Người Em Yêu

Chương 47: Tôi là bạn trai của Ninh San





Ninh San cúp điện thoại, nhủ thầm trong lòng, Tịch Triết cũng quá nghiêm túc rồi, nhưng dù sao anh cũng là ông chủ. Vì thế cô tranh thủ thời gian mở file word mới lên, nhanh chóng viết một đoạn feedback.

Sau khi tan làm, cô liền gọi xe tới nơi đã hẹn.

Chị bạn đồng nghiệp cười nói: “Ninh San đi hẹn hò đấy à?”

Ninh San vội vàng xua tay, trong lòng cũng giật mình. Cô và Tịch Triết là không thể nào “Bàn chút chuyện với một người bạn thôi ạ.”

Chị bạn đồng nghiệp “Xe tới rồi kìa, em mau lên đi. Trên đường nhớ phải cẩn thận.”

Trên đường có vài đoạn bị kẹt xe, nên cô đến trễ mười mấy phút. Lúc tơi nơi, Tịch Triết đã ngồi ở đó rồi. Anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, phong cách nhẹ nhàng.

Ninh San: “Ngại quá, tôi đến muộn rồi.”

Tịch Triết cười nhẹ nhàng một tiếng: “Tôi cũng vừa mới đến thôi.”

Ninh San lôi trong túi ra bài review đưa cho anh, “Cậu đọc qua thử xem.”


“Đã nói là không cần gấp mà.”

“Homestay của cậu rất tuyệt, đây là một vài ý kiến cá nhân của tôi.”

Tịch Triết nhanh chóng nhìn lướt qua bài viết, rồi cuộn tờ giấy lại.”Vất vả rồi. Dạo này mọi người có nhiều việc không?”

Ninh San uống một ngụm nước rồi mới đáp, “Mỗi ngày đều như thế. Chỉ là gần đây có một cơ hội đi công tác nước ngoài, tôi đang nghĩ xem có nên đăng ký không đây?”

“Đi đâu?”

“Châu Phi.”

Trong mắt Tịch Triết lóe lên chút kinh ngạc rồi biến mất ngay sau đó, “Đi bao lâu?”

“Một năm.” Ninh San thản nhiên trả lời.

“Cũng không ngắn đâu.”

Ninh San gật đầu, “Đáng tiếc là không thể đi cùng Triều Vũ được.”

“Cậu ta cũng muốn đi à?”

“Đó là đương nhiên.”

Tịch Triết ngẫm nghĩ, “Cũng chưa chắc sẽ đi, Triều Vũ hiện giờ đang quen anh tôi, chắc sẽ không nỡ đi đâu.”

Ninh San buồn cười, “Hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau đâu.”

“Vậy nếu như là cậu, bạn trai cậu không muốn cậu đi thì sao?” anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, chất chứa sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Ninh San thoáng trầm ngâm: “Không có nếu như, vì giờ tôi đang độc thân mà.” Cô cười, trên má ẩn hiện chiếc má lúm xinh xắn, thần thái động lòng người.”Huống chi còn được trả lương gấp đôi nữa.”

Cơ mặt Tịch Triết giật một cái, cũng không nhắc lại đề tài này nữa, nói nhiều lại khiến trong lòng mình khó chịu.

Ăn cơm xong, Ninh San kiên quyết muốn trả tiền bữa này.”Cậu đã cho tôi ở miễn phí hai đêm ở homestay rồi, sao lần này tôi lại bắt cậu mời khách nữa.”


Trong lòng Tịch Triết càng buồn bực, lần đầu tiên mời con gái người ta ăn cơm, lại phải để người ta trả tiền.

Hai người rời khỏi tiệm cơm, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Hơi lạnh từ điều hòa trung tâm thương mại phả ra khiến Ninh San co rúm người lại.

Tịch Triết nhận ra liền hỏi: “Cậu lạnh à? Có muốn xuống tầng dưới mua áo khoác không. Lập thu rồi, nhiệt độ cũng giảm .”

