Người Đẹp Trong Tay

Chương 25: Vậy thì tôi sẽ nghịch thiên sửa mệnh



Trần Điệp mới đi được một đoạn đường phía sau đã vang lên tiếng còi. 

Văn Lương chậm rãi lái xe đến bên cạnh cô, hạ cửa xe xuống: “Lên xe.”

Trần Điệp không để ý đến anh, Văn Lương thúc giục cô: “Nhanh lên.”

“Không phải anh đã nghe thấy Vương Vân Hi nói rồi sao?” Trần Điệp không kiên nhẫn, “Nếu bị chụp lại sẽ đồn rằng sau lưng tôi có chỗ dựa.”

“Nếu em đồng ý thì tôi chính là chỗ dựa sau lưng cho em.” Văn Lương nói. 

Trần Điệp nhanh chóng cắt ngang: “Tôi không muốn.”

Xe không đuổi theo nữa, Trần Điệp không quay đầu lại nhìn mà tiếp tục đi về phía khách sạn. 

Ngay sau đó là bíp bíp hai tiếng khóa cửa xe, tiếng bước chân tới gần, Văn Lương đi tới bên cạnh cô. 

Anh không lên tiếng. 

Trần Điệp cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng bước đi. 

Cô không biết vì lý do gì mà Văn Lương năm lần bảy lượt tìm đến cô, cũng không muốn làm cho quan hệ giữa hai người trở nên mập mờ không rõ ràng, nhưng cô không hỏi ra miệng. 

Cũng có thể nói là không biết nên hỏi như thế nào. 

Trần Điệp cố gắng không để ý người bên cạnh, trong đầu lặng lẽ nhẩm lại nội dung lời thoại của ngày mai. 

Bên cạnh khẽ vang lên tiếng lạch cạch, Văn Lương châm điếu thuốc, cứ như vậy đi bên cạnh cho đến khi vào khách sạn. 

Trần Điệp đang quẹt thẻ vào cửa, cửa vừa mở ra, Văn Lương liền từ phía sau đi thẳng vào bên trong. 

“Này ––––” Trần Điệp khẽ kêu một tiếng, theo sát tiến vào, “Anh vào làm gì?”

Văn Lương miết điếu thuốc còn chưa tắt vào gạt tàn thuốc, ngay sau đó tiếng chuông cửa vang lên: “Xin chào, dịch vụ phòng, bữa tối của quý khách ạ.”

Trần Điệp đành phải đi qua mở cửa, bên ngoài người phục vụ đẩy một xe đồ ăn, trên mặt bàn là những món Tây rất tinh xảo. 

Trần Điệp nhìn một vòng, hơi cau mày: “Tôi không hề gọi đồ ăn.”

Văn Lương từ trong phòng nói vọng ra: “Tôi gọi.”

Người phục vụ xác định đúng là phòng này đặt đồ ăn liền đẩy xe vào, Trần Điệp khẽ thở dài, đi theo vào phòng, đứng ở một bên nhìn người phục vụ bày đồ ăn lên bàn, sau đó cúi đầu nói “Xin mời từ từ thưởng thức.” rồi đi ra ngoài.

Văn Lương bày một bộ bát đũa sang bên đối diện, nhấc chân kéo ghế tới ý bảo cô ngồi xuống.  

Trần Điệp đi tới ngồi xuống. 

“Mấy ngày nữa tôi có việc.” Văn Lương bình tĩnh nói, “Cũng sẽ không ở đây.”

Những lời này nghe không tự nhiên, rất xa lạ.  

Cho dù là trước kia thì Văn Lương cũng chưa từng nói với cô về lịch trình của anh. 

Bình thường đều là cô chủ động hỏi hoặc là Chu Kỳ Thông thông báo. 

Trần Điệp đang cầm dĩa dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Văn Lương.”

“Hửm?”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Văn Lương cũng nhìn qua, im lặng hai giây rồi nói: “Tôi muốn gì chẳng lẽ em không biết ư?”

Trần Điệp cắn môi, cúi đầu nhìn cái bát trước mặt. 

