Ân oán của thế hệ trước là ngõ cụt không có đường ra, nàng không thể bình tĩnh đối mặt với Hứa Kiều giống như trước nữa, và cũng không thể nói lời trách móc nào.
Nàng nên hận người nào đây?
Hứa Hòa Tuấn đã làm nhiều việc ác và chết trước khi nàng biết được sự thật. Còn Hứa Chiêu Minh, người lấy lý do quản thúc tại gia để bảo vệ nàng và mẹ của nàng thì đã bị chính em gái ruột của mình đánh gãy chân.
Hứa Lương Bình lên cơn đau tim và đang được điều trị trong bệnh viện. Có lẽ lão đã biết rằng bệnh ung thư của mình đang ở giai đoạn cuối và cái chết đang cần kề. Chính vì vậy mà lão mới chơi một ván cờ lớn như vậy để kéo những người trong cuộc chết chung với mình.
Còn cha ruột của nàng, người mà quản gia Tôn được lệnh phải che giấu, vừa là một tội phạm cưỡng gian vừa là một kẻ mà trời không thể dung thứ cho những việc mà ông ta đã làm. Sự tồn tại của nàng không hề đẹp như cái tên mà Ôn Thiện đã nói với nàng trước khi bà ấy ra đi.
Hứa Ôn Giảo mỉm cười: "Em không đau buồn vì những gì đã qua."
Nàng thậm chí không còn sức lực để khổ sở nữa.
"Nếu em không muốn cười thì đừng cố gắng cười."
Hứa Úc Liêm im lặng một lúc rồi dùng đầu ngón tay run rẩy vuốt ve gò mà của nàng: "Nếu em muốn khóc thì cứ khóc, không sao cả."
Hứa Ôn Giảo chạm vào vành tai của mình, đôi môi của nàng không còn chút máu trở nên tái nhợt.
Nàng đã quen dùng động tác này để điều chỉnh cảm xúc của mình. Hứa Úc Liêm đột nhiên kéo cổ tay của Hứa Ôn Giảo khiến cho đối phương sững người.
"Khi cười thì em không hẳn là vui, lúc khóc em cũng hiếm khi rơi nước mắt. Chẳng biết lúc hai ba tuổi, em có giống như vậy không nữa?"
Giọng điệu của Hứa Úc Liêm đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đôi mắt của cô giống như mang màu vàng của ánh mặt trời ấm áp, dịu dàng mỉm cười: "Có lẽ là không, em chắc chắn dễ thương hơn bây giờ."
Cô có chút tiếc nuối, nếu các nàng không tách nhau ra và lớn lên cùng nhau, Ôn Thiện và con gái của bà ấy đã không phải chịu nhiều tổn hại như vậy, và Hứa Kiều cũng sẽ không phải sống những ngày trong ngục tối.
Chỉ là Hứa Úc Liêm không chắc nếu như mọi thứ chưa từng xảy ra như vậy thì liệu cô và Hứa Ôn Giảo có mối quan hệ giống như bây giờ hay không.
Hứa Ôn Giảo bị lời nói của cô làm cho phân tâm. Nàng nghiêm túc suy nghĩ và quả quyết nói: "Vậy chắc chị còn thích cười hơn bây giờ."
Cho dù cô không thích cười thì cũng đủ để người ta thích rồi. Nàng cũng không muốn ai biết Hứa Úc Liêm còn có một mặt dễ thương như vậy.
"Ừm ừm." Hứa Úc Liêm ôm chặt nàng hơn, cắn nhẹ vào dái tai nhỏ nhắn của nàng, hôn lấy hôn để, "Kiểu Kiểu, chúng ta không còn nhiều thời gian . . ."
Cô còn chưa kịp nói phần còn lại thì Hứa Ôn Giảo đã lập tức hiểu ra.
Trước kia, các nàng không buông bỏ được một số việc mà ngầm đồng ý tạm thời không nói đến chúng và đặt sang một bên. Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra như vậy, họ có thể tiếp tục giả câm điếc được bao lâu kia chứ?
Hứa Úc Liêm cùng nàng tiếp xúc thân thể với nhau, chủ động thân mật cùng nhau, cũng không phải vì trong lòng các nàng không có hiềm khích. Trong căn hộ nhỏ hẹp này, cả hai chỉ có thể truyền hơi ấm cho nhau, sưởi ấm trái tim của nhau mà không muốn nghĩ đến những tranh chấp ở bên ngoài nữa.
Chỉ muốn mỗi giây phút trôi qua đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Hứa Ôn Giảo đột nhiên nâng mặt của Hứa Úc Liêm lên và nhìn thật kỹ.
