Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 41



Dư Ôn vô thức đáp lại, chủ động đưa đầu lưỡi vào khoang miệng anh.

Quý Nam Uyên hơi dừng lại một chút rồi kịch liệt mút lấy môi cô.

Dư Ôn xoay người ôm cổ Quý Nam Uyên rồi cùng anh hôn môi. Khi dương v*t thô to kia lại lần nữa đỉnh vào trong cơ thể, cô liền nâng hai chân vòng lên eo anh, ngón tay gắt gao véo chặt vào tấm lưng trần rắn chắc.

“Quý Nam Uyên…” Dư Ôn run giọng kêu lên.

“Hử?” Quý Nam Uyên thong thả cắm vào bên trong, cho đến hoàn toàn đi vào hết mới cúi người hôn môi cô, nhẹ nhàng mút cắn, “Thích không?”

Dư Ôn không nói lời nào.

Quý Nam Uyên thong thả thọc vào rút ra, Dư Ôn bị cảm giác no trướng như xé rách kia bức đến muốn khóc, cấu chặt lên lưng anh, “Rất… thích…”

Quý Nam Uyên ngậm môi cô, hạ thân nhanh chóng đưa đẩy.

Dư Ôn khóc lóc ôm chặt lấy cơ thể anh, “Quá nhanh… Quý Nam Uyên… Chậm một chút…”

Quý Nam Uyên bẻ chân cô lên thành hình chữ M đè ép ở hai bên sườn, sau đó thúc mạnh vào, d*m thủy vẩy ra khắp nơi.

Lúc này Dư Ôn vô cùng mẫn cảm, chỉ mới bị cắm mấy cái liền run run rẩy rẩy thét chói tai, một đợt d*m thủy nữa lại trào ra.

Quý Nam Uyên kéo người ôm vào trong lòng ngực, vừa hôn môi cô vừa đỉnh lộng.

Hai thân thể va chạm vào nhau phát ra tiếng “bạch bạch bạch” vang vọng khắp phòng, Dư Ôn cắn vào vai anh, rên rỉ nức nở, “Quý Nam Uyên… Không cần…… A…”

Quý Nam Uyên thở hổn hển, ôm mông Dư Ôn liên tục thúc vào mấy chục cái, rồi đột nhiên đem người đè ở trên giường, đỡ dương v*t chọc vào miệng cô.

“Ăn vào đi.”

Hơi nóng từ tinh dịch làm Dư Ôn phát run, đồ vật kia bắn đầy vào miệng cô. Dư Ôn ho sặc sụa vài tiếng, xoay người muốn né tránh thì cằm lại bị giữ chặt, chất nhầy nóng bỏng phun hết lên trên mặt.

Dư Ôn vươn lưỡi liếm láp lên quy đầu cực đại, đem chất lỏng ở mặt trên nuốt vào trong miệng.

Hương vị tanh nồng đậm tràn ngập khoang miệng.

Tuy không quá khó nuốt, nhưng những chất nhầy này là từ nơi đó… Dư Ôn căn bản không dám tưởng tượng sẽ ngày mình nuốt thứ này vào miệng.

Ngày cả Khổng Khang Tuấn, cô cũng chưa từng liếm qua nơi đó.

Dư Ôn há miệng ngậm lấy côn th*t kia, giống như là đang ăn kẹo que, nhanh chóng liếm láp sạch sẽ.

Quý Nam Uyên gãi gãi cằm Dư Ôn rồi bước xuống giường lấy một cái khăn lông ướt, lau người cho cô, lại tháo cái khăn trải giường ướt đẫm kia ra, ném ở trên ghế.

Anh đi đến trước bàn trà rót hai ly nước, đút cho Dư Ôn một ly.

Nằm lên giường lại lần nữa thì tiếng gà gáy truyền đến, tựa hồ đã rạng sáng.

Dư Ôn mỏi mệt cực kỳ, nhắm nghiền hai mắt mơ màng ngủ.

Anh vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực, cằm để lên đỉnh đầu, lúc này mới nhắm mắt lại.

Thật ra Dư Ôn không có thói quen bị người khác ôm vào trong ngực ngủ. Lúc yêu đương với Khổng Khang Tuấn, mỗi khi hai người làm xong đều là mỗi người ngủ một bên, chưa bao giờ gắt gao ôm chặt nhau giống như vậy.

Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức hai mí mắt nặng trĩu, căn bản không nhớ rõ mình ngủ lúc nào.

Ngày hôm sau lúc Dư Ôn mơ màng tỉnh lại liền thấy Quý Nam Uyên đang ngồi ở trên ghế vẽ tranh.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, dừng trên vai anh.

Đường cong khuôn mặt anh rất rõ ràng, hàm dưới khẽ nâng, hầu kết lăn lộn, xương tay tinh tế cùng ngón tay thon dài di chuyển trên giấy vẽ.

Dư Ôn nhìn chằm chằm Quý Nam Uyên một lúc lâu.

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh dừng trên mặt cô.

“Đẹp trai không?” Khóe môi khẽ nhếch lên.

Dư Ôn đỏ mặt, chui người vào trong chăn, nghĩ nghĩ một lúc lại chui ra, ngữ khí vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Đẹp cái rắm!”

Phải nói là quá đẹp.

Trái tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.