Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 34



Editor: PH | Beta: Nghinh

Lúc này An Nghi không hề nghĩ tới việc cậu ta sẽ hỏi tới vấn đề kia, bởi vậy nên giọng nói của cô có phần không tốt mà hỏi lại: “Cậu hỏi làm gì?”

“Cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ đơn giản là muốn nói với cậu một chuyện.”

Nghe Mộ Cảnh Nhiên nói như vậy, An Nghi liền cảm thấy vô cùng khẩn trương: “Có chuyện gì sao?”

“Mẹ cậu trước đó đã từng hỏi thăm về cậu một cách bóng gió với tôi, hỏi tôi gần đây tại trường học có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, hay cậu đang có qua lại với bạn nam nào đó. Tôi không rõ là dì đã nghe được chuyện gì nữa.”

“Trước đó là lúc nào?”

“Hai ngày trước, khi đó mẹ cậu tới nhà tôi uống trà, thấy tôi đi tới dì liền thuận miệng mà hỏi.”

“Tôi hiểu rồi.” An Nghi có chút trầm tư mà gật đầu: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Mộ Cảnh Nhiên nhìn An Nghi cứ thế rời đi, trong lòng có chút khó chịu.

Tuy rằng hiện tại cậu ta không chủ động theo đuổi nhưng không có nghĩa là cậu ta sẽ từ bỏ cô. Đối với cậu ta mà nói, việc An Nghi ở bên cậu ta mới là thích hợp.

Bởi vì lời nhắc nhở của Mộ Cảnh Nhiên mà cả ngày hôm nay An Nghi lúc nào cũng cảm thấy hoảng loạn.

Cô cơ bản cũng đoán được mẹ mình dường như đã biết gì đó về mối quan hệ của cô với Ninh Tinh Hà, cho nên bà mới sa thải chú Ninh. Hiện tại đã có thể khẳng định suy đoán kia của cô là đúng.

Buổi chiều, trước lúc tan tầm, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên thông báo một chuyện đó là vào ngày thứ 7 lớp sẽ tổ chức họp phụ huynh, yêu cầu các bạn học sinh về thông báo cho bố mẹ để mọi người tới tham dự.

An Nghi sau khi nghe tin trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Hiện giờ cô đang học chung một lớp với Ninh Tinh Hà, nếu như mẹ cô mà tham dự buổi họp phụ huynh này thì chắc chắn sẽ chạm mặt với chú Ninh. Tới lúc đó mẹ cô sẽ biết chuyện cô cùng Ninh Tinh Hà là bạn học cùng lớp.

Mà điều An Nghi sợ nhất lại là mẹ cô vì chuyện không muốn hai đứa ở bên nhau mà làm ra chuyện gì đó.

Vì vậy cô đã đưa ra một quyết định hết sức to gan đó là nhờ Chu Khải Nhiên thay mẹ cô tới dự.

Đợi đến khi tan học, An Nghi liền gọi ngay cho Chu Khải Nhiên, hỏi anh thứ 7 có thể thay mẹ cô tới họp phụ huynh được hay không.

Chu Khải Nhiên cảm thấy rất kì lạ, hỏi lại cô: “Bố mẹ em đâu? Sao lại không tham dự buổi họp phụ huynh?”

“Anh cũng biết mà, cả hai người họ đều bận rộn công việc…”

“Không phải mẹ em rất quan tâm tới việc học tập của em hay sao, sao lại không có thời gian rảnh rỗi được? Rốt cuộc em đang làm gì vậy?”

“Là do em tin tưởng anh nên mới muốn anh thay bố mẹ em tham gia buổi họp phụ huynh lần này, thế mà anh lại nghi ngờ em.” An Nghi tỏ vẻ rất đau lòng mà nói.

Chu Khải Nhiên vô cùng quan tâm tới cô em họ này, nên sau khi nghe cô nói vậy anh liền đồng ý.

An Nghi thấy anh họ đồng ý thì cảm thấy vô cùng hứng thú.



Buổi tối, khi An Nghi đang làm bài tập ở trong phòng, Hạ Vân Thất đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Bà càng tiến gần tới, lòng An Nghi càng thêm khẩn trương. Có thể là do cô không nói với bố mẹ, vụng trộm nhờ Chu Khải Nhiên tham gia buổi họp phụ huynh thế nên mới có phần chột dạ.

Hạ Vân Thất mang cho An Nghi một ly sữa bò, bà đặt cốc trên bàn rồi đứng xem cô giải đề: “Có chỗ nào không hiểu sao?”

