Người Đẹp Trong Tay

Chương 7: Đồn cảnh sát



Văn Lương ngậm điếu thuốc, vẻ vô lại ngấm vào tận xương cốt, anh chỉ cần đứng trước thang máy thôi đã đủ toát ra tính tàn bạo của bản thân.

Nếu không phải còn có một cô gái mặt xà tinh, dáng người mảnh khảnh, yếu ớt đứng bên cạnh thì nhìn anh giống như chỉ cần một giây sau liền xông lên đánh nhau.

Đáng tiếc Phương Gia Mậu cũng là một thiếu gia kiêu ngạo, nghe anh nói giống như bị chọc cười: “Con mẹ nó anh là ai?”

“Ôi Văn tổng.” Cô gái nũng nịu kéo kéo cánh tay anh, dán thân thể lên: “Ngài tức giận với người như vậy làm gì?”

Trần Điệp nghe thấy, cảm giác xương cốt đều xốp giòn cả rồi.

Quả nhiên người ta mới là hồ ly tu luyện ngàn năm, đạo hạnh* của mình vẫn chưa đủ sâu.

(*đạo hạnh: phẩm chất và tư cách tốt đẹp ở con người)

Từ tận đáy lòng cô vươn ra một ngón tay cái cho người ta.

Văn Lương nghiêng đầu, vô cảm liếc người phụ nữ đang dính người, lấy điếu thuốc từ trong miệng ra: “Buông tay.”

Chỉ một câu này, tức khắc khiến hồ ly kia sợ tới mức vội vàng buông lỏng tay, nhếch miệng cười, sụp mi thuận mắt mà lùi sang một bên.

Văn Lương nhìn về phía Trần Điệp: “Đi ra.”

Phương Gia Mậu bắt lấy cổ tay cô, rất có khí khái anh hùng nói: “Có việc gì thì hướng đến tôi này!”

Văn Lương nhìn tay hai người, ngón trỏ gõ rớt tàn thuốc, ngưng một giây, đột nhiên nổi giận, trực tiếp nắm cổ áo anh ta, đâm vào vách thang máy vang lên một tiếng ‘phanh’.

Lửa giận của anh luôn đột nhiên đến, khiến người ta không kịp chuẩn bị, thang máy lung lay thật mạnh, Trần Điệp bị dọa đến thét chói tai: “Văn Lương!”

Phương Gia Mậu nghe thấy âm thanh của cô, kinh ngạc nhìn cô.

Văn Lương nhẹ nhàng nhếch môi, nắm cổ anh vứt qua một bên, kéo Trần Điệp ra khỏi thang máy, tìm một chỗ gần đó nói chuyện.

“Cánh cứng cáp rồi, học được cách lừa gạt tôi.” Văn Lương rũ mắt nói.

“Vốn dĩ phải đi về, tình cờ gặp bạn học.” Trần Điệp hướng Phương Gia Mậu hất cằm: “Bạn học cấp ba, khả năng là anh không ấn tượng.”

Văn Lương chẳng muốn nghe cô giới thiệu: “Đi về nhà.”

“Không.” Trần Điệp phản bác ngay lập tức.

Đầu lưỡi Văn Lương lướt qua răng cấm, lần nữa trở về trạng thái mưa gió: “Lặp lại lần nữa.”

“Tôi nói không.” Trần Điệp nhìn bộ dáng cô gái đáng thương phía sau, nhếch môi: “Xem ra Văn tổng còn có việc bận, tôi cũng không quấy rầy nữa.”

Văn Lương kéo người vào trong ngực, giơ tay xoa mặt cô: “Ghen?”

Trần Điệp vừa muốn phủ nhận, anh đã vân vê vành tai cô, xoa nắn đến cực kỳ mập mờ, hạ cổ xuống, khoảng cách rất sát, hơi thở gần trong gang tấc.

“Mặt, dáng người và tính cách đều kém xa so với em.” Văn Lương căn bản không quan tâm cô gái kia nghe thấy, khàn giọng cười: “Ghen cái gì?”

Xung quanh còn có hai người đang nhìn, Trần Điệp đẩy anh ra.