Hứa Úc Liêm có khung xương đủ tiêu chuẩn và đường nét khuôn mặt ba chiều. Thật duyên dáng và quý phái giống như một bức tranh sơn dầu. Đuôi lông mày sắc nét nhưng không thô ráp, trong đôi mắt nâu sẫm kia như có ngọn lửa cuồng nhiệt, sở hữu một sức sống hoàn toàn khác với nàng.
Cô chưa bao giờ có được một tình yêu trọn vẹn và cũng chưa bao giờ oán trách bất kỳ ai.
Hứa Ôn Giảo hơi hé môi và cắn vào môi dưới của Hứa Úc Liêm.
Hứa Úc Liêm vô thức há miệng, đầu lưỡi mềm mại trơn tru trượt vào bên trong. Không ngờ Hứa Ôn Giảo lại đột ngột hôn cô, đó vẫn là một nụ hôn ướt át gợi tình như ngày nào. Hứa Úc Liêm rên rỉ và tựa đầu vào lưng ghế.
Hứa Ôn Giảo ngồi nghiêng trong vòng tay của cô, tư thế quay đầu hôn đối phương quá khó chịu và không thể cử động linh hoạt được. Nàng cau mày vì không thoải mái và rời khỏi đôi môi ẩm ướt của người kia.
Nàng bước xuống khỏi người của Hứa Úc Liêm và đứng quay lưng về phía cô.
Hứa Úc Liêm bị hôn đến mức tim đập rộn lên và thở nhanh một chút.
Đôi mắt của cô mê ly, cô khó hiểu nhìn Hứa Ôn Giảo đứng lên và dùng ngón tay út mảnh khảnh móc lấy góc áo của nàng. Ngón yếu nhất trong năm ngón là ngón út, dù có cứng đến đâu cũng rất yếu mềm và không thể móc chặt được đối phương.
Hứa Úc Liêm nuốt khan, giọng điệu vừa có chút tán tỉnh mà cũng vừa trêu chọc đối phương: "Em đi đâu?"
Cô lẩm bẩm: "Em định bỏ chạy sau khi hôn chị à?"
Hứa Ôn Giảo đột nhiên quay lại, đôi mắt đen sâu thẳm, lông mày vừa nhạt vừa mỏng, khuôn mặt lãnh đạm và yếu đuối đan xen với nhiều biểu cảm. Tất cả những yếu tố này giống như thủy triều dâng cao, biển sôi, mây cuộn và mưa tầm tã, cuối cùng chúng tạo thành hơi nước lượn lờ, bao trùm xung quanh nàng, khiến mọi người khó nhìn ra bản chất thực sự.
"Làm luôn bây giờ sao?" Hứa Ôn Giảo nắm lấy tay vịn ở hai bên ghế của Hứa Úc Liêm, một chân co lại, đặt ở giữa hai chân của cô, vẻ mặt kiên quyết như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hoàn toàn bị lực hấp dẫn của nàng áp chế, Hứa Úc Liêm ngẩng mặt lên và không thể khước từ trước đôi mắt sáng ngời của nàng. Thiếu nữ e thẹn mặt đỏ đến mang tai, dục vọng như muốn thiêu đốt tim phổi. Cô lẩm bẩm một hồi rồi bối rối nói: "Chị chưa có tắm."
Cơ thể cảm thấy tràn đầy năng lượng, cô nhìn tay của Hứa Ôn Giảo, đỏ mặt nói: "Em . . . Em cắt móng tay chưa?"
Hứa Úc Liêm có bệnh thích sạch sẽ và rất khó tính.
Cô chưa kịp nói xong thì một vật cứng đã nhét thẳng vào miệng của cô. Hứa Ôn Giảo nắm cằm của cô, đưa ngón trỏ và ngón giữa vào bên trong miệng của cô.
Ánh mắt của Hứa Ôn Giảo sâu thẳm, dục vọng mãnh liệt như muốn thiêu đốt cả người của nàng. Ngón tay của nàng linh hoạt đùa giỡn với chiếc lưỡi mềm mại của đối phương, và nó gần như muốn đi sâu vào trong cổ họng. Nàng đẩy đầu gối vào giữa chân của Hứa Úc Liêm, lực ma sát vừa thâm sâu lại vừa nặng.
Việc thở trở nên khó khăn và cảm giác có vật lạ xuyên qua cổ họng đánh thức nỗi sợ hãi trong người. Theo bản năng, hai má của Hứa Úc Liêm đỏ ửng và những giọt nước mắt ướt át chảy ra từ khóe mắt. Đùi của cô run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào một cách đáng ngạc nhiên, và dùng đầu lưỡi để nhảy múa cùng ngón tay của Hứa Ôn Giảo.
