Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 47



Edit: Điềm Điềm

***********************

Trác Duyên kỳ thật không phải quá thích uống rượu, cậu chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi.

Thấy Lục Kinh đặt bình rượu xuống, cậu hơi sửng sốt, lại vì nửa chén rượu vừa rồi mà có chút mông lung, trên khuôn mặt trắng nõn nổi lên một vệt đỏ ửng: “Anh thật sự cho tôi uống à?”

Lục Kinh gật đầu, cũng rót cho cậu một chung rượu: “Uống đi.”

Trác Duyên ngơ ngác nhìn chung rượu kia vài giây, sau đó liền đưa tay bưng lên, đặt ở trước mũi ngửi một hơi, nhíu mày: “Khó ngửi quá.”

Thật sự là uống say rồi, không dễ ngửi còn đòi rượu uống, Lục Kinh trong lòng bật cười.

“Không dễ ngửi thì đừng uống.” Anh vừa nói vừa làm ra tư thế muốn lấy lại chung rượu trong tay Trác Duyên, lại bị Trác Duyên trốn tránh.

“Tôi lại muốn uống.” Cậu ngẩng đầu lên uống ừng ực chung rượu xuống bụng, uống xong còn nhìn Lục Kinh cười ngây ngô, con ngươi Lục Kinh càng thêm nặng nề.

Lục Khải cũng nhìn ra Trác Duyên say, đúng lúc cơm cũng ăn xong, Hoắc Quân còn cần nghỉ ngơi sớm, Lục Khải liền cùng Hoắc Quân đi về phòng.

“Tiểu Duyên giao cho con chăm sóc đó.” Hoắc Quân còn cố ý dặn dò Lục Kinh một câu.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trác Duyên và Lục Kinh. Lục Kinh nhìn Trác Duyên ngã trên sô pha đang mơ mơ màng màng, sắc mặt ửng hồng, trong lòng thở dài một hơi. Rõ ràng tửu lượng nát như vậy còn muốn uống rượu, thật sự là…

Nhưng không thể không nói, Trác Duyên say rượu rất đáng yêu.

“Trác Duyên, tỉnh dậy, lên lầu ngủ nào.” Lục Kinh vỗ bả vai Trác Duyên.

Trác Duyên không nhúc nhích, hoàn toàn không có phản ứng.

Lục Kinh đành phải đưa tay ôm ngang cậu lên, từng bước lên cầu thang, mở cửa phòng Trác Duyên ra, đặt cậu lên giường.

Trác Duyên uống say cực kỳ ngoan ngoãn, nhắm mắt lại không nói một tiếng, trên gò má đuôi mắt nhiễm một mảng đỏ hồng, cực kỳ đẹp mắt. Ánh mắt Lục Kinh lưu luyến trên mặt cậu vài giây, sau đó yên lặng thở dài trong lòng.

Cởi áo khoác của Trác Duyên ra, đắp chăn lên. Lục Kinh đang định rời đi, thì thấy khóe mắt Trác Duyên giống như lóe ra một viên trong suốt.

Anh vốn tưởng rằng nhìn lầm, nhưng lại gần nhìn kỹ thì phát hiện một giọt nước mắt đang theo đuôi mắt Trác Duyên nhanh chóng trượt xuống, dần dần chìm vào trong tóc.

Trái tim đột nhiên hơi đau đớn, vài giây sau lại giống như bị kim đâm một chút, sau đó một loại chua xót và đau lòng lăn lộn trong trái tim Lục Kinh.

Lúc ăn cơm anh đã phát hiện hôm nay Trác Duyên có gì đó không ổn. Vốn tưởng rằng vì đêm giao thừa là ngày tốt, nhưng không nghĩ tới, Trác Duyên vậy mà khóc sau khi say rượu.

Người ta thường nói, sau khi uống rượu nói sự thật, như vậy, nước mắt sau khi uống rượu hẳn là có thể phản ánh cảm xúc chân thật nhất trong lòng đúng không?

Anh không rõ vì sao Trác Duyên lại buồn bã, nhưng đại khái có thể đoán ra.

Không ai có thể thay thế ba mẹ. Nhà họ Lục mặc dù có thân thiết với Trác Duyên đến đâu, cũng kém ba mẹ ruột đã nuôi dưỡng Trác Duyên mười sáu năm. Mặc dù Trác Duyên bình thường biểu hiện vui vẻ đến mấy, cũng không chống đỡ nổi nỗi buồn thương nhớ ba mẹ trong đêm gia đình đoàn viên.

Lục Kinh không thể cảm nhận được, nhưng anh thấy Trác Duyên vì để không nghĩ tới mà mượn rượu giải sầu, nhưng sau khi uống say lại một mình rơi nước mắt, trong lòng anh liền đau đớn.

Đưa tay lau nước mắt không ngừng lăn dài cho Trác Duyên, Trác Duyên dường như có cảm giác, bởi vì có người an ủi ngược lại khóc càng dữ dội. Nhưng cậu khóc sẽ không cuồng loạn gào khóc, mà là nghiêng người khom lưng, lấy tay nắm chặt chăn, mím chặt môi nhíu mày không phát ra tiếng động mà khóc.