Văn Lương chậc một tiếng, một tay trực tiếp kẹp chặt cô, cúi đầu cắn môi cô.

Anh cố ý đấy.

Một lát sau, anh mới đứng thẳng người lên lần nữa, kẻ điên trời sinh, nhìn vết son bị hôn trên môi cô, thỏa mãn cong môi.

Anh đưa tay xoa môi, mu bàn tay dính một mảng màu đỏ dày đặc, sau đó dùng ngón trỏ móc vào chiếc túi nhỏ Trần Điệp đeo trước ngực, lấy son môi bên trong ra bỏ vào túi mình.

“Tối nay sẽ trả lại cho em.” Anh mập mờ nói.

Sau đó xoay người rời đi.

Cô gái vội vàng theo sau, lại dừng lại, quay đầu oán hận trừng mắt nhìn Trần Điệp.

Chó điên!

Trần Điệp nặng nề thở ra, giơ tay vuốt tóc dài ra sau đầu, nhìn Phương Gia Mậu đang khiếp sợ đứng một bên, nhún vai nở nụ cười.

“…. Người vừa rồi là?” Phương Gia Mậu hỏi.

“Văn Lương, tổng giám đốc tập đoàn Ôn Viễn.” Trần Điệp nói: “Bạn trai tôi.”

Phương Gia Mậu càng nhìn càng khiếp sợ, ấp úng một hồi lâu, thật vất vả mới nghẹn ra được một câu: “Hèn gì tôi cứ cảm thấy quen mắt, tôi chưa từng thấy tổng giám đốc Ôn Viễn gì.”

“Cấp ba, người giáo huấn Trần Thư Viện là anh ấy.”

Phương Gia Mậu bừng tỉnh, ngả người ra sau: “Vậy cậu và anh ta từ khi học cấp ba đều ——”

“Không, sau khi tốt nghiệp trung học.”

Phương Gia Mậu gật đầu, lập tức lấy điếu thuốc ra nhét vào miệng, dùng sức hút vào.

Trần Điệp nhìn bộ dạng của anh liền cảm thấy buồn cười: “Muốn chửi thì chửi đi, không cần kiềm chế đâu.”

Phương Gia Mậu lập tức nói: “Anh ta con mẹ nó đúng là tên đần!”

Trần Điệp gật đầu: “Cậu quá hàm súc rồi, đây là kẻ điên.”

Phương Gia Mậu thấy cô cũng không để ý, lại mắng một trận, phòng của bọn họ ở cuối hành lang, bên trong có phòng vệ sinh, Trần Điệp đi vào lau khô vết son môi bị lem.

Lúc ra ngoài, Phương Gia Mậu đứng bên tường còn dùng vẻ mặt khó tin, sống không còn gì hối tiếc.

Anh tựa như được giác ngộ, thấy Trần Điệp đi ra liền hỏi: “Hóa ra cậu thích loại kẻ điên như này?”

Trần Điệp dừng chân, cuối cùng thản nhiên đáp: “Đúng, tôi chính là thích kẻ điên như vậy.”

****

Trong phòng giống như lời Phương Gia Mậu, đều là mấy người bạn cấp ba, không có những kẻ hay đi chung với Trần Thư Viện.

Vừa đẩy cửa bước vào, mọi người đồng thời “ồ” lên.

“Ây da, hoa khôi của chúng ta cuối cùng đã tới! Bây giờ muốn hẹn cậu cũng khó thật đấy!”

“Quả nhiên vẫn là muốn Mậu gia tự mình đi đón.”

Trần Điệp cười cười ngồi xuống.

Mọi người rôm rả trò chuyện, Trần Điệp tham gia cũng không nhiệt tình lắm, chỉ khi được hỏi, cô mới nói vài câu.

“Đúng rồi Hồ Điệp, sau khi tốt nghiệp cậu định làm gì, vào giới giải trí sao?”

“Ừ, nếu như có cơ hội sẽ đi đóng phim.”

Mấy người cười vang, trêu chọc: “Tôi đây phải xin chữ ký cậu sớm một chút, nếu không sau này trở thành đại minh tinh rồi thì cậu càng không có thời gian để gặp bọn tôi.”

