mơ.
Sau bốn năm.
Cuối cùng bọn họ cũng gặp lại.
Người đó… rốt cuộc cũng trở thành người xa lạ trong trí tưởng tượng của cô.
“Dơ muốn chết!! Cậu làm cái gì vậy!” Chu Đức Hoa đẩy tay Dư Ôn ra, lau miệng rồi nhìn chằm chằm về hướng Quý Nam Uyên rời đi, “Phải người đó không? Cái người có phương diện kém cỏi mà cậu còn nhớ thương?”
Dư Ôn bất lực, ném toàn bộ số quần lót trên tay vào người Chu Đức Hoa, “Nhớ thương cái rắm.”
Sao lại gặp nhau trong cái tình huống xấu hổ này chứ!!
Cô theo thói quen lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, lại nhìn thấy cửa hàng treo bảng cấm hút thuốc, nên không hút nữa, chỉ ngậm một điếu vào trong miệng cắn cho đỡ ngứa răng.
Trong đầu Dư Ôn bây giờ chỉ toàn là khuôn mặt của Quý Nam Uyên.
So với bốn năm trước nhìn anh càng thành thục hơn.
Hôn lễ của Khổng Tiện Nghi được ấn định vào thứ bảy.
Cũng chính là ngày mai.
Cả một đêm Dư Ôn ngủ không ngon nên buổi sáng ngày hôm sau phải đến tiệm để bảo dưỡng và nhờ người trang điểm nhẹ lại, sau đó mới thay lễ phục rồi lái xe đi đón Chu Đức Hoa.
Sau khi Khổng Tiện Nghi tốt nghiệp học viện mỹ thuật thì ở lại thành phố này làm việc, quê cô ở nơi khác nhưng lại tìm chồng là người địa phương, hiện tại anh ta đang làm công tác sửa chữa cổ vật ở viện bảo tàng.
Tiệc cưới của hai người tổ chức tại tầng 11 của khách sạn, có không ít bạn học đại học trước kia tới tham gia.
Vừa mới đến trước cửa khách sạn là Dư Ôn đã gặp được rất nhiều bạn học, đám người đó chào đón cô xong liền ái muội nhìn soái ca lai Tây bên cạnh cô.
Dư Ôn lười giải thích nên chỉ lễ phép mỉm cười.
Tính tình của cô đã trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều, ngoại trừ Khổng Tiện Nghi thì hầu như cô không còn hứng thú nói chuyện phiếm với bất kỳ ai khác.
Bạn học ở học viện mỹ thuật được xếp ngồi chung một bàn, khi Dư Ôn ngồi xuống, ánh mắt không tự chủ được mà quét một vòng, tuy không nhìn thấy Quý Nam Uyên nhưng có thể thấy Phùng ma đầu.
Sau bốn năm không gặp mà giờ đây khóe mắt Phùng ma đầu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, bộ dạng đeo kính cận trông vẫn rất nghiêm khắc như trước, nhưng khi Khổng Tiện Nghi mặc váy cưới đi đến thì cô vẫn lộ ra nụ cười tươi.
Trong khi toàn hội trường ai nấy đều nhìn đôi tân lang tân nương trên sân khấu thì chỉ có mình Dư Ôn là nhìn chằm chằm Quý Nam Uyên từ cửa tiến vào.
Anh mặc một thân tây trang đen phẳng phiu, dáng người thẳng tắp, đeo một cặp kính gọng vàng mỏng, giày da bóng loáng.
Nhìn từ phía xa vừa thành thục lại vừa trầm ổn.
Trái tim Dư Ôn lại nhảy lên.
Cô nhanh chóng cầm ly champagne nhấp một ngụm.
Dư quang khóe mắt lại vô thức liếc nhìn thân ảnh Quý Nam Uyên.
Anh nhận ly rượu từ tay người phục vụ, rồi đứng tại chỗ nhìn lên sân khấu, sau đó đột nhiên chuyển tầm mắt sang phía này.
Dư Ôn lập tức cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch như nổi trống.
Cô cứ mãi không dám ngẩng đầu lên, thẳng đến khi có người nhỏ giọng nói, “Quý Nam Uyên tới.”
Khổng Tiện Nghi nói hiện tại Quý Nam Uyên đang làm một số công việc, không chỉ là người vẽ tranh minh họa cho công ty nào đó, mà còn là tổng giám đốc kiêm nhà thiết kế quảng cáo cho một xí nghiệp lớn, không ít người muốn tới nịnh bợ anh.
Trong số đó đương nhiên là không có Dư Ôn.
Lúc này Chu Đức Hoa ở bên cạnh vỗ vỗ cánh tay cô, “Honey, tớ muốn lên chụp hoa, cậu mau chúc tớ thành công đi!”
“Cố lên.” Dư Ôn cười một cái.
Trên bàn không còn chỗ trống nào khác ngoại trừ vị trí bên cạnh Dư Ôn, nhưng Quý Nam Uyên không có ngồi xuống mà chỉ đứng ở bên cạnh một bạn học nam, rồi nâng ly với mọi người.
“Đã lâu không gặp.”
Giọng nói trầm thấp, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.