Khoang miệng bao bọc hoàn toàn gốc ngón tay, đầu lưỡi cử động mềm mại, dính chặt và liếm láp ngón tay của Hứa Ôn Giảo. Hứa Úc Liêm giơ tay đầu hàng trước đối phương. Sau khi cởi cà vạt, những đường cong quyến rũ dưới chiếc áo sơ mi trắng giống như những trái đào chín ngọt.
"Em đã cắt móng tay rồi và rất sạch sẽ." Cả người của Hứa Ôn Giảo nóng lên, không tự chủ mà đẩy vào người của Hứa Úc Liêm, đầu gối lại bị đùi của cô kẹp chặt.
Móng tay của nàng quả thực mượt mà và gọn gàng, cũng không hề để lại vết xước nào trong khoang miệng của cô.
Hiểu được ẩn ý trong lời nói của nàng, trái tim của Hứa Úc Liêm đập loạn xạ. Cô đột nhiên siết chặt eo của Hứa Ôn Giảo lại và cắn chặt ngón tay của nàng để hả giận.
Mái tóc dài vốn dĩ được buộc cao nhưng lại xõa tung, vài sợi buông xuống nhẹ nhàng, cuộn tròn bên tai.
"Em sẽ giúp chị cởi quần áo rồi đi tắm rửa." Hứa Ôn Giảo cắn vào vành tai của Hứa Úc Liêm, dùng tay còn lại vuốt ve những đường gân đang đập mạnh trên cổ của cô. Đầu ngón tay của nàng lên xuống liên tục và mở các nút áo sơ mi của đối phương. Nàng chạm vào xương quai xanh cứng rắn và nghịch nghịch nó, sau đó có xu hướng tiếp tục tiến sâu hơn.
Nàng lùi ra xa một chút, ngón cái đưa vào miệng chạm vào môi dưới của Hứa Úc Liêm.
Giọng điệu của nàng rất ngây thơ và vô hại: "Đừng cắn mạnh quá, chị ơi, thả lỏng người đi."
Em muốn chết sao?
Hứa Úc Liêm không đẩy Hứa Ôn Giảo ra, cô hơi nhếch đôi môi đỏ mọng, dùng răng nghiến chặt các khớp ngón tay của nàng, giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, và nước bọt chảy ra từ khóe miệng.
Hứa Úc Liêm thở dốc, hai mắt của Hứa Ôn Giảo đỏ hoe, nàng có cảm giác như dù đã cố gắng bình tĩnh nhưng tim vẫn đập loạn xạ khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hứa Ôn Giảo rút những ngón tay đầy vết răng đỏ tươi ra khỏi khuôn miệng mềm mại và nóng bỏng của Hứa Úc Liêm. Sau đó nàng đưa tay vào trong nội y của cô và vuốt ve bộ ngực mềm mại của đối phương. Đầu ngón tay nóng hổi và ẩm ướt chạm vào làn da mỏng manh mang đến một cảm giác thật kỳ lạ.
Cơ thể của Hứa Úc Liêm bỗng nhiên thả lỏng, ngã xuống ghế mềm như nước.
Cô đỏ mặt, ngực phập phồng, tự động xoa nó vào tay của Hứa Ôn Giảo.
Cô muốn mắng Hứa Ôn Giảo là đồ không biết xấu hổ, nhưng lại mềm lòng và nhẹ nhàng nói: "Chẳng phải em chưa khỏi bệnh hoàn toàn sao? Lấy đâu ra sức lực làm chuyện như vậy. . . "
"Đúng vậy, em là bệnh nhân, chị phải nhẹ nhàng với em một chút đó." Hứa Ôn Giảo vuốt tóc của Hứa Úc Liêm, ánh mắt đầy ẩn ý, "Sức lực của em không nhiều, vì vậy em sẽ dịu dàng với chị."
Áo ngực bị cởi nút vẫn còn chưa rơi xuống khỏi ngực, Hứa Úc Liêm bừng tỉnh sau khi nghe được những lời nói của đối phương. Cô không thể tin được mà đẩy vai của Hứa Ôn Giảo ra, vừa bất lực lại vừa bó tay mắng nàng một câu: "Em hư hỏng quá."
Hứa Ôn Giảo giả vờ như không nghe thấy, nàng liếm cổ của Hứa Úc Liêm, mút từng chút một rồi đến trên môi, và thì thầm vài lời trước khi hôn sâu hơn.