Nhưng thường thường khóc như vậy so với khóc thành tiếng càng làm cho người ta đau lòng hơn.

Lục Kinh hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải, anh chưa từng dỗ dành người khác, nhưng anh cũng không thể một mực trơ mắt nhìn Trác Duyên khóc một mình. Anh đành phải vụng về lấy tay vỗ nhẹ lưng Trác Duyên, ở bên tai cậu không ngừng nói “Không có việc gì”, ngay cả chính anh cũng không phát hiện giọng điệu của anh dịu dàng đến cỡ nào.

Cứ như vậy kéo dài hơn mười phút, Trác Duyên dần dần ngừng lại, Lục Kinh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nửa khuôn mặt cậu chôn trong gối, hô hấp vững vàng, chắc là đang ngủ.

Anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng, lấy một cái khăn ngâm qua nước nóng, lau mặt Trác Duyên. Trác Duyên ngủ rất sâu, một chút phản ứng cũng không có.

Lục Kinh cầm khăn nóng ngồi bên giường yên lặng nhìn Trác Duyên đang ngủ say vài phút, sau đó hơi cúi người xuống. Khi môi chỉ cách trán Trác Duyên một ngón tay, anh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó cầm khăn mặt nhanh chóng rời khỏi phòng Trác Duyên.

Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ anh sẽ xong đời.

Sáng hôm sau Trác Duyên tỉnh lại đầu có chút đau, cậu ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, sau đó chậm rãi nhớ tới đêm qua rốt cuộc cậu đã làm chuyện ngu xuẩn gì.

Uống rượu với Lục Kinh, sau đó làm sao cậu lên lầu được vậy? Cậu một chút ấn tượng cũng không có. Hình như cậu còn mơ thấy mình ở bệnh viện nhìn thấy thi thể ba mẹ, khóc đến thương tâm, hình như còn có người ở bên tai cậu an ủi cậu…

Chờ đã, hiện tại quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là cậu làm sao lên được tới trên giường sao?

Ôm đầu bối rối, cậu rửa mặt xong liền đi xuống lầu. Kết quả nhìn thấy ba người nhà họ Lục đã ngồi trên sô pha, Hoắc Quân nhìn thấy cậu, tươi cười dịu dàng hiền lành: “Tiểu Duyên, tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, đầu có đau không? ”

Trác Duyên ngồi xuống sô pha, cười lắc đầu: “Dì Hoắc, không đau ạ.”

Lục Kinh rót một ly nước đặt ở trước mặt cậu: “Uống nước trước, đợi lát nữa cùng nhau ăn mì.”

Trác Duyên rất ngượng ngùng: “Có phải tôi dậy quá muộn không?”

“Không có.” Giọng điệu Lục Kinh rất bình thản, nhưng lại làm cho người ta an tâm. Hôm nay anh mặc quần áo mới Trác Duyên chọn cho anh, trông trẻ hơn rất nhiều.

“Tiểu Duyên, sáng nay ăn mì, còn có trứng trà.” Hoắc Quân vừa nói vừa đi về phía phòng bếp: “Con thức dậy đúng lúc, mì hẳn là đã chín rồi, dì đi xem đã.”

Trác Duyên đứng lên: “Dì Hoắc, con giúp dì.”

Lục Kinh đưa tay ấn cậu xuống: “Tôi đi là được, em uống nước trước đi.”

Trác Duyên vẫn nhìn Lục Kinh đi theo Hoắc Quân vào phòng bếp, cậu luôn cảm thấy giọng điệu vừa rồi của Lục Kinh rất giống với giọng điệu an ủi mình tối hôm qua. Tối hôm qua có phải là Lục Kinh an ủi mình hay không? Hay đó chỉ là một giấc mơ?

“Tiểu Duyên, học kỳ sau sẽ thi đại học phải không?” Lục Khải đối với Trác Duyên không nghiêm khắc lắm, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười: “Có nghĩ tới muốn thi vào trường đại học nào không? Chuyên ngành gì?”

Trác Duyên buông ly nước xuống, gật đầu: “Con đã nghĩ qua, con muốn thi vào chuyên ngành bảo vệ môi trường của Đại học Thanh Mộc.” Kỳ thật cậu muốn đồng thời học thêm pháp luật, chỉ là lời này tạm thời còn không tiện nói với người khác.

“Đại học Thanh Mộc tốt thật nhưng chuyên ngành bảo vệ môi trường này dường như không xuất sắc như bất kỳ chuyên ngành nào khác.” Lục Khải dường như đang tìm kiếm tin tức trong đầu.

Trác Duyên cười: “Chú Lục, chuyên ngành bảo vệ môi trường của đại học Thanh Mộc cũng mới thành lập được vài năm, không có danh tiếng, chú chưa từng nghe nói qua là chuyện rất bình thường.”

“Lấy thành tích của con hẳn là không khó để vào những chuyên ngành hot kia chứ?” Lục Khải không hiểu suy nghĩ của người trẻ tuổi: “Tại sao con lại chọn chuyên ngành bảo vệ môi trường? Chuyên ngành này cũng không dễ làm việc, phải không?”

