Ra khỏi Đông cung, ta đưa Lâm lão thái y lên xe ngựa. Ông ấy ôm lấy chiếc hộp thuốc quý giá của mình cùng với hành lý đã chuẩn bị từ trước, tiếc nuối nói rằng vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong nên tạm thời chưa thể rời kinh, có lẽ sẽ ở lại phủ thừa tướng thêm ít bữa.
Xe ngựa vẫn chưa ra khỏi cổng thành, cũng không về Khương phủ ngay mà dừng lại ở một góc vắng người qua lại. Ta sai Bảo Châu và phu xe đi trông chừng xung quanh.
Đợi đến khi chỉ còn lại mình ta và lão thái y, ta mới lên tiếng: “Vãn bối có chuyện muốn thỉnh giáo Lâm thái y.”
Lão thái y ngờ vực nhìn ta, chờ đợi câu hỏi. Có lẽ ông ấy cảm thấy khó hiểu vì không biết chuyện gì quan trọng đến mức khiến ta phải cẩn thận như vậy.
“Dung Vọng là ai?”
Lúc nãy khi còn ở Đông cung, sau khi nói cho ta biết tên của mình, Dung Vọng liền thả ta đi. Hắn nói cô nam quả nữ ở chung một phòng không tốt cho danh tiếng của ta, bảo ta nếu còn điều gì muốn biết cứ đến hỏi Lâm thái y.
Bầu không khí xung quanh tĩnh lặng đến kỳ dị, lão thái y nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén: “Ngươi nghe được cái tên này từ đâu?”
Ta bình tĩnh đáp lời: “Chính miệng hắn nói với ta.”
Lão thái y nghe xong thì bật cười giễu cợt: “Nhanh như vậy mà đã bị lộ rồi.”
Lão thái y im lặng như không biết nên bắt đầu từ đâu, sau một hồi trầm ngâm ông ấy mới nói tiếp: “Dung Vọng, là một kẻ đáng thương.”
“Tính ra, hắn cũng là đích tử của Hoàng thượng. Năm đó Hoàng hậu lâm bồn, lão phu chính là người túc trực bên cạnh. Hoàng hậu sinh hạ một cặp sinh đôi, đứa lớn là Dung Ngọc, đứa nhỏ là Dung Vọng, chỉ hơn kém nhau nửa canh giờ. Thật đúng là tạo hóa trêu người.”
Sự kinh hoàng dậy sóng trong lòng ta.
Từ xưa đến nay, việc anh em sinh đôi trong hoàng thất tàn sát lẫn nhau không phải là chuyện hiếm. Cho nên trước giờ người trong hoàng tộc đều coi việc sinh đôi là chuyện không may mắn. Những đứa trẻ nhỏ hơn trong cặp sinh đôi đa phần đều sẽ nhận lấy cái chết ngay khi vừa chào đời, bởi xưa nay không ít chuyện phi tần thất sủng do sinh ra song thai.
Lâm lão thái y lại nói tiếp: “Hoàng hậu sợ bị người khác phát hiện mình sinh hạ một cặp song thai cho nên đã cầu xin lão phu không được nói cho Hoàng thượng. Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu có thế lực rất lớn, vợ con ta lúc đó lại đều ở Kinh thành, cho nên ta đành phải đồng ý.”
“Đứa trẻ nhỏ hơn đó đáng lẽ ra sẽ không được sống tiếp. Nhưng Hoàng hậu không nhẫn tâm làm vậy, đành lén giao cho lão phu nuôi dưỡng. Bởi vì những người biết đến sự tồn tại của điện hạ cũng chỉ có mình ta và Hoàng hậu, không thể có thêm người nào biết nữa, thêm một người biết thì nguy cơ bị lộ sẽ càng cao.”
39.
Nếu như Dung Vọng cứ thế lớn lên trong vòng tay của Lâm lão thái y, đợi đến khi ông ấy nghỉ hưu, bọn họ sẽ quay về vùng quê có sơn thủy hữu tình, trời xanh mây trắng, ruộng đồng bạt ngàn và con người chân chất, giản dị kia mà sống tiếp những tháng ngày tươi đẹp.
Nếu như có thể như vậy, Dung Vọng của hiện giờ có lẽ đã có một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Trớ trêu thay, năm Dung Vọng lên chín tuổi, trong lúc Lâm thái y có chuyện phải rời khỏi kinh thành, Hoàng hậu đã âm thầm đến đưa hắn đi.
Bà ta không yên tâm khi để Dung Vọng rời khỏi tầm mắt mình. Không phải vì lo lắng rằng con trai mình sống không tốt, mà vì sợ rằng nếu chuyện này bại lộ ra ngoài sẽ làm liên lụy đến bà ta.
Có lẽ vào khoảnh khắc đầu tiên đó, hai đứa trẻ trong mắt Hoàng hậu đều quan trọng như nhau, nếu không bà ấy cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm mà đem Dung Vọng giao cho lão thái y nuôi dưỡng.
Chỉ có điều, lòng người là thứ dễ thay đổi.
Dung Ngọc từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Hoàng hậu, lại là Hoàng thái tử được Hoàng thượng yêu thương, trong lòng Hoàng hậu tất sẽ thiên vị đứa trẻ mà mình nuôi dưỡng hơn.
Hoàng hậu thậm chí bắt đầu lợi dụng đứa con trai chỉ mới chín tuổi kia của mình.
Bà ta đưa Dung Vọng đến trại ám vệ của gia tộc mình. Số người biết về sự tồn tại của Dung Vọng cũng vì vậy mà nhiều thêm một người, đó là thủ lĩnh của đội ám vệ. Có điều ông ta chỉ biết đưa trẻ này là em trai sinh đôi của Thái tử, không hề biết tên họ của Dung Vọng.
Hoàng hậu nghĩ, đem Dung Vọng đưa đến một nơi u ám không có lấy một tia ánh sáng như trại ám vệ, vừa là để không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó, lại vừa có thể khiến nó học được chút võ nghệ, sau này vào những lúc cần thiết còn có thể trở thành thế thân, cản đao đỡ kiếm cho anh trai.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Hoàng hậu từng đến doanh trại thăm Dung Vọng một lần. Lúc đó hắn và những đứa trẻ trạc tuổi đang được nhốt cùng nhau, mỗi người đều đeo mặt nạ, cùng nhau chiến đấu với một con báo hoa.
Những đứa trẻ khác đều sợ đến kinh hồn bạt vía, duy chỉ có Dung Ngọc đang đeo mặt nạ răng nanh liều chết ôm chặt lấy con báo, dùng răng nanh đâm vào mắt nó rồi nhân cơ hội hét gọi những đứa trẻ xung quanh cùng đến giết con dã thú.
Chứng kiến khung cảnh tăm tối ngập trong máu tanh trước mặt, Hoàng hậu quay người chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Từ đó trở đi Hoàng hậu không hề đặt chân đến nơi đó thêm một lần nào nữa.
Có lẽ, phàm là người độc ác tàn nhẫn đều sẽ không được những người bên cạnh thương yêu, cho dù là mẹ ruột cũng không ngoại lệ.