Trên giường ngoài cô ra thì không còn ai khác. Dư Ôn che thân thể trần trụi lại rồi xuống giường. Chân vừa mới chạm đất liền mềm đến khuỵu xuống, đầu gối đập vào sàn nhà khiến cô đau đớn kêu ra tiếng.
Nhưng âm thanh lại nghẹn lại như cái radio bị hư.
Dư Ôn chà xát đầu gối, lúc này tầm mắt nhìn bốn phía mới phát hiện ở giữa phòng ngủ treo một bức tranh.
Tên điên Quý Nam Uyên kia đem bức tranh cô vẽ treo ở trên tường.
Dư Ôn tìm nửa ngày cũng không tìm được thứ có thể gỡ bức tranh đó xuống, chỉ có thể tránh tầm mắt không nhìn tới nó, không nhìn cái dương v*t thô tráng dữ tợn trên bức tranh.
Vào toilet, Dư Ôn nhìn những cái ấn ký trên cổ mình qua gương, tức giận đến chửi ầm lên. Nhưng giọng nói khàn khàn cực kỳ, yết hầu lại đau, cô chỉ mắng được hai câu liền ngậm miệng lại, nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo cũ hôm qua.
Quý Nam Uyên không có ở trong nhà, trên bàn để lại một phần cơm sáng, là bánh bao nhỏ cùng cháo đậu đỏ, đều đã sớm lạnh.
Dư Ôn không đụng tới, tranh thủ cơ hội rời đi.
May là di động vẫn còn pin, cô chạy nhanh vào trong tiệm mua cơm trưa. Vừa ăn ngấu nghiến, vừa trả lời tin nhắn của Khổng Tiện Nghi. Còn chưa kịp gõ chữ xong thì Khổng Tiện Nghi đã gọi điện thoại tới.
“………” Trong miệng Dư Ôn còn đang nhai thức ăn, âm thanh hàm hồ không rõ.
Khổng Tiện Nghi nhỏ giọng hỏi, “Tối hôm qua cậu đi đâu vậy? Cũng không trả lời điện thoại của tớ, cậu còn tức giận sao?”
“Không…” Dư Ôn uống ngụm nước, thỏa mãn mà ợ một cái. Tất cả là đều tại Quý Nam Uyên, bây giờ trong đầu cô ngoại trừ ăn uống thì không có bất kỳ suy nghĩ nào khác. Cô vẫy vẫy tay với bà chủ tiệm cơm, “Bà chủ! Bàn này thêm cái đùi gà! Thêm 2 cái trứng rán nữa! À lại thêm… một cái lạp xưởng!”
Khổng Tiện Nghi: “…”
“Di động của tớ sắp hết pin rồi.” Dư Ôn mở to miệng ăn cơm, âm thanh mơ hồ không rõ, “Túi xách của tớ còn ở phòng vẽ tranh, cậu lấy mang ra giúp tớ, tớ đang ở tiệm cơm trước cổng trường.”
“Được.”
Khi Khổng Tiện Nghi mang túi xách lại đây thì Dư Ôn đã ăn no say, đang uống chai nước có ga.
Khổng Tiện Nghi đứng cách một khoảng nhìn cô, cả tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
“Cậu làm sao vậy? Tối hôm qua không ngủ sao?”
Dư Ôn cầm túi xách, mở ra lấy một cái túi nhỏ đựng đồ trang điểm bên trong, bắt đầu tô son trét phấn.
Quầng mắt rất thâm, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt, bộ dạng như bị ép khô đến cực độ, đến mức tay Dư Ôn cũng run run khi cầm bông dặm phấn.
Khổng Tiện Nghi nhìn không nổi nữa, vô tiến lên giúp cô đánh phấn. Thời điểm đánh phấn đến vùng cổ cũng không nhịn được mà hỏi, “Hai người làm hòa rồi?”
“A?” Dư Ôn khó hiểu hỏi lại.
Bên cạnh còn có những người khác nên Khổng Tiện Nghi không tiện hỏi tiếp, chỉ chỉ vào cổ Dư Ôn. Chỗ đó có một dấu hôn rõ ràng, cả phấn cũng không che được.
Dư Ôn không biết nên nói như thế nào, chỉ mệt mỏi nhắm hai mắt, “Mau che nó lại cho tớ.”
Khổng Tiện Nghi cũng không hỏi nhiều nữa, nhanh tay lẹ chân mà tìm kem nền đánh đè lên phấn phủ mới có thể đem dấu hôn che khuất.
Dư Ôn vẫn có chút mệt mỏi, trang điểm xong liền trở lại ký túc xá ngủ một giấc.
Chỉ là trong mộng vẫn luôn bị Quý Nam Uyên ép tới thở không thông. Người nọ cả đêm đè nặng cô không ngừng làm tình, thao cô đến mức toàn bộ quá trình đều khóc lóc. Cô thậm chí còn không nhớ rõ chính mình bị bắt nói bao nhiêu lời cợt nhả.
Chỉ nhớ rõ duy nhất một việc chính là.
Quý Nam Uyên dán lên lỗ tai cô, hơi thở nóng đến bức người.
“Hiện tại cô đã thấy rồi nên ngày mai phải vẽ ra được, bằng không…”
“Tựa như hôm nay vậy.”
“Thao khóc cô.”
Dư Ôn mở to mắt thở phì phò, bên ngoài trời còn chưa tối, cô không biết chính mình vừa rồi có kêu ra tiếng hay không, ngẩng đầu nhìn khắp ký túc xá, may mắn là không có những người khác.