Biệt thự trị giá 80 triệu USD được xây dựng ở trên đỉnh đồi, nơi đây đang tổ chức một bữa tiệc linh đình.
Một số ban nhạc nổi tiếng thay phiên nhau hát, âm thanh trong toàn bộ hội trường được bật lên mức to nhất, khắp nơi đều có những vị khách trẻ tuổi vừa ca hát vừa khiêu vũ cùng nhau.
Cũng không ít người không có tâm trạng vui đùa, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào nhân vật chính của ngày hôm nay.
Hứa Úc Liêm đang ngồi ở vị trí chủ nhân của bữa tiệc này, hôm nay là sinh nhật của cô.
Cô mặc một bộ váy dài màu đen, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, mái tóc dài gợn sóng màu xanh lam có điểm nhấn.
Đôi môi tươi cười, khóe miệng nhếch lên vốn dĩ rất thân thiện nhưng đôi đồng tử nâu sẫm ấy lại vô cùng lạnh lùng, khiến cho con người ta cảm thấy cô cách xa họ cả vạn dặm.
Lúc này Hứa Úc Liêm đang bấm điện thoại, có người gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu.
Tam tiểu thư của Chu gia, Chu Dao Tây ngồi ở bên cạnh lắc ly rượu đỏ, thủ thỉ nói: "Úc Liêm ~ Đêm nay cậu thật xinh đẹp."
Hứa Úc Liêm cất điện thoại đi: "Ừ, hôm nay cậu cũng xinh đẹp lắm."
Chu Dao Tây nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên, nửa người tựa vào người của Hứa Úc Liêm, hận không thể trực tiếp ngồi vào trong lòng của đối phương.
Chu Dao Tây duỗi cổ tay dưới mũi của Hứa Úc Liêm, vung vung: "Cậu có ngửi thấy mùi thơm trên người của mình không?"
Một số người ngồi xung quanh phát ra tiếng cười trầm thấp mơ hồ.
Xu hướng tình dục của Chu Dao Tây là một bí mật được công khai, thế nhưng cô ấy có tán tỉnh ai cũng không thể nào quyến rũ được Hứa Úc Liêm.
Mọi người ở giới thượng lưu thành phố A đều biết Hứa Úc Liêm là hoa Tường Vi, xinh đẹp và đầy gai góc, còn Chu Dao Tây nhất định sẽ vấp phải trắc trở.
Quả nhiên Hứa Úc Liêm né tránh đối phương, khéo léo cách xa một chút, chân thành đề nghị: "Mùi thơm, nhưng không thích hợp với cậu."
Chu Dao Tây không hề khó chịu với thái độ lãnh đạm của người kia, cô ấy mỉm cười đưa ly rượu cho cô: "Vậy lần sau cậu mua cho mình một chai nước hoa thích hợp đi. Nào, chủ nhân của bữa tiệc, cậu có muốn uống một ly với mình không?"
Những vị khách ngồi trong khu vực tiếp khách đều có gia thế lớn. Một số người là cháu cưng của các quan chức chính phủ, và một số là người thừa kế được chỉ định của các gia đình giàu có. Tất cả đều có địa vị cao quý. Nói một cách dễ hiểu, Hứa Úc Liêm có mối quen biết rộng, cô chỉ mời những người có địa vị cao này đến tham dự sinh nhật của cô. Thành thật mà nói, bọn họ làm bạn với nhau chỉ vì lợi ích của đôi bên, ngoài ra cũng không có tình cảm dư thừa nào khác.
Hứa Úc Liêm không quan tâm họ có mấy phần là thực tình, kẻ có tiền cùng người não tàn cũng không có sự khác biệt gì mấy, chỉ là việc duy trì một mối quan hệ chắc chắn sẽ phải tốn một chút công sức.
Từ nhỏ Hứa Úc Liêm đã ở trong số đó và biết được tâm tư của đám người kia, cô cầm ly rượu lên như cá gặp nước, uống hết không để lại một giọt dư thừa nào.
Cô đang định đặt ly rượu xuống thì có một giọng nói vang lên.
