Dư Ôn vẫn là từ chỗ Khổng Tiện Nghi mới biết được sinh nhật Quý Nam Uyên chỉ kém sinh nhật cô một ngày.
Duyên phận quả thực rất kỳ diệu.
Sau khi biết được cô liền bắt đầu suy nghĩ đến việc nên tặng gì cho Quý Nam Uyên.
Khi Khổng Tiện Nghi thấy Dư Ôn tra tư liệu trên mạng còn cười cười mà nói, “Sao thế? Tớ thấy lúc trước cậu cùng người khác yêu đương có bao giờ rối răm chuyện quà cáp đâu.”
Dư Ôn: “…”
Quà sinh nhật của Khổng Khang Tuấn rất dễ mua, Dư Ôn chỉ cần trực tiếp mua quả bóng rổ cùng một bộ đồng phục bóng rổ là được.
Nhưng Quý Nam Uyên thì khác.
Anh ấy không giống như vậy.
Dư Ôn nhớ tới lần cô nhìn thấy Quý Nam Uyên ở hành lang bệnh viện, trái tim bỗng dưng đau xót.
Từ trước tới giờ cô vẫn luôn cảm thấy con người Quý Nam Uyên rất cứng đầu, còn có chút hư hỏng, nhưng lần gặp ở bệnh viện hôm đó là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt anh bi thương, buồn bã như vậy
Dư Ôn căn bản không biết mua quà gì cho Quý Nam Uyên, cô nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định tặng cho anh bộ quần áo nhưng lại cảm thấy nó… Đặc biệt vô dụng.
Sau khi cô mua quần áo xong thì liền đến phòng vẽ, chuẩn bị vẽ tranh tặng cho anh.
Đây là sinh nhật lần thứ 23 của Quý Nam Uyên, anh lớn hơn cô một tuổi.
Sau khi Dư Ôn vẽ xong một bức tranh lại quyết định vẽ thêm 22 bức nữa trong khoảng thời gian còn lại, tổng cộng 23 bức tranh làm quà sinh nhật tặng Quý Nam Uyên.
Cả khuôn mặt của Khổng Tiện Nghi đã biến dạng sau khi biết được điều đó, “Tớ có nghe lầm không? Lúc trước Phùng ma đầu bảo cậu nộp một bức tranh trong một tuần mà cậu đã dây dưa tận một tháng, hiện tại cậu lại nói với tớ là cậu muốn vẽ 23 bức trong một tuần?! Tiểu Dư! Tớ tin! Quý Nam Uyên là chân ái của cậu đó!”
“…”
Bên này Dư Ôn vội vàng chuẩn bị quà sinh nhật cho Quý Nam Uyên thì bên kia Quý Nam Uyên cũng chuẩn bị lễ vật cho Dư Ôn.
Anh đang coi trọng một cái vòng cổ có hình con cá bằng vàng.
Sáu ngàn tám.
Cũng có cái bằng bạc, rất rẻ, chỉ hai trăm tám mà thôi.
Nhưng anh chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng sợi dây có con cá bằng vàng kia.
Cảm thấy nó rất thích hợp với Dư Ôn.
Lúc này Quý Nam Uyên đang ở trong quán bar hút điếu thuốc và kiểm tra số dư trong tài khoản, ngoại trừ định kỳ mỗi tháng phải trả tiền viện phí, thuê hộ lý và thức ăn cho bà nội thì mỗi tháng anh chỉ có thể tiết kiệm nhiều nhất là hai ngàn phí sinh hoạt.
Tính ra ban đầu anh không thiếu tiền, nhưng trong lúc đi vẽ vật thực thì bà nội lại lên cơn nguy kịch phải vào phòng mổ nên tiền trên người anh đã tiêu gần hết.
Hai ngày này anh gần như liều mạng kiếm tiền, thậm chí còn cuộn tròn trên ghế ngủ trong lúc làm người mẫu khỏa thân.
Nhưng vẫn là không đủ.
Quý Nam Uyên dập điếu thuốc, nhét điện thoại vào trong túi rồi ra mở cửa.
Gần đây quán bar làm ăn rất tốt nhưng lại không đủ nhân viên nên ông chủ đã thuê thêm vài sinh viên đến làm việc bán thời gian mỗi ngày.
Trùng hợp hơn chính là nhân viên mới này là sinh viên trường thể thao, thậm chí học cùng trường cùng lớp với Khổng Khang Tuấn.
Đây là lần thứ hai Khổng Khang Tuấn đến đây.
Chuyện hắn ta cùng Dư Ôn chia tay thì ai trong lớp cũng biết nhưng lại không biết nguyên nhân, mãi cho đến khi học viện mỹ thuật truyền ra tin Dư Ôn cùng Quý Nam Uyên ở bên nhau thì mọi người mới biết, Khổng Khang Tuấn là bị người ta cạy góc tường.
Một đám nam sinh có quan hệ tốt với Khổng Khang Tuấn ở trong lớp liền xúi giục kéo hắn ta tới đây cho Quý Nam Uyên một bài học.
Nếu là trước kia, Khổng Khang Tuấn sẽ không nói hai lời mà đánh nhau một trận ra trò với Quý Nam Uyên.
Nhưng hiện tại thì không thể.
Bởi vì bọn họ coi như là có “Quen biết”.
Khổng Khang Tuấn và Quý Nam Uyên đến từ cùng một nơi, bọn họ còn có một điểm giống nhau đó là… nghèo.
Nhưng kể từ sau khi Khổng Khang Tuấn lên đại học liền tự ngụy tranh mình thành phú nhị đại, mặc đủ thứ loại hàng hiệu giả trên người, hắn ta cho rằng sẽ không ai phát hiện ra quá khứ của mình, cũng sẽ không có ai vạch trần thân phận “Phú nhị đại giả” của hắn