Cô không biết anh muốn làm gì. 

Cho đến nay cái tôi của Văn Lương đều rất lớn, Trần Điệp nhiều lúc cũng không xác định được hoặc là không biết anh muốn làm gì. 

Anh đến tìm cô, bởi vì bên nhau lâu rồi nên quen thuộc, không có con mèo kia thì cảm thấy không thoải mái, hay bởi vì điều gì khác?

Nhưng “điều gì khác” là gì thì Trần Điệp không dám nghĩ tới. 

Sáu năm qua cô được Văn Lương mang về nhà, đã đếm được không biết bao nhiêu lần tự mình đa tình mà nghĩ hình như anh cũng có một chút thích cô, là loại tình cảm của đàn ông đối với phụ nữ. 

Nhưng không được bao lâu, Văn Lương lại tự tay đập tan ảo tưởng của cô. 

Tựa như câu chuyện của chú bé chăn cừu, ba lần chú bé đều lừa dân làng là có chó sói đến nên sau đó không ai tin chú bé, cô cũng không tin anh, Trần Điệp tự lừa mình dối người nhiều lần, cô không dám nghĩ như vậy nữa. 

Càng hy vọng thì thất vọng càng lớn, giống như quả cầu tuyết. 

Tình yêu năm mười sáu tuổi đã chiếm lấy tất cả tâm tư của cô gái vị thành niên, cô ngưỡng mộ, cô khát khao, cô nhiệt tình. 

Đó là tình cảm khắc cốt ghi tâm khó có thể xóa mờ.  

Là nguyện ý lấy trái tim nóng bỏng tràn trề sức sống vẹn nguyên ra dâng tặng tất cả chân tình cho anh. 

Nhưng quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tích lũy đến một mức độ nhất định sẽ đánh vào người cô, cũng có thể nuốt chửng cô. 

Cho nên về sau Trần Điệp dần dần kiềm chế tình cảm của mình dành cho Văn Lương, trong mắt người ngoài, giữa bọn họ chỉ là một câu chuyện bình thường của kim chủ và chim hoàng yến. 

Đến bây giờ, Trần Điệp chỉ muốn không còn liên quan gì đến anh. 

Trần Điệp cúi đầu, nhìn chằm chằm đĩa mỳ Ý, chống cằm nói: “Làm sao tôi biết được anh đang nghĩ gì?”

“Quay về đi.” Văn Lương nói. 

Trái tim Trần Điệp không thể tránh khỏi việc loạn nhịp, vì những lời nói nặng nề này mà co rút, tay cầm dĩa bỗng nhiên hơi siết chặt, các khớp ngón tay đều trắng bệch. 

Văn Lương trầm giọng nói: “Tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn.”

“Anh biết tôi muốn gì không?” Trần Điệp hỏi ngược lại. 

Văn Lương nhíu mày, tựa như không hề nghĩ tới vấn đề này: “Ít nhất sau này chuyện em muốn làm tôi đều có thể giúp em được thuận lợi, không để có người dám gây khó dễ em nữa.”

“Tôi dựa vào chính bản thân mình cũng có thể làm được chuyện tôi muốn làm, cũng sẽ không để người khác gây khó dễ cho mình.” Trần Điệp nói những lời này rất thoải mái, còn mang theo chút kiêu ngạo đặc biệt.

Trần Điệp nhìn anh, bỗng nhiên cong mắt nở nụ cười, đuôi mắt nhếch lên, mềm mại lại quyến rũ. 

Cô lười biếng nói: “Hơn nữa, quẻ bói kia cũng nói rằng nửa kia trong tương lai của tôi có thể là một người giống như cún con vậy. Ở cùng anh một thời gian dài, tôi cũng thực sự cảm thấy người nhẹ nhàng dịu dàng một chút có lẽ tốt hơn.”

Văn Lương cười nhạo: “Em tin những điều đó?”

“Tin, Văn tổng cũng có thể đi tìm một người ôn nhu dịu dàng, rất thích hợp với anh.”

