Chân An Nghi vừa bước đến nhà, Hạ Vân Thất chân sau đã đi tới.
“Sao về muộn như vậy?”
“Trường học có hoạt động thế nên về muộn một chút ạ.” An Nghi cúi đầu thay giày, muốn dùng hành động này để che giấu ánh mắt bối rối, hốt hoảng.
Hạ Vân Thất đang muốn nói thêm gì đó, An Thành Minh đã đi tới.
Ông liếc nhìn Hạ Vân Thất với một ánh mắt đầy ẩn ý, kêu bà đừng nói nữa, sau đó cười hỏi An Nghi, “Con gái, ăn cơm chưa?”
“Ở trên trường đã cùng với bạn học ăn một chút rồi ạ.”
An Nghi nói xong, lại nói thêm: “Bài tập hôm nay vẫn còn nhiều, con lên lầu trước.”
“Ừ ừ, con mau lên làm bài tập đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
An Thành Minh trước mặt An Nghi hoàn thành sắm vai một người cha hiền, nếu người khác nhìn thấy dáng vẻ này của ông, tuyệt đối không thể tưởng tượng được ông trên thương trường oai phong như kia.
Chờ sau khi An Nghi lên lầu, Hạ Vân Thấy liền không nhịn được oán giận nói với An Thành Minh: “Ông chỉ biết chiều nó, hợp sức với nhau làm người tốt, còn người xấu toàn để một mình tôi làm.”
“Con gái lớn rồi, có suy nghĩ của mình, cho dù con bé có chuyện về muộn bà cũng đừng truy hỏi, nếu không con bé sẽ nghĩ rằng chúng ta xâm phạm quyền riêng tư của nó, thế này càng khiến con bé có tâm tư phản nghịch.”
“Tôi hỏi đông hỏi tây còn không phải là vì quan tâm nó sao? Chẳng lẽ như thế là sai à?”
Ngày hôm sau, sau khi An Nghi đến lớp, nghe các bạn nói cái gì mà chuẩn bị bắt đầu cuộc thi chia lớp.
Trước kia, trường học có truyền thống này, vì có thể để khiến cho các học sinh ưu tú có không khí học tập tốt hơn, nên dựa theo thành tích của học sinh tiến hành chia lớp, thành tích tốt toàn bộ được vào lớp chọn, tuyển thẳng vào đại học hạng nhất của cả nước, thành tích trung bình hoặc kém một chút thì phân vào lớp cùng cấp và lớp tăng cường.
Chẳng qua, chia lớp theo hình thức này, bình thường đều đợi đến lúc lớp mười hai ôn thi mới tiến hành, vậy mà tại sao mới học kỳ hai lớp mười một đã bắt đầu rồi?
An Nghi không khỏi hỏi bọn họ lấy đâu ra cái tin tức này, một bạn học lập tức nói lớp bên cạnh có một người có mẹ là giáo viên trong trường nên từ miệng bà ấy nên biết được việc này, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ tiến hành.
Nghe được tin tức như vậy, An Nghi không biết nên vui hay nên buồn.
Nếu cô có thể vào lớp chọn, hẳn là có khả năng cùng lớp với Ninh Tinh Hà, đối với cô mà nói đó là chuyện tốt nhất trên đời, nhưng nếu cô không vào được, áp lực học tập của cô khẳng định sẽ càng lớn hơn nữa, mẹ cô nhất định cảm thấy cô làm bà ấy mất mặt, liều mạng bắt ép cô học hành.
Cho nên, tâm tình An Nghi quả thực rất mâu thuẫn.
Cô thật sự hối hận khi thời điểm nghỉ đông không cố gắng học, vì sao trường không thông báo tin này sớm hơn một chút chứ? Nhất định phải đột ngột tập kích như thế sao.
Cứ vậy trôi qua ba ngày sau, chủ nhiệm lớp rốt cuộc chính thức tuyên bố tin chia lớp, nói với học sinh thứ hai sẽ tiến hành cuộc thi phân loại, nghiêm ngặt như thi đại học, nên mọi người chắc chắn không được đừng lơ là.
Đám học sinh sau khi biết tin này, phụ huynh tự nhiên cũng rất nhanh đã biết, bởi vì bây giờ mỗi lớp đều có nhóm Wechat của phụ huynh, thầy cô có chuyện gì đều ở trong nhóm thông báo cho phụ huynh.
An Nghi mang tâm tình không yên về nhà, nghĩ đến việc mẹ cô sẽ cùng cô nói chuyện về vụ chia lớp, kết quả lại không có, cô không khỏi thấy kì lạ, chẳng lẽ bà ấy không biết chuyện này?
“Bố, mẹ, thứ hai con chuẩn bị đi thi chia lớp…..”
Lúc ăn cơm tối, An Nghi làm bộ như lơ đãng nói cho bọn họ tin này.
Hạ Vân Thất trên mặt vẫn không lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, tiếp tục ăn cơm, xem ra là đã biết.
Về phần An Thành Minh, thì lại rất kinh ngạc mở miệng hỏi An Nghi, “Cái này cũng phải chia lớp?”