“Không cần đâu.” Ninh San đưa mắt lặng lẽ đánh giá anh, thầm nghĩ không phải hôm nay cậu ta gặp mình để nói chuyện à, sao cả tối nay lại chẳng thấy nói gì.

Đang lúc trầm tư, phía trước bỗng có người đi tới

Quả là oan gia ngõ hẹp mà!

Mẹ Tần đang nắm tay một cô gái, vừa nói vừa cười. Chỉ là khi vừa nhìn thấy Ninh San, nụ cười trên môi bà cứng đờ.

Ninh San quay đầu nói với Tịch Triết: “Cậu đi trước đi.”

Tịch Triết nhìn cô một cái, “Tôi không bận.”

Mẹ Tần đã đi về phía bọn họ .”A ui, đây không phải là Ninh San sao? Chẳng phải cô

nói cô về quê à?” Ninh San không muốn cãi nhau cùng bà ta nên nhấc chân định đi.

Mẹ Tần tiếp tục nói, “Đừng nóng vội mà.”

Ninh San nở nụ cười tươi , “Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả.”

Mẹ Tần cười đắc ý, “Điềm Điềm, giới thiệu với con, đây là cô Trần Ninh San, phóng viên của Thần Báo, không chỉ văn chương lợi hại, mà thủ đoạn quyến rũ người cũng vô biên .”

Vẻ mặt Ninh San bỗng chốc biến đổi, cô vừa định mở miệng, Tịch Triết bên cạnh đột nhiên kéo cô tới gần anh, lấy tư thế che chở đứng chắn trước cô, “Bác gái quá khen rồi, Ninh San quả thực rất lợi hại, đáng tiếc trước kia mắt cô ấy quá tệ, chẳng hiểu sao lại vớ phải một tên bạn trai cũ kém sang.”

Mẹ Tần chỉ tay vào mặt anh mắng: “Cậu là gì của cô ta? Tôi đang nói chuyện với cô ta liên quan gì đến cậu !”

Tịch Triết cười lạnh, thản nhiên lôi một tờ danh thiếp trong túi ra. Đây là danh thiếp Gia Hành đặt làm riêng cho anh, bọn họ hùn vốn mở công ty chung, trên đó có viết chức vụ của anh.


Giám đốc Công ty TNHH Khoa Học Kỹ Thuật Gia Triết.

Giờ có thể dùng nó để lòe bà ta rồi.

“Tôi là bạn trai của Ninh San, đây là danh thiếp của tôi. Nếu như sau này có người cố ý muốn quấy rối bạn gái tôi, tôi sẽ nhờ luật sư tới xử lý.” Anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ trên môi khiến người ta phát run lên.

Ninh San mờ mịt.

Mẹ Tần tức đến nghiến răng.

Tịch Triết kéo tay Ninh San, “San San, đi thôi, chúng ta về nhà.”

Mẹ Tần hít sâu một hơi, mắng to: “Cậu đừng để vẻ ngoài của cô ta lừa gạt.”

Tịch Triết dừng chân lại đáp lời, “Tôi rất vui.”, lời này có ý là liên quan gì tới bà.

Mẹ Tần tức đến mức bệnh tim tái phát. Ninh San này có gì tốt chứ, sao cô ta có thể tìm được người bạn trai như thế, điều kiện tốt hơn nhiều con trai bà. Nhìn xem con trai bà đang phải hẹn hò với ai!

Đi ra đến cửa thang máy, Ninh San mới từ từ rụt tay về, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hồi.”Vừa rồi cám ơn cậu.”

Tịch Triết nhìn cô, trong mắt tràn ngập đau lòng.”Tiện thể mà thôi.”

Ninh San thầm thở phào một hơi, may mà anh ra mặt nói giúp cô. Trái tim cô cứ đập thình thịch, cô chớp mắt một cái, suýt nữa thì nổ tung.”Tôi gọi xe về rồi. Cậu nhớ đi đường cẩn thận nhé.” Trong giọng cô lẫn chút bối rối.

Tịch Triết im lặng mấy giây, rồi đột nhiên anh mở miệng: “Ninh San, những gì tôi vừa nói là nghiêm túc.”






— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.