Trần Điệp cũng vui đùa đáp: “Lập tức ký cho cậu mười cái.”

Mọi người trò chuyện một lát rồi bắt đầu đánh bài, Trần Điệp thì không, tiếp tục cùng những bạn nữ khác nói chuyện phiếm. Đến chạng vạng tối, mọi người đều lười đi lại, gọi cơm vào phòng ăn.

Tám giờ, Trần Điệp đứng dậy chuẩn bị về nhà, trước tiên là vào toilet.

Lúc nãy bị Văn Lương nháo một trận, son môi cũng bị cướp đi, hại cô không có cách nào trang điểm lại.

Trần Điệp rửa tay xong, lúc đi qua một phòng chợt nghe thấy vài tiếng động nhỏ.

Cô theo Văn Lương lâu như vậy, độc hại đã sâu, vừa nghe thấy liền đoán được đại khái bên trong đang làm gì, nhưng vẫn theo bản năng nghiêng đầu nhìn vào.

Cảnh tượng thật khó coi.

Vài người đan vào một khối.

Trần Điệp giật mình.

Cô vừa định rời đi, Phương Gia Mậu và ba người khác ở sau lưng cô kề vai sát cánh đi tới, lưu manh huýt sáo: “Hồ Điệp của chúng ta đang nhìn cái gì đấy?”

Một người trong đó theo hướng cửa phòng nhìn vào trong, lập tức ồ lên: “Chơi lớn vậy, cũng được nhỉ?”

Phương Gia Mậu trợn mắt trắng: “Nhàm chán.”

“Đi cái gì, xem một chút.”

Một lần nữa Phương Gia Mậu bị kéo trở lại, lúc lảo đảo không quên dùng khuỷu tay khóa cổ Trần Điệp, kéo cô túm trở về.

Một đám người trong phòng làm việc này mà ngay cả cửa cũng không khóa, bốn người theo quán tính đụng phải, cũng không biết ai tìm điểm chống đỡ lại va đúng tay cầm cửa.

Oanh một tiếng, bốn người đồng loạt ngã vào.

Trần Điệp bị siết đến mức thiếu chút nữa ngất đi, lại ngã một phát, đầu váng mắt hoa còn chưa kịp định thần, lại nghe một trận gào thét sau lưng.

“Cảnh sát đây! Dùng tay ôm đầu lại! Lần lượt đứng dậy quay vào tường mau!”

Trần Điệp: “…….”

Từ sáng sớm hôm nay, tất cả mọi việc đều phát sinh theo hướng kỳ dị.

****

Nửa giờ sau.

“Họ tên.”

“Trần Điệp.”

“Giới tính.”

“… Nữ.”

“Ở đó làm gì?”

“Đi ngang qua.”

Cảnh sát đối diện nhướng mày: “Đi ngang qua còn có thể ngã vào trong?”

Trần Điệp không chút do dự chỉ tay vào Phương Gia Mậu cũng đang làm ghi chép ở một bên: “Bị cậu ta kéo vào.”

Phương Gia Mậu cũng mắng, tiếp tục chỉ qua bên cạnh: “Tên mập này kéo tôi.”

Cảnh sát: “…”

Bọn họ cũng tận mắt chứng kiến quá trình mấy người này ngã vào, đương nhiên không nghi ngờ bọn họ và mấy kẻ áo rách quần manh bên trong có quan hệ, chỉ là việc này có tính chất đặc thù.

“Là như thế này, những người vừa rồi các người nhìn thấy đều đang trong tình trạng phê ma túy, chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến vụ buôn lậu ma túy đang bị theo dõi gần đây.” Cảnh sát nói: “Các cô cậu còn đang đi học sao? Tất cả mang căn cước ra đây, tôi sẽ liên hệ cho người giám hộ của các cô cậu.”

Đầu ngón tay Trần Điệp dừng lại một chút, lấy thẻ căn cước trong túi ra.

Cảnh sát tiếp nhận, lại ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải người bản địa.”

“Phải, 16 tuổi tới đây đi học.”

Lúc trước, Trần gia đưa cô đến Yển Thành, trên đường đều bị Văn Lương đánh gãy, thành ra quê quán vẫn như cũ.