An Nghi không chút do dự lắc đầu, nếu có thể, cô đương nhiên hy vọng có thể tiến vào, chẳng qua hy vọng này có chút quá mức xa vời.
“Hết mình thôi, thả lỏng đi.”
“Ừm.”
An Nghi đi tới chỗ ngồi của mình, là ở phía sau Ninh Tinh Hà.
Nghĩ đến, An Nghi liền không nhịn được cười ngây ngô, ai nghĩ đến Ninh Tinh Hà đột nhiên quay đầu, cô xấu hổ theo phản xạ cúi đầu xuống.
Cũng không biết cậu có thấy cô cười ngây ngốc hay không, thật xấu hổ…
An Nghi yên lặng nghĩ trong lòng, thật lâu sau mới có ý định ngẩng đầu, kết quả lại phát hiện, Ninh Tinh Hà không biết lúc nào đã đi tới bàn bên cạnh cô.
Cô bị dọa đến giật cả mình, kinh ngạc hỏi: “Cậu làm gì đó?”
“Còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu thi, tìm cậu tâm sự không được sao?”
“…Có thể.” Cô chỉ thấy thụ sủng nhược kinh. (*)
(*) Thụ sủng nhược kinh: Cảm thấy chiều chuộng mà lo sợ.
Vì cái gì Ninh Tinh Hà đột nhiên chủ động đối với cô đây? Rõ ràng lúc trước đó một chút đều không muốn để ý đến cô cơ mà.
Ninh Tinh Hà cầm lấy túi bút hình Chuột Mickey của cô đặt trên bàn nhìn, An Nghi cười ngượng ngùng, “Có phải là có hơi ngây thơ không?”
Kỳ thực, Ninh Tinh Hà lại đây tìm An Nghi, cái gì cũng chưa nói, hai người tùy tiện hàn huyên mấy câu, chờ tiếng chuông reo lên, Ninh Tinh Hà quay về vị trí của mình.
Cho dù như vậy, An Nghi vẫn cảm thấy trong lòng mình vẫn giống như tràn đầy mật ngọt.
Môn thi đầu tiên chính là tiếng Anh, khởi đầu là phần nghe, An Nghi lần đầu tiên phải nghe nghiêm túc như lúc này, cảm giác đề nghe không có vấn đề gì hết thì chắc hẳn tất cả đều đúng rồi.
Cô đối với môn học này cũng tương đối nắm chắc, thời gian hai tiếng làm bài, làm nhiều hơn một tiếng tý liền xong rồi, so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn.
An Nghi thở phào một hơi, cảm thấy tiếng Anh khẳng định là ổn, chỉ là cô cho rằng bản thân đã đủ nhanh, kết quả lúc nhìn về phía Ninh Tinh Hà lại phát hiện cậu đã dừng bút.
Quả nhiên là con nhà người ta mà, không phải người phàm nhân (*) như cô có thể sánh được.
(*) Người phàm nhân: Người bình thường.
Nhưng mà cậu làm đề nhanh như vậy, thời gian còn lại không nhàm chán sao?
An Nghi nhìn bóng lưng cậu, dần dần rơi vào trầm tư, ngay cả thầy giám thị đi đến cạnh cô lúc nào cũng không phát hiện.
“Cộc cộc — —“
Bỗng nhiên bàn bị gõ hai cái, An Nghi kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt sắc bén giấu sau cặp kính.
“Tự tin có thể thi rất tốt đúng không? Làm xong bài thi không kiểm tra lại, ngẩn người cái gì.”
Bạn học tò mò đều nhịn không được nhìn về phía cô, thầy giám thị đột nhiên khẽ quát một tiếng, “Yên lặng làm bài cho tôi, làm xong thì kiểm tra lại, lần thi này liên quan đến vận mệnh tương lai của các anh chị, thi không tốt cũng đừng hối hận.”
Các học sinh sợ tới mức giật mình, ai cũng không dám nhìn loạn.
Thi xong tiếng Anh, các học sinh bắt đầu tụm năm tụm ba dò đáp án, An Nghi vô cùng coi trọng cuộc thi lần này, đương nhiên cũng không ngoại lệ, lập tức chạy đến bên cạnh bàn Ninh Tinh Hà, kết quả khi cô qua đó, có một nam sinh cũng qua theo.
Cậu ta là bạn cùng lớp với Ninh Tinh Hà, tên Tiết Triệu Phi, quan hệ với Ninh Tinh Hà rất tốt.
Ánh mắt hai người đối diện nhau trên không trung, Tiết Triệu Phi lập tức cười haha nói: “Nếu bạn gái cậu đã qua đây, tôi đây sẽ không làm bóng đèn nữa.”
Tiết Triệu Phi cũng không cưỡng cầu, gật đầu: “Vậy được, tôi đi WC.”
Nói xong, cậu ta liền bước đi vô cùng tự nhiên, An Nghi nghe Ninh Tinh Hà nói vậy, cảm thấy chính mình cũng không có việc gì, muốn rời đi trong yên lặng.