"Tôi nói cho Hứa đại tiểu thư nghe, hôm nay mọi người đến đây để chúc mừng sinh nhật của cô. Cô ngồi đây chỉ uống rượu mà không khiêu vũ thì tính là gì đây?"
"Các người cũng thật là, ngồi đây với cô ấy đi."
Người nói chuyện mặc một chiếc váy dạ hội xẻ từ ngực đến bụng dưới, bộ ngực trắng như tuyết cuồn cuộn.
Hứa Úc Liêm ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm, không tính là khó chịu nhưng loại nước hoa này rất đắt tiền. Lần trước cô bay tới Paris để tham dự tuần lễ thời trang, cô đã mang về phiên bản giới hạn của loại nước hoa này cho đối phương.
Người đến chính là một trong số ít người bạn thực sự của Hứa Úc Liêm, Lý Ý Nhã.
Lý Ý Nhã cầm ly rượu, loạng chà loạng choạng mà đi tới, đã có tám phần say rượu.
Cô nhìn xung quanh hội trường, đột nhiên cất cao giọng hô to: "Ban nhạc tạm dừng một chút đi!"
Tiếng âm nhạc dần dần lắng xuống.
Lý Ý Nhã vẫy tay với mọi người: "Nào, nào! Mọi người nhìn sang đây. Sắp đến giờ rồi. Hãy chúc Hứa đại tiểu thư của chúng ta sinh nhật vui vẻ đi!"
Cái người điên này còn hét to vài tiếng "ô hô", gan to bằng trời kéo Hứa Úc Liêm đứng dậy.
Rất nhiều người đi theo reo hò: "Chúc Hứa đại tiểu thư sinh nhật vui vẻ!"
Hứa Úc Liêm dở khóc dở cười: "Lý Ý Nhã, cậu say đến điên rồi sao?"
Lý Ý Nhã say khướt gọi người phục vụ tới, cầm ly cocktail trên khay đưa cho Hứa Úc Liêm.
Cô khoác tay lên vai của đối phương, cười hì hì: "Các chị em, còn đứng ngây đó làm gì? Mau mau phát biểu cảm nghĩ đi."
Mọi người bắt đầu hoan hô vỗ tay, không ngừng gọi tên của nhân vật chính ngày hôm nay. Hứa Úc Liêm liếc mắt nhìn qua một lượt, rất ít người có ánh mặt thực tình.
Hứa Úc Liêm thầm mắng Lý Ý Nhã tám mươi lần, thế nhưng cô cũng không muốn làm đối phương bị tuột cảm xúc.
Cô thận trọng nâng ly rượu lên, tư thế lãnh đạm: "Cảm ơn mọi người đã tham dự sinh nhật của tôi. Hy vọng tối nay tất cả đều chơi thật vui vẻ!
Lý Ý Nhã hô to gọi người phục vụ: "Bánh gatô đâu? Mau mang qua đây đi!"
Một chiếc bánh sinh nhật sáu tầng được người phục vụ đặt trên xe đẩy đồ ăn và đồ uống đẩy qua.
Hứa Úc Liêm vào chỗ và cắt xuống nhát dao đầu tiên, tiếp đến cô để người khác cắt phần còn lại nếu họ muốn, sau đó tựa lưng vào ghế sofa.
Đã chơi, chơi chốn mĩ miều. Trăm gươm kề cổ cũng liều mà chơi.
Hứa Ức Liêm bắt chéo chân, khẽ lắc lắc chiếc giày cao gót màu đen một cái, để lộ mắt cá chân trắng ngần và mảnh mai.
Cô giơ tay hất nhẹ khuyên tai màu trắng bạc ở dái tai, vẻ mặt cho thấy cô đang muốn cách xa những người ở trong bữa tiệc.
Lý Ý Nhã thấy không vừa mắt, lập tức ngồi lên thành ghế sofa mà trêu trọc cô: "Đại tiểu thư? Làm sao tâm tình lại buồn bực như vậy?
Vừa dứt câu, Lý Ý Nhã quay sang hỏi những người khác: "Các người đắc tội với cô ấy?"