“Cha mẹ có ở đây không?”

“Không ở.”

“Có bạn bè bảo lãnh không, cho tôi phương thức liên lạc đi.”

Trần Điệp rút di động ra, lấy số Hạ Anh đưa cho anh ta, cảnh sát kia vừa muốn ghi chép lại, máy bàn của cục cảnh sát lại vang lên.

Anh ta buông bút tiếp điện thoại: “Xin chào, đồn cảnh sát Yển Thành đây.”

Người nọ trong điện thoại không biết nói cái gì, cảnh sát bên này vội vàng đứng lên: “Dạ dạ, Trần Điệp —— là “Điệp” phát âm như vậy sao, có ạ, đang ở đồn cảnh sát của chúng tôi đây.”

Trần Điệp ngẩng đầu.

Điện thoại của đồn cảnh sát dường như đã “có tuổi”, hiệu quả cách âm không tốt.

Cô nghe được giọng Văn Lương.

****

Nửa giờ trước.

Văn Lương đi vào văn phòng, Cù Hoàn đang ngồi trên ghế salon, nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu lại, sắc mặt nhất thời trở nên giận dữ: “Văn Lương! Anh đang làm cái gì đây!”

Ông ta đem một phong thư hung hăng ném lên bàn, văn kiện bên trong rơi ra —— thông báo về việc sắp xếp nhân sự.

Cù Hoàn với tư cách là nguyên lão sáng lập tập đoàn Ôn Viễn, trong tay nắm 15% cổ phần công ty, đảm nhiệm vị trí giám đốc chi nhánh, vậy mà tên nhãi ranh này thì hay rồi, trực tiếp thông báo vị cổ đông là hắn đã bị sa thải.

Trợ lý theo sau đi vào, đặt hai chén trà lên bàn.

Văn Lương ngồi trên ghế salon, bộ dáng lười nhác: “Cù đổng, uống ngụm nước trước đi.”

“Văn Lương, anh tiếp quản công ty muốn thay máu một trận tôi cũng không có nói thêm gì? Anh xem tôi là quả hồng mềm sao?” Mặt Cù Hoàn đỏ lên: “Anh tốt xấu gì cũng phải gọi tôi một tiếng chú!”

“Vâng, chú Cù.” Văn Lương thuận theo nói, “Hiện tại tôi làm như vậy là đang giúp chú.”

Cù Hoàn vừa muốn phát cáu, sau đó nhìn thấy trợ lý Lương đem một phần tài liệu đặt trước mặt hắn, quét mắt liếc một vòng, ngay lập tức tay chân đều trở nên lạnh cóng.

“Tham ô công quỹ, trộm cắp công vụ, số tiền này có thể xử phạt rồi, tôi đã điều tra, những số tiền này của chú bọc bên trong cổ phiếu, không thể lấy ra, chỉ cần tôi trình báo, e là tối nay chú Cù phải ăn cơm trong đồn cảnh sát.”

Văn Lương lại rút ra một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty: “Nếu chú Cù  có thể ký lên bản văn kiện này, những chuyện này sẽ không có người nào biết, công quỹ bị thiếu hụt tôi sẽ bổ sung thay chú.”

….

Văn thị chủ trì tập đoàn Ôn Viễn đã trải qua mấy lần thu mua cỡ lớn dần dần trở nên lớn mạnh, xúc tu duỗi hướng ra nước ngoài, trở thành tập đoàn xí nghiệp số một số hai trong nước.

Văn Hoài Viễn có hai đứa con trai, Văn Lương là con trai trưởng, do người vợ đã mất của Văn Hoài Viễn sinh ra, về sau lại cùng người vợ mới sinh thêm con trai nhỏ, tên là Văn Kiền.

Đối với gia tộc lớn mà nói, việc có mẹ hay không đã quyết định hoàn toàn số phận của hai đứa trẻ, Văn Hoài Viễn bị ảnh hưởng bởi chuyện chăn gối mỗi ngày, nên xác thực càng yêu quý con trai nhỏ của mình hơn một chút.