Nhưng ngay lúc này, Ninh Tinh Hà lại nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Không phải muốn so đáp án sao?”
An Nghi nắm chặt tờ giấy nháp đã nhăn nhún trong tay, có chút khẩn trương nói: “Cậu không phải nói không có ý nghĩa sao.”
An Nghi hiểu được hàm ý trong ánh mắt cậu, nhanh chóng giải thích: “Tớ nói là, hai chúng ta cùng đi tìm cậu ấy, sau đó cùng cậu ấy ăn cơm.”
Giải thích như vậy, Ninh Tinh Hà lập tức hài lòng.
Hai người cùng nhau tìm Lạc Tiêu, Lạc Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy hai bọn họ ở cùng một chỗ, còn là ở trường học, thì bất ngờ đến ngây người.
Cô ấy dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu cho An Nghi, không tiếng động hỏi cô có phải có tin tốt không, An Nghi nhún vai, dùng ánh mắt vô tội đáp lại ánh mắt cô ấy, không có, hơn nữa cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thái độ của Ninh Tinh Hà đúng thật thay đổi đối với cô, mà còn là đột ngột thay đổi.
Ba người cùng nhau đi vào căn tin trường học, Ninh Tinh Hà hỏi hai cô muốn ăn cái gì, cậu xếp hàng đi mua, An Nghi vừa định nói không cần, Lạc Tiêu liền giữ lấy tay cô.
Nói xong, cô ấy cười nhìn về phía An Nghi, “Cậu cũng muốn một phần như tớ đúng không?”
An Nghi không biết cô ấy giở trò quỷ gì, nhưng chị em một lòng, cô vẫn gật đầu.
Vì thế, Ninh Tinh Hà tự mình đi mua cơm, Lạc Tiêu thì kéo An Nghi tìm một vị trí trống ngồi xuống.
“Cậu làm gì đó?”
Nghe An Nghi hỏi như vậy, Lạc Tiêu có chút hận rèn sắt không thành thép (*) mà lắc đầu.
(*) Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
“Làm sao rồi?” An Nghi bị cô ấy làm cho không hiểu cái gì.
“Tớ vừa rồi ngăn cậu, là muốn cho cậu thận trọng một chút, nếu Ninh Tinh Hà đã nguyện ý đi mua, vậy cậu để cậu ấy làm, đàn ông đừng chiều quá.”
“…Lời này của cậu như nói cậu ấy là người đàn ông của tớ vậy, nhưng cậu ấy còn không phải đâu.”
“Vậy càng phải luyện tập, xem cậu ấy đối với cậu có bao nhiêu kiên nhẫn.” Mồm miệng Lạc Tiêu như lão làng trải qua bể dâu (*), rồi sau đó lại có chút đăm chiêu mở miệng nói: “Nếu cậu ấy cũng thích cậu, việc mua cơm nhỏ nhặt này đối với cậu ấy mà nói căn bản không đáng nhắc đến, ngược lại có khi còn cảm thấy hân hạnh, hơn nữa cũng đã là một người đàn ông rồi đương nhiên sẽ không thấy mệt đâu, cậu để cậu ấy đi thì có làm sao.”
(*) Ý nói rằng là một người lão luyện trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
An Nghi càng nghe càng cảm thấy buồn cười, sao chuyện nhỏ như vậy đã bị lý giải đến mức độ thế này? Cô chẳng qua chỉ muốn quý trọng thời gian ở cùng một chỗ với Ninh Tinh Hà, sợ cậu một mình xếp hàng nhàm chán, muốn cùng cậu trò chuyện, làm sao trở thành nuông chiều cậu rồi?
Quả nhiên, giữa con gái với con gái luôn có suy nghĩ không giống nhau.
Ninh Tinh Hà kỳ thực cũng không đi quá lâu, rất nhanh đã mua ba phần cơm gà nướng trở lại, còn có ba ly trà sữa.
“Tớ mua đều là vị dâu.”
“Rất tốt, tớ với An Nghi thích uống vị dâu nhất.” Lạc Tiêu nói xong, chớp mắt nhìn về phía An Nghi.
Giờ phút này An Nghi có chút mơ màng, sao cô lại có cảm giác Lạc Tiêu xem Ninh Tinh Hà như một người theo đuổi, nhưng thực tế thì chính cô mới là thích thầm người ta đấy?!
Ăn uống no nê xong, Lạc Tiêu lấy điện thoại ra, nói với Ninh Tinh Hà: “Cảm ơn cậu mua cơm cho tớ, bao nhiêu tiền tớ chuyển cho cậu.”
“Không cần.”
Ninh Tinh Hà sao có thể nhận, nhìn về phía An Nghi nói: “Hai cậu là bạn tốt, không cần khách khí như vậy.”
Lạc Tiêu từ trong lời nói nghe ra một chút gì đó mờ ám, lời này của Ninh Tinh Hà rõ ràng nói cậu là xem trọng mặt mũi An Nghi nên mới làm chuyện này đúng không?