“Vẫn ổn ạ, gần đây bọn con mới đổi giáo viên dạy môn toán khác và thầy giảng rất hay.”

Hạ Vân Thất gật đầu, yên lặng một hồi rồi đột nhiên mở miệng, “Con có biết nhiệm vụ quan trọng nhất trong thời điểm này là gì không An Nghi?”

“Con biết, là thi đậu vào một trường đại học tốt ạ.”

“Con biết như vậy là tốt, thế nên những chuyện khác đều không quan trọng, đợi con thi đại học xong lại nói.”

Những lời này của mẹ cô đều mang những ẩn ý cảnh cáo, nói bóng nói gió cho An Nghi hiểu rằng tất cả mọi chuyện đều không thể qua được mắt của bà, còn cô thì tốt nhất hãy luôn thành thật mà sống.

Từ nhỏ tới lớn An Nghi đều phải sống tại một môi trường giáo dục nghiêm khắc như vậy, tuy rằng trong thâm tâm cô hề không muốn nhưng cũng không phản kháng, mọi chuyện sẽ luôn gật đầu cho qua.

“Không phải bọn con vừa đổi giáo viên chủ nhiệm hay sao? Chắc hẳn là phải có phương thức liên lạc chứ? Con mau nói cho mẹ để mẹ nói với giáo viên chủ nhiệm lớp con một tiếng mong thầy chú ý con nhiều hơn.”

An Nghi không thể nghĩ rằng mẹ mình muốn làm như vậy, phút chốc cô liền nhớ ra sắp tới là ngày họp phụ huynh, nhanh chóng mở miệng nói: “Việc này thì giáo viên vẫn chưa nói cho bọn con biết, mấy nữa có gì con sẽ nói với mẹ.”

An Nghi thầm nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ có lẽ là giấu được mẹ việc họp phụ huynh kia. Về sau nếu chuyện này nếu không may bị lộ thì cũng không sao cả cùng lắm thì cô cũng chỉ bị mắng mà thôi.

Hạ Vân Thất nhìn chằm chằm vào biểu hiện của An Nghi, đáy mắt lóe lên một tia sáng.

Bà cảm nhận được một chút gian tình, nhưng thấy con gái không nói thêm gì bà liền xoay người trở về phòng.

Sau khi đi ra ngoài, Hạ Vân Thất nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp cũ của An Nghi, bà muốn hỏi giáo viên xem thầy có số điện thoại của chủ nhiệm lớp mới của cô không.

*Đoạn này mình không rõ giáo viên chủ nhiệm lớp cũ của An Nghi là nam hay nữ nên mình để tạm là thầy nhé.

Hai người sau một hồi nói chuyện phiếm, giáo viên liền đưa số chủ nhiệm mới cho Hạ Vân Thất, xong không nhịn được lại nói thêm vài câu.

“Từ trước tới nay tôi vẫn đều luôn quý mến An Nghi, cô bé rất thông minh cho nên tôi cũng mong sao tương lai của con bé sẽ thật tươi đẹp. Tuy vậy nhưng tôi vẫn mong rằng các bậc cha mẹ như anh chị quan tâm tới con bé nhiều hơn một chút, tốt hơn hết là nên nhắc nhở cháu không nên yêu sớm. Nếu không may thì có thể bỏ lỡ cả một tương lai sau này.”

Hạ Vân Thất sau khi nghe thầy giáo nói, bà liền biết là có chuyện gì đó xảy ra, nhanh chóng hỏi thầy: “Có phải là An Nghi yêu sớm?”

“Cũng không phải như vậy, nhưng con bé dạo gần đây thân thiết với một bạn nam đến mức làm mọi người lầm tưởng rằng hai đứa nhỏ yêu sớm, hai hôm trước còn gây ra một vụ ồn ào lớn trong trường.”

Hạ Vân Thất nghe xong, sắc mặt bà liền trầm xuống.

“Thầy Trần, hôm nay cảm ơn thầy vì đã nói cho tôi biết chuyện này, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con bé.”

Sau khi tắt điện thoại, Hạ Vân Thất vì tức giận mà run rẩy, bà phải cố hết sức để kiềm nén ngọn lửa trong lòng, một lần nữa gọi điện tới cho giáo viên chủ nhiệm mới của An Nghi.

Cuộc gọi này sau một hồi cũng kết thúc, chủ nhiệm lớp mới nói rằng đợi tới thứ bảy tuần này khi bà tới tham dự buổi họp phụ huynh sẽ trao đổi với bà thêm về tình hình của An Nghi.

