Dư Ôn bị Quý Nam Uyên làm trên bàn cơm hai mươi mấy phút. Sau đó anh ôm cô vào toilet rửa sạch sẽ rồi lại bế lên giường thao thêm một lần.
Cuối cùng Dư Ôn phải khóc lóc cầu xin, lời cợt nhả bậy bạ gì cũng đều nói ra, thậm chí còn quỳ gối liếm mút dương v*t nhưng căn bản chính là Quý Nam Uyên không muốn buông tha cô.
Anh ôm cô đến trước giá vẽ, phía trên thúc ép cô vẽ tranh, phía dưới côn th*t liên tục thọc vào rút ra.
Ký ức cũng dừng lại ở đó.
Dư Ôn bị thao đến hôn mê, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Chờ cô tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau.
Khắp người đầy rẫy dấu hôn, tiểu huyệt vừa sưng vừa đau. Dư Ôn chịu đựng cảm giác khó chịu mà bước xuống giường, khoảng cách ngắn ngủi đi từ phòng ngủ đến toilet đã khiến hai đùi cô run lẩy bẩy.
Ở bồn rửa tay có một bộ dụng cụ rửa mặt màu hồng nhạt mới tinh gồm khăn lông, ly, và bàn chải.
Dư Ôn tìm nửa ngày mới thấy cái quần lót của cô đã được giặt sạch sẽ treo ở ban công.
Tuy rằng Quý Nam Uyên không có ở trong phòng nhưng Dư Ôn vẫn cảm thấy thẹn. Cô nhanh chóng chạy tới chụp lấy quần lót rồi mặc vào.
Trong lúc vô tình quay đầu liền nhìn thấy bức tranh sắc tình đang vẽ dở dang ở giá vẽ. Dư Ôn ngay lập tức muốn nhào qua xé nát nó nhưng tưởng tượng đến đôi mắt kia của Quý Nam Uyên, hai tay cô bất giác thu lại.
Khốn kiếp!
Cô cắn răng xấu hổ rồi giận dữ xoay người.
Bàn ăn nơi tối hôm qua hai người điên cuồng giờ đã được lau sạch sẽ, giờ phút này trên bàn bày một dĩa bánh bao cùng bát cháo đậu đỏ.
Cô vẫn như cũ không ăn, nhanh chóng mở túi xách trên sofa lấy hộp phấn ra che khuất những dấu vết ái muội trên người rồi rời đi.
Không biết hôm nay Phùng ma đầu có để ý là cô trốn học không.
Giữa trưa di động cô sáng lên, là Khổng Tiện Nghi nhắn tin tới: Dậy chưa?
Dư Ôn ăn cơm nước xong xuôi mới trả lời lại, kêu Khổng Tiện Nghi tới chỗ cũ.
Hơn mười phút sau Khổng Tiện Nghi mới thở hồng hộc mà chạy ra, ánh mắt quét qua Dư Ôn từ đầu đến chân một lần, “Sao hôm nay nhìn cậu lại tiều tụy như vậy?”
Dư Ôn: “…”
Cô lấy gương ra soi, son môi đã bị mờ, cả khuôn mặt toàn là phấn, phần phấn trên cổ còn chưa tán đều, hơi lộ ra dấu hôn màu đỏ thẫm.
Dư Ôn hậm hực, “Tớ đã trang điểm rồi mà vẫn còn tiều tụy sao?”
“Rất tiều tụy.” Khổng Tiện Nghi suy nghĩ một cái ví dụ cụ thể, “Giống như hồi đó tụi mình đi tiệm net chơi suốt một đêm, ngày hôm sau tới trường trạng thái như chết trôi, cố gắng chống mí mắt mà vẽ tranh.”
Dư Ôn: “…”
Cô bất lực chống cằm hỏi, “Ma đầu có tìm tớ không?”
“Không, hôm nay lớp thống kê danh sách học viên tuần sau ra ngoài vẽ vật thực, tớ đã thay cậu ghi danh rồi nhưng mà phải đóng phí 5000… cậu biết đó, tớ nghèo…” Khổng Tiện Nghi nói xong còn dựa vào vai Dư Ôn, nhìn cô chớp chớp đôi mắt, “Tớ chỉ đóng cho mình được thôi.”
“Tớ có thể giúp cậu đóng.” Dư Ôn hờ hững đáp, “Trong thẻ tớ có tiền.”
“Đừng, mỗi ngày ké tiền cậu nhiều như vậy đã rất xấu hổ rồi.” Khổng Tiện Nghi vỗ vỗ ngực, “Chờ sau này tớ có tiền, nhất định sẽ cho cậu ké lại.”
Dư Ôn bĩu môi, “Chờ đến ngày đó chắc tớ đã chết đói rồi”
“À, còn có một việc…” Khổng Tiện Nghi do dự mở điện thoại ra, vào diễn đàn trường, “Cậu và Quý Nam Uyên… chuyện tối hôm qua ở quán bar có rất nhiều người chú ý, sau đó…”
Dư Ôn đã thấy.
Ảnh chụp mơ hồ nhưng có tới hơn hai ngàn bình luận.
Khổng Tiện Nghi thấp thỏm mà thò đầu qua hỏi, “Tiểu Dư, cậu không sao chứ?”
Dư Ôn cau mày hỏi, “Ảnh này là ai chụp?”
Khổng Tiện Nghi cắn răng căm giận, “Không biết, muốn tìm người ta tính sổ sao?”
Dư Ôn nhìn chằm chằm kia bức ảnh, sau đó cắn ống hút nói.