Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 20



Dư Ôn lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, âm thanh phát ra toàn là tiếng nức nở, “Không cần… Không cần… A…”

Vừa dứt lời thì Quý Nam Uyên đã đỡ dương v*t đỉnh vào.

Anh cắm rất chậm, quy đầu cực đại kéo căng miệng huyệt, thân gậy thô to chậm rãi chen vào đường đi nhỏ hẹp chặt chẽ, từng tấc từng cọ sát phần thịt mềm vừa ướt vừa nóng, thẳng đến khi nguyên cây toàn bộ đỉnh vào.

Lúc này Quý Nam Uyên mới phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn.

Dư Ôn bị cắm đến da đầu tê rần, hai tay gắt gao đan vào nhau, ngón chân cuộn tròn lại, bụng nhỏ run rẩy kịch liệt, một cổ d*m thủy phun ra.

Quý Nam Uyên cười nhẹ, “Tôi còn chưa kịp bắt đầu mà cô đã lên đỉnh?”

Anh đè thấp lưng, cả người nằm lên trên cơ thể Dư Ôn, vén mái tóc dài tán loạn của cô ra, lộ cặp mắt cùng con ngươi thất thần.

Trên mặt cô còn ươn ướt nước mắt, miệng nhỏ mở lớn ra thở dốc.

Cái cổ thon dài chỉ toàn là mồ hôi, phía dưới là cơ thể trắng nõn mịn màng, nhũ thịt phấn nộn bị Quý Nam Uyên xoa nắn, đầu v* đứng thẳng bị ngón tay anh hết khảy rồi niết, dưới nữa là đôi chân trắng dài, mềm mại vô lực đang quấn lên vòng eo săn chắc của anh.

Quý Nam Uyên đĩnh đĩnh eo, Dư Ôn liền run kêu ra tiếng.

Đã nhiều nước lại còn vô cùng mẫn cảm.

Anh cúi người ngậm lấy đầu v* phấn nộn, đồng thời cắn nhẹ rồi liếm láp, phần eo dùng sức thúc mạnh vào, Dư Ôn bị cắm đến khóc lên, “Chậm… A… Quý nam… Uyên… Không cần… Thật sâu… A…”

Cô duỗi tay muốn đẩy ra liền bị Quý Nam Uyên bắt lại, ấn lên đỉnh đầu. Anh nằm trên người cô, hung hăn thọc vào rút ra mấy chục cái. Thẳng đến khi Dư Ôn hét lên, bụng nhỏ run run rẩy rẩy, rùng mình đạt tới cao trào. d*m thủy phun ra cọ rửa quy đầu, huyệt thịt co rút xoắn chặt lại khiến Quý Nam Uyên kêu lên một tiếng, bóp lấy eo cô, mạnh mẽ đâm thọc.

“Tao huyệt sao lại biết mút đến như vậy?” Anh ngậm lấy vành tai cô, dùng răng khẽ cắn.

Từ lúc Dư Ôn bị thao đến giờ vẫn luôn khóc lóc, căn bản không có biện pháp trả lời câu hỏi này của anh.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là ông chủ tới hỏi Quý Nam Uyên sao còn chưa về.

Quý Nam Uyên bế Dư Ôn lên, vừa cắm vừa đi tới cửa. Cả người cô run rẩy, chỉ biết dựa đầu vào vai anh nhỏ giọng rên rỉ.

“Nửa tiếng sau sẽ về.” Quý Nam Uyên hướng đến cửa nói.

“Vậy sao hồi nãy lại bảo có việc gấp…” Ông chủ còn muốn nói nữa nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non cùng tiếng rên rỉ phát ra từ trong phòng, lập tức hiểu ra, “Thằng nhóc này… Trước khi đi phải thu dọn sạch sẽ đó.”

“Vâng…” Quý Nam Uyên đang muốn trở về giường thì Dư Ôn lại tới cao trào. Lần này d*m thủy chảy róc rách xuống sàn, huyệt thịt gắt gao kẹp lấy dương v*t như có vô vàn cái miệng nhỏ đang liếm mút. Cả người anh run lên, nhịn không được nữa liền đem Dư Ôn đè lên cửa, mạnh mẽ thao làm.

Dư Ôn vô lực ôm lấy cổ anh, bị cắm đến âm thanh phát ra đều là tiếng đứt quãng, “Quý… Nam Uyên… A… Chậm một chút… Cầu anh… A…”

Ván cửa bị làm đến chấn động, tiếng nước dính nhớp bạch bạch bạch phát ra từ nơi hai người giao hợp.

“Thoải mái không?” Quý Nam Uyên ngậm lấy vành tai cô rồi di chuyển dần xuống cổ, âm thanh liếm mút xuyên thấu qua màng nhĩ truyền đến thần kinh não, môi lưỡi nóng bỏng kia đã làm toàn bộ ý thức của Dư Ôn hóa đá.

Khoái cảm như nhiệt điện truyền theo sống lưng khiến cô khóc thét lên, ngón tay cấu chặt vào vai lưng dày rộng của Quý Nam Uyên, “Tới rồi tới rồi a a a a a…”

Quý Nam Uyên bị huyệt thịt nóng ướt siết chặt lấy, anh bóp eo cô, nặng nề mà cắm mười mấy cái mới thỏa mãn rút ra bắn tinh dịch lên mặt đất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.