Trác Duyên đang muốn trả lời, Hoắc Quân và Lục Kinh đã bưng mì và bát đũa từ phòng bếp tới: “Nào, ăn khi còn nóng, hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy? Sao em lại nghe thấy chuyên ngành, trường đại học hay gì đó nhỉ?”

Trác Duyên cắn một miếng trứng trà: “Dì Hoắc, chú Lục hỏi con sau này muốn học đại học nào, muốn học chuyên ngành gì.”

Hoắc Quân nở nụ cười: “Trước đây dì cũng đã hỏi con, con nói con muốn học chuyên ngành bảo vệ môi trường của Thanh Mộc đúng không?”

“Vâng.”

Lục Kinh đột nhiên dừng đũa xuống, giương mắt nhìn Trác Duyên: “Tại sao tôi không biết?”

Cho nên nói, anh là người cuối cùng biết sao?

Hoắc Quân trừng mắt nhìn anh một cái: “Mỗi ngày con đều bận rộn như vậy, cũng chỉ có Tiểu Duyên nói chuyện phiếm với mẹ, con trở về cũng không thấy con nói mấy câu, con biết mới gọi là gặp quỷ.”

Lục Kinh bị mẹ mình dạy dỗ như vậy, lúc này mới nhớ tới mình căn bản cũng không quan tâm đến chuyện Trác Duyên học đại học, hoặc là nói, là trong tiềm thức của anh không muốn đối mặt.

Đi học đại học có nghĩa là rời khỏi thành phố C và rời khỏi nhà.

Mì trong bát đột nhiên trở nên nhạt nhẽo vô vị.

“Anh Lục, tối hôm qua cám ơn anh đã chăm sóc tôi. Tôi say rượu không làm ra chuyện cười gì chứ?” Trác Duyên nghĩ, người có thể khiên mình lên giường cũng chỉ có Lục Kinh.

Lục Kinh nhìn cậu một cái: “Không có.”

Anh nói quá tự nhiên, Trác Duyên cũng tin lời anh.

Lúc này, điện thoại di động của Trác Duyên vang lên, cậu mở ra xem, là số điện thoại cố định của nhà Hàn Xương, vì thế ấn nút trả lời.

“Yến Tử! Chúc mừng năm mới!” Bên trong micro truyền đến giọng nói mười phần phấn chấn của Hàn Xương.

Trác Duyên nở nụ cười, gương mặt tinh xảo trong hơi nóng bốc lên từ bát mì càng thêm vui mắt: “Ừm, chúc mừng năm mới, giúp tớ nói với chú Hàn, dì Trương một tiếng.”

Cậu vừa dứt lời, giọng nói Trương Lệ đối diện truyền tới: “Tiểu Duyên, ngày mai con nhớ đến nhà dì ăn cơm đó có biết không?”

Trác Duyên “Vâng” một tiếng: “Dì Trương, sáng mai con sẽ đến nhà dì chúc Tết!”

Trương Lệ ở bên kia nở nụ cười: “Dì nói cho con biết, con cũng không nên mang đồ đến, cứ coi như nhà mình, đến ăn một bữa cơm, cả nhà tụ tập cùng một chỗ, có nghe thấy không?”

Trác Duyên ngoài miệng đồng ý.

Hàn Minh cũng dặn dò Trác Duyên vài câu, sau đó bị Hàn Xương đoạt lấy: “Yến Tử, lát nữa tớ cũng đi nói với Đỗ Dần một tiếng, ngày mai chúng ta cùng nhau đi chơi.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Trác Duyên nhận được một tin nhắn từ Đỗ Dần: “Chúc mừng năm mới.”

Từ sau khi Đỗ Dần ngã trên thị trường chứng khoán vài lần, cậu ta dần dần có thể hiểu rõ ràng một ít quy luật, không thể không nói, học bá tồn tại trời sinh chính là vì đả kích người khác. Chỉ mới thời gian một học kỳ, Đỗ Dần đã tăng tiền trong tay cậu ta lên gấp đôi, Trác Duyên cũng không khỏi sinh lòng bội phục.

Sau khi có tiền, Đỗ Dần cũng sẽ không bạc đãi bản thân và Đỗ Vi, hai người đều dùng điện thoại di động. Trác Duyên đang nghĩ, Đỗ Vi cũng gửi cho cậu một tin nhắn chúc mừng năm mới.

Một lần nữa thấy thật tốt khi có những người bạn này ở bên cạnh.

Cậu đang nghĩ, bên môi không khỏi hiện ra ý cười. Lục Kinh ngồi đối diện cậu, vừa vặn bắt được nụ cười này, trái tim vẫn luôn lo lắng đêm qua đến bây giờ trong nháy mắt thoải mái không ít.

Ít nhất Trác Duyên bây giờ còn có thể cảm thấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi.

Loại cảm giác bởi vì cảm xúc của một người mà ảnh hưởng đến toàn bộ tâm tình, Lục Kinh nghĩ, anh đại loại là không có cách nào vượt qua, anh cũng không nghĩ tới sẽ vượt qua nó.

***********************

- -----oOo------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.