Quý Nam Uyên đứng lên, trên khuôn mặt và bàn tay chảy đầy máu khiến người ta có chút sợ hãi.
“Anh không phủ nhận điều đó, quả thật là ngay từ đầu anh có ý tưởng này.”
Dư Ôn nhìn anh đầy hoài nghi, hốc mắt đỏ ửng, “Quý Nam Uyên, anh là đồ khốn nạn!”
Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã ngồi một mình ở phòng vẽ tranh cả ngày lẫn đêm chỉ vì muốn tặng anh một món quà sinh nhật thật ý nghĩa.
Dư Ôn cực kỳ ủy khuất, rất muốn duỗi tay tát anh một cái nhưng bàn tay lại liên tục run rẩy
Cô lau nước mắt, lấy chiếc chìa khóa nhà của Quý Nam Uyên ra ném vào ngực anh, rồi bước ra ngoài mà không quay đầu lại.
“Đừng đi.” Quý Nam Uyên kéo cánh tay cô lại, đem người ôm vào trong lòng ngực.
Dư Ôn cắn vào bả vai anh cho đến khi chảy máu mới khóc lóc nói, “Anh buông tôi ra, Quý Nam Uyên, về sau tôi không muốn gặp mặt anh! Cả đời này tôi đều không muốn gặp lại anh!”
“Anh còn có chuyện chưa nói xong…” Quý Nam Uyên giơ tay lau mước mắt trên mặt cô.
Dư Ôn vừa khóc vừa tát vào mặt Quý Nam Uyên một cái, “Tôi không bao giờ muốn nghe thấy giọng của anh nữa! Anh cút ra khỏi đây ngay lập tức ——”
Một cái tát có lực đạo rất lớn.
Bên má anh đỏ ửng, lộ rõ dấu vết bàn tay.
Nhưng Quý Nam Uyên không giống như Khổng Khang Tuấn, anh không vì một cái tát của Dư Ôn mà phẫn nộ, chỉ dùng đầu lưỡi chạm chạm vào má trong, đôi mắt lặng lẽ chăm chú nhìn cô.
Hốc mắt của Dư Ôn đỏ ửng, “Quý Nam Uyên, đây là anh nợ tôi, cái tát này xem như là bù đắp. Từ nay về sau đừng để tôi thấy anh.”
Nói xong cô liền xoay người chạy ra ngoài.
Quý Nam Uyên xoa nhẹ một bên mặt rồi rời khỏi phòng vẽ tranh.
Lúc đi ngang qua toilet, anh hơi dừng bước lại.
Anh còn nhớ rất rõ ngày đó khi Dư Ôn bao anh mấy tiếng để vẽ tranh, anh đã đứng trong toilet này hút thuốc.
Bỗng dưng Khổng Khang Tuấn xuất hiện, hắn đang nói chuyện điện thoại.
Âm thanh vang vọng rất rõ ràng:
“Vừa gặp mặt liền cầu tao làm nó, nữ thần thì thế nào, haha là do tụi mày chưa thấy cái bộ dạng dâm đãng kia của cô ta mà thôi, thiếu thao thật sự.”
Lúc trước Quý Nam Uyên đã từng gặp qua Dư Ôn.
Khi đó anh đang băng qua đường, cô cũng từ phía đối diện đi tới, cô mặc quần đùi lộ ra đôi chân dài trắng như ngọc, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt nhìn sang đối diện rồi mỉm cười.
Từ góc độ của Quý Nam Uyên cứ như là cô đang cười với anh.
Một nụ cười quá ngọt ngào.
Khiến anh cũng ngẩn người trong giây lát.
Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy lại gặp phải Khổng Khang Tuấn.
Chuyện không có đạo đức nhất mà Quý Nam Uyên từng làm đó chính là cướp đi Dư Ôn từ trong tay Khổng Khang Tuấn.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Anh tốt hơn Khổng Khang Tuấn gấp vạn lần.
Trả thù sao?
Có lẽ ngay từ đầu thì có, nhưng quả thật là anh đã yêu Dư Ôn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ là… Dư Ôn không muốn nghe, hoặc là… không muốn tin.
Quý Nam Uyên trở về nhà thu dọn đồ đạc rồi tìm một người bạn đến giúp đỡ lau chùi, sau đó thuê xe, chuẩn bị mang bà nội về quê an táng.
Vốn dĩ là anh muốn đưa Dư Ôn cùng trở về.
Chỉ là không nghĩ tới.
Mọi thứ dần rối tung lên.
Quý Nam Uyên gửi tin nhắn từ chức cho ông chủ quán bar, rồi lại báo trước một tiếng cho cô giáo Phùng
Gần rạng sáng, ông chủ quán bar và cô giáo Phùng tới bệnh viện hỏi xem có cần giúp đỡ gì hay không rồi mỗi người nhét vào tay anh một phong bì dày.
Quý Nam Uyên từ chối nhận.
Nhưng ông chủ quán bar rất cứng đầu, kiên quyết bỏ nó vào túi anh.
Cô Phùng cũng ôm Quý Nam Uyên rồi dúi phong bì vào tay anh.
Sau khi đóng gói xong hành lý, Quý Nam Uyên lên xe đưa bà nội về quê.