Trần Điệp ăn ít, một lát đã ăn xong. Hiện tại cô không đuổi Văn Lương ra ngoài nhưng cũng không có ý nói chuyện, thậm chí có thể vô cùng bình tĩnh nói những lời như “rất thích hợp với anh.”

Văn Lương đứng dậy giơ tay lên, ấn cổ cô đè lên lưng ghế. 

Anh đứng còn cô thì vẫn ngồi. 

Anh nhìn xuống cô: “Trần Điệp, tôi thật muốn nhìn xem ai dám cùng ở một chỗ với em.”

“Coi như quẻ bói kia nói chính xác.” Văn Lương cúi người, tới gần tai cô, thấp giọng nói, “Vậy thì tôi sẽ nghịch thiên sửa mệnh.”

***

Sau khi nói xong những lời bá đạo “nghịch thiên sửa mệnh” kia thì Văn Lương đi công tác, mấy ngày liền đều không thấy người đâu. 

Nhưng thật ra mỗi ngày đều có một trợ lý tới đưa cô bữa sáng của Vận Thục Trai, Chu Kỳ Thông đi công tác cùng Văn Lương nên lần này đem đồ ăn tới là một trợ lý sinh hoạt của anh. 

Trần Điệp từ chối vài lần, nhưng mà trợ lý cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc, Trần Điệp không nhận anh ta không báo cáo kết quả công việc được. 

Cô không đành lòng mỗi khi nhìn người này đáng thương thỉnh cầu mình nhận đồ ăn, sau đó liền nhận mà không từ chối nữa. 

Mấy ngày nay mọi người trong đoàn làm phim đều không cần phải đi mua đồ ăn sáng, đều hô “Trần Điệp vạn tuế” mà chạy tới ăn ké uống ké. 

Khổ nhất chính là Trần Điệp. 

Mấy ngày nay mỗi ngày Phương Nguyễn đều nôn nóng hỏi cô người đứng sau sai người đem đồ ăn của Vận Thục Trai đến là ai. 

Thậm chí còn lôi cả điều khoản trong hợp đồng ra, nói rằng lúc trước đã cam kết rằng cô muốn có bạn trai thì phải nói với phía công ty trước, còn phải được sự đồng ý của công ty thì mới được xác định quan hệ. 

Trần Điệp bình tĩnh vắt chân gật đầu, “Em độc thân.”

“Em mau nói cho chị biết người đàn ông kia là ai!”

“…”

“Chị nói với em đó Trần Điệp, xuất phát điểm của em khi bắt đầu đã ở vị trí cao trong giới rồi, em cũng đừng hủy hoại nó.” Phương Nguyễn lải nhải nói, “Hơn nữa, chị không phản đối em yêu đương, dù sao cũng là nữ diễn viên nên ảnh hưởng không lớn lắm. Chỉ là cần nắm rõ tình hình một chút, lỡ như có một chương trình tạp kỹ về tình yêu hay gì đó thì sao?”

“…”

Trần Điệp tưởng tượng một chút về dự tính của Phương Nguyễn, cùng người kia tham gia chương trình tạp kỹ về tình yêu, có lẽ anh kiên trì không được bao lâu sẽ sớm đập máy quay mất.

“Ầy, thôi được rồi, là Văn tổng đưa cho em.” Trần Điệp đầu hàng. 

“Văn tổng? Văn Lương?” Phương Nguyễn trợn tròn mắt. 

Trần Điệp gật đầu: “Đúng vậy.”

“Được rồi, chị biết em rất xinh đẹp nhưng cũng không đến mức người ta mới đến đoàn làm phim một lần đã coi trọng em chứ?” Phương Nguyễn trợn trắng mắt, “Không đúng, trước khi anh ta đến đoàn làm phim thì đồ ăn đã được giao đến.”

Phương Nguyễn đánh một cái vào tay cô: “Em lừa ai hả!”

“…”

Trần Điệp biết, có nói chị ấy cũng không tin. 