Nhưng Hạ Vân Thất thực sự không hề biết gì về cuộc họp sắp tới bởi lẽ An Nghi chưa từng nói với bà.

Đợi đến bữa sáng ngày mai, chính bà sẽ hỏi thẳng An Nghi một cách rõ ràng.



Ngày hôm sau, khi An Nghi vừa bước xuống phòng ăn liền cảm giác được bầu không khí có phần không thích hợp. Mẹ cô ngồi lặng ở bàn ăn, nhìn chằm chằm vào mặt bàn không hề lên tiếng.

“Mẹ ơi?”

An Nghi khẽ gọi một tiếng lại không ngờ rằng bà sẽ đập bàn mà đứng lên.

Vừa trông thấy cảnh này An Nghi đã dự cảm rằng có chuyện gì đó không ổn.

Chẳng lẽ chuyện cô nhờ anh họ thay bà dự buổi họp phụ huynh đã bị lộ?

“Con mau nói thật cho mẹ biết, con và Ninh Tinh Hà đang yêu đương?”

Hạ Vân Thất đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng thêm.

Trái tim An Nghi đập “thình thịch”, không nói nên lời.

“Con còn không mau trả lời?” Hạ Vân Thất lạnh lùng nhìn cô: “Trước đó mẹ đã nói với con như thế nào? Mà tại sao con lại không chịu nghe lời mẹ?”

“Con và cậu ấy không có quan hệ gì cả.” An Nghi lớn tiếng phản bác, rồi sau đó cô đem tất cả những điều mình từng nhẫn nhịn mà nói ra: “Tại sao mẹ lại nói như vậy? Chỉ bằng những phán đoán của mẹ mà mẹ nói con đang yêu đương? Cũng chỉ vì sự nghi ngờ của mẹ mà sa thải chú Ninh trong khi chú ấy làm việc rất tốt.”

Hạ Vân Thất bị tiếng hét của An Nghi làm cho ngẩn người.

Bà không thể ngờ rằng chính bản thân mình lại có thể nhìn ra sự căm hận trong ánh mắt của con gái.

Nước mắt không ngừng đọng lại trên đôi mắt của Hạ Vân Thất, bà xúc động tới mức bả vai run run.

Người giúp việc trong nhà sau khi nghe thấy tiếng cãi vã liền chạy tới ngăn cản nhưng lại bị Hạ Vân Thất đuổi ra ngoài.

“Mẹ làm như thế là sai ư? Không phải tất cả những điều mẹ làm chỉ là vì muốn tốt cho con thôi sao?”

Hạ Vân Thất nhìn chằm chằm vào An Nghi, trên mặt lộ ra sự thất vọng tột cùng.

An Nghi bị ánh mắt của mẹ mình làm cho tổn thương, cô tự giễu cợt bản thân mà khẽ nhếch môi.

“Bố mẹ luôn dùng những lời nói như thế này để tạo áp lực cho con. Rõ ràng là con không thích học khiêu vũ cổ điển nhưng mẹ lại nhất quyết bắt con theo học. Con vẫn luôn tự biết khả năng của bản thân mình nằm ở mức nào, nhưng mẹ cũng không thể ép buộc con như vậy. Và con cũng không hề tài giỏi giống như mẹ để mà có thể thi đậu vào những trường đại học danh tiếng. Nếu mẹ luôn cảm thấy không hài lòng về con như vậy thì tại sao mẹ không sinh thêm một đứa trẻ khác thông minh hơn con?”

An Nghi hét lên, sau đó xoay người chạy khỏi phòng ăn.

Hạ Vân Thất ngồi phịch xuống ghế, hai mắt đờ đẫn, nước mắt lưng tròng.



Sau khi rời khỏi nhà, An Nghi cũng không tới trường nữa, là một cô gái ngoan đã lâu, nay cô bỗng dưng muốn nổi loạn một lần.

Hạ Vân Thất nhận được một cuộc gọi tới từ giáo viên chủ nhiệm lớp, hỏi bà tại sao An Nghi lại không đi học. Hạ Vân Thất tuy rất lo lắng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Bà nói lại với giáo viên chủ nhiệm là hôm nay An Nghi bị ốm mà bà lại quên chưa báo lại với thầy.

Giáo viên chủ nhiệm lớp không hỏi gì thêm bởi vì phụ huynh đã nói như vậy.