Đương nhiên Văn Lương cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nửa đời bướng bỉnh khó thuần, âm tình bất định*, như dã thú hoang dã lớn lên, khi còn trẻ thích dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện, gây ra không biết bao nhiêu tai họa.

(*tâm tình không ổn định)

Thành công làm Văn Hoài Viễn đối với anh mất hết kiên nhẫn, dứt khoát đem người ném vào quân đội rèn luyện.

Vốn tưởng rằng, hai năm sau sẽ biết thu liễm một chút, nhưng ngay buổi tối ngày đầu tiên anh rời doanh trại lại nghe trợ lý báo cáo: đại thiếu gia nhặt được một cô gái lạ ở ven đường, đem về chỗ ở của mình.

Đây là làm cái loại chuyện khốn nạn gì?

Văn Hoài Viễn đối với đứa con trai trưởng này thật sự là ngày càng bất mãn.

Chỉ là ông không chịu được đột nhiên bị bệnh, Văn Kiền còn đang học lớp 9, cổ đông hết lần này tới lần khác ngấp nghé muốn bỏ đá xuống giếng để cướp lấy quyền lực, không có biện pháp đành tạm thời đem quyền lực giao vào tay Văn Lương.

Không ngờ, anh ra tay hung ác, ánh mắt vừa độc đáo vừa quyết đoán, mấy lần đầu tư nhằm ổn định tình hình công ty.

Hai năm sau, lột từng tầng từng lớp của công ty, đổi máu cũ thay máu mới, toàn bộ vị trí quan trọng trong công ty được thay thế bằng những người mới làm việc cho anh, rút củi dưới đáy nồi* của cha ruột mình.

(*rút củi dưới đáy nồi: kế sách thứ 27 trong Tam thập lục kế. Nôm na là khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không.)

Rất nhanh, tin tức Văn Lương lấy được 15% cổ phần công ty từ tay Cù Hoàn lan truyền nhanh chóng.

Mọi người sôi nổi nghị luận.

“Văn tổng đây là muốn soán quyền đoạt vị sao?”

“Ngửi được hương vị gió tanh mưa máu rồi.”

“Nhưng đối với Văn tổng mà nói, nếu hợp tác liên hôn thì công ty này còn không phải của anh ta à?”

“Không phải Văn tổng đã có bạn gái sao, tin đồn nói là đã ở bên nhau nhiều năm rồi.”

“Hả? Lời đồn đó có thật không vậy?”

“A Lê đã từng gặp qua, đại khái là nửa năm trước, buổi tối A Lê quay lại lấy đồ, nhìn thấy Văn tổng của chúng ta ôm cô ấy lên trên bàn làm việc để nói chuyện, chậc chậc, tuyệt quá.”

Chu Kỳ Thông ngăn mọi người lại, nơm nớp lo sợ bước vào văn phòng.

“Văn tổng.”

Văn Lương nâng mắt nhìn.

“Trần tiểu thư cô ấy ——” Chu Kỳ Thông âm thầm hít một hơi thật sâu: “Bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.”

****

Viên cảnh sát trước mặt Trần Điệp cúp máy, nói: “Bạn trai cô một lát nữa sẽ đến.”

Trần Điệp nhướng mày: “Một lát nữa?”

Cảnh sát dừng lại: “Anh ấy nói hiện tại không đi được, sẽ đến muộn một chút.”

Trần Điệp nhẹ nhàng cười hai tiếng, trong lòng tự nhủ vị cảnh sát này quả nhiên là vì dân phục vụ, còn băn khoăn đến cảm nhận của cô nữa.

Cô nghe Văn Lương nói rõ ràng: “—— trước cứ tạm giam lại.”

Màn đêm bắt đầu chìm xuống, thành phố ban đêm dần dần tiến vào thời điểm ồn ào náo động.

Cha mẹ của mấy người khác rất nhanh đã tới, hùng hùng hổ hổ ký tên xong xuôi liền mang người đi.

Trần Điệp cũng không bị nhốt vào, cô ngồi trên ghế, điện thoại đã hết pin, cô chán đến chết dựa vào một bên.

Tóc dài đen bóng theo chiếc cổ hơi nghiêng của cô mà rủ xuống, để cổ trần trắng nõn sáng lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.