Bình thường Hứa Úc Liêm là người rất thích tiệc tùng, cho đến bây giờ cô luôn là tâm điểm chú ý ở mỗi bữa tiệc. Thế nhưng hôm nay bỗng nhiên cô lại khiêm tốn không giống với cô của thường ngày. Hơn nữa đây là bữa tiệc sinh nhật được chuẩn bị đặc biệt cho cô trước một ngày, cũng không ít khách mời mà cô chưa nhìn thấy họ từ lúc bắt đầu đang nhìn chằm chằm về phía cô.
"Làm gì có! Ai lại dám đắc tội với đại tiểu thư của chúng ta?"
Trương Lâm cười đùa: "Cưng chiều đại tiểu thư còn không hết."
Em gái song sinh của Trương Lâm đứng bên cạnh đẩy nhẹ một cái: "Chị ơi, đừng nói những lời nghe buồn nôn như thế nữa, em nổi da gà mất."
Cuối cùng Hứa Úc Liêm cũng mỉm cười, cô lơ đãng nói: "Không có gì đâu, tôi chỉ là bị người quấy rầy mà thôi."
Cô nghĩ đến hàng chục tin nhắn WeChat hỏi mình đang ở đâu, cô thật muốn đưa chúng vào danh sách đen.
Chu Dao Tây kéo dài giọng điệu: "Ai dám quấy rầy cậu? Muốn mình tìm người và giáo huấn cho hắn một trận không?"
Bọn họ còn chưa nói xong, một người con trai với vẻ ngoài tuấn tú đã đi tới.
Hắn lịch sự chào hỏi Hứa Úc Liêm: "Xin chào Hứa đại tiểu thư, chúc đại tiểu thư sinh nhật vui vẻ!"
Hứa Úc Liêm nhíu mày, cô tiếp xúc với đủ loại người, về cơ bản họ đều thuộc cùng một vòng tròn. Mặc dù tối nay có không ít khách mời mang theo người mẫu, nghệ sĩ ngoài vòng tròn đến tham gia góp vui nhưng hiếm khi thấy được gương mặt mới như vậy, thậm chí người này còn biết đến cô.
Lại là chó mèo chui từ đâu đến để thu hút sự chú ý của cô, loại người này gặp quá nhiều, đều xấu xí như nhau.
Hứa Úc Liêm lạnh lùng đáp lại đối phương: "Tôi không nghĩ tôi đã mời anh đến bữa tiệc này."
Lục Khải trả lời nằm ngoài dự kiến của cô: "Thực ra mục đích chính lần này tôi tới đây là để tìm nhị tiểu thư của Hứa gia. Không biết Hứa đại tiểu thư có phương thức nào để liên lạc với cô ấy không?"
Hắn hỏi ra câu này xong, người ở khu nghỉ ngơi lập tức rơi vào một loại trầm mặc kỳ quái. Người ngồi xung quanh Hứa Úc Liêm mặt mày biến sắc, bọn họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Đây là kẻ ngu đến từ nơi nào? Không biết chọn câu hỏi tốt để hỏi sao?
Ai mà không biết Hứa Úc Liêm ghét người khác nhắc đến người đó trước mặt mình.
"Hứa nhị tiểu thư là ai?"
Hứa Úc Liêm nhếch môi ướt át kiều diễm, xinh đẹp đến mức động lòng người, cặp mắt hoa đào sáng ngời tràn đầy nghi ngờ chân thành.
"Làm sao tôi lại không biết Hứa gia còn có một người con gái nữa?"
Lục Khải đến đây vì sự ưu ái của bạn mình, hắn không hề chú ý đến bầu không khí huyền ảo ở đây, thờ ơ nói: "Cô không biết sao? Cô ấy tên là Hứa Ôn . . ."
Hắn còn chưa nói xong thì ở cửa đã có tiếng huyên náo.
"Người này là ai mà xinh đẹp như vậy?"
"Trước kia tôi chưa thấy qua, cậu gặp qua rồi sao? Tiểu thư nhà ai hay là nghệ sĩ nào?"
"Đó có phải là chiếc váy của tuần lễ thời trang ở Paris không? Tôi đã muốn có nó từ lâu nhưng thậm chí còn không có cơ hội xếp hàng để mua."
. . . . . .
Tiếng giày cao gót vang lên từ xa, một cô gái trẻ bước vào đám đông ầm ĩ.