Sau đó Hạ Vân Thất liền nhanh chóng gọi điện thoại cho An Nghi nhưng lại nghe thấy thông báo máy bận.

Bây giờ An Thành Minh đang đi công tác nên Hạ Vân Thất không thể trông cậy vào việc nhờ ông tìm kiếm, trong lòng bà lúc này vô cùng hoảng sợ. Bây giờ bà chỉ có thể gọi điện tới Chu Khải Nhiên và mong rằng anh sẽ có cách gì đó.

Chu Khải Nhiên sau khi nghe tin An Nghi bỏ nhà đi, anh cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô em họ này của anh từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn nghe lời, xem ra lần này cô bé và gia đình có thể đã xảy ra xích mích gì lớn.

Chu Khải Nhiên nói với Hạ Vân Thất rằng bà hãy đừng lo lắng, anh sẽ giúp bà đi tìm. Sau khi tắt máy anh liền hỏi Lục Lâm số điện thoại của Ninh Tinh Hà bởi anh muốn hỏi cậu ấy xem liệu có biết An Nghi đang ở đâu hay không.

Nhưng lại nghĩ tới việc Ninh Tinh Hà có thể đang ở trong lớp học nên Chu Khải Nhiên quyết định gửi cho cậu ấy một tin nhắn.

【 Chào cậu, tôi là Chu Khải Nhiên. Chuyện là An Nghi khi nãy có rời khỏi nhà nhưng lại không hề tới lớp, không biết con bé có nói gì với cậu? Hay cậu có biết con bé đã đi đâu không? 】

Đến tận khi tan học Ninh Tinh Hà mới nhìn thấy tin nhắn.

Cả ngày hôm nay khi không thấy An Nghi tới lớp lòng cậu vẫn luôn lo lắng, khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, Ninh Tinh Hà càng thêm phần bứt rứt.

Trước đó cậu vẫn còn suy nghĩ rằng vì sao An Nghi lại không tới lớp, liệu có phải cô bị bệnh nhưng tình huống lúc này đây dường như đã vượt xa khỏi suy đoán của cậu…

Trong dòng tin nhắn mà Chu Khải Nhiên gửi tới kia có thể nhìn ra được sự lo lắng của người gửi, xem ra tình huống lần này khá nghiêm trọng.

An Nghi không hề để lại cho Ninh Tinh Hà bất kì lời nhắn nào nên giờ cậu không thể đoán được cô đang ở nơi đâu.

【Anh đừng quá lo lắng, tôi sẽ hỗ trợ đi tìm. 】

Ninh Tinh Hà sau khi trả lời tin nhắn của Chu Khải Nhiên, đi tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm lớp xin nghỉ. Thấy cậu nói vậy, ánh mắt giáo viên lộ ra ngụ ý sâu sắc.

“Có phải vì hôm nay An Nghi không tới lớp nên em mới không muốn tiếp tục buổi học?”

“Không phải thưa thầy, là do nhà em đột nhiên xảy ra chút chuyện.”

“Nhà em có chuyện gì mà lại đột xuất như thế? Nếu vậy tại sao bố em lại không gọi điện giúp em xin nghỉ?”

Giáo viên chủ nhiệm vừa nhìn qua là đã biết Ninh Tinh Hà đang nói dối, cho nên ông mới không đồng ý.

Bảo vệ theo dõi vô cùng chặt chẽ, đến độ không có giấy xin nghỉ liền không được đi ra ngoài.

Nhưng Ninh Tinh Hà lại vội vã muốn đi tìm An Nghi, vì thế không hề quan tâm đến việc đó, nên đến gần cổng trường, cậu nhân lúc bảo vệ không để ý liền phóng nhanh chạy đi.

“Này, bạn học…”

Bảo vệ hết sức kinh ngạc khi trông thấy bóng dáng kia rời đi, mười phần khiếp sợ.

Không thể tin rằng vẫn có nhưng học sinh dám trốn học một cách trắng trợn như vậy, cũng không biết là học sinh của lớp nào nữa?

Sau khi Ninh Tinh Hà ra khỏi trường liền chạy tới trung tâm thương mại mà cậu và An Nghi cùng tới lần trước bởi cậu muốn thử vận may một lần xem cô có ở đây hay không.

Liệu có phải cô đang trên đường tới lớp nhưng lại đổi ý muốn ghé vào trung tâm thương mại?

Với tâm lý muốn thử vận may, Ninh Tinh Hà nhanh chóng bước vào sau đó đi thẳng tới chỗ kia.

- -----oOo------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.