Phương Nguyễn còn ở một bên cố gắng phân tích: “Lại nói, sau đó chị nghe Tiểu Tề kể lại các em chơi bài Tarot, người trong lòng Văn tổng không ngờ lại là kiểu phụ nữ mạnh mẽ nha, thật nhìn không ra Văn tổng lại thích kiểu như vậy.”

Trần Điệp nhìn thân hình nhỏ bé không có tí sức nào của mình: “…”

Cứ vậy đi, không có cách nào phản bác. 

“Cho nên.” Phương Nguyễn lại nhìn chằm chằm cô, “Rốt cuộc là ai?”

Lúc này di động của Trần Điệp rung lên, tìm được cọng rơm cứu mạng, cô lập tức túm lấy, quay người xem điện thoại, không để ý đến câu hỏi của Phương Nguyễn nữa. 

Nhắc tào tháo là tào tháo tới, thật sự là tin nhắn Văn Lương. 

Các con số ở góc trên bên phải khung nhỏ màu xanh của WeChat tiếp tục nhảy lên, cuối cùng dừng lại ở con số “11”

Văn Lương điên rồi à? 

Lần đầu tiên chỉ trong một phút anh gửi cho cô số lượng tin nhắn bằng một tháng. 

Trần Điệp mở ra, Văn Lương gửi tới mười tấm ảnh túi xách, cùng với một câu nói rất đại gia: Thích chiếc nào?

[Trần Điệp: …]

Gửi một chuỗi dấu chấm qua cô liền cất điện thoại di động, Văn Lương cũng không trả lời lại.

*** 

Chuyến công tác này của Văn Lương rất lâu, thực ra Trần Điệp đã nghe qua người trợ lý cố định giao đồ ăn mỗi sáng nói rằng đó là bởi vì có quan hệ với dự án đấu thầu lần trước bị cướp. 

Mùa hè lặng yên không một tiếng động mà đã đi đến cuối mùa, đoàn làm phim trồng một hàng cây quế bên ngoài tường bao quanh, mỗi ngày đều có thể ngửi được hương hoa quế. 

Bộ phim này của bọn họ có chu kỳ khá ngắn, quay qua quay lại vậy mà cũng đã đến giai đoạn giữa, gần cuối. 

Nhân vật do Trần Điệp thủ vai từ hèn mọn nhỏ yếu lúc ban đầu bây giờ đã trở thành nữ tướng, quần áo trên người cũng thay đổi từng bộ từng bộ. 

“Cắt!” Phùng Trí hô. 

Trần Điệp được nhân viên tiến lên đỡ nhảy xuống khỏi lưng ngựa. 

Tề Thừa ở một bên cũng nhảy xuống khỏi lưng ngựa giơ ngón tay cái lên với cô: “Quá ngầu.”

Thật ra Trần Điệp có chút sợ độ cao, lúc quay từ xa phải ngồi trên lưng ngựa phi, bàn tay nắm chặt dây cương có chút đau, đặt chân lên mặt đất rồi vẫn còn chút mệt mỏi. 

May mắn thay không lọt vào ống kính. 

Trần Điệp nhìn Tề Thừa một cái: “Sao anh giống như không có việc gì vậy?”

“Nếu không thì sao?”

“Mấy ngày trước quay cảnh cưỡi ngựa kia xong hai đùi tôi bây giờ vẫn còn đau.”

Tề Thừa cười rộ lên: “Bình thường thôi, trước kia lúc tôi vừa mới học cưỡi ngựa cũng thế, thả lỏng một chút sẽ không đau.”

Trần Điệp rửa tay rồi định trở về phòng nghỉ uống ngụm nước, đi ngang qua mấy cây quế còn có thể nhàn rỗi dừng chân hái một cành. 

Một chiếc xe đi ngang qua và dừng lại cách đó không xa. 

Trần Điệp đứng một bên ngửi hương hoa ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy hai “người cũ” đã lâu không gặp. 

Trần Thư Viện và Lâm Thuyên. 

Trần Điệp coi như không nhìn thấy, cầm cành hoa quế đi vào phòng nghỉ, chưa đi được mấy bước đã bị Lâm Thuyên phía sau gọi lại: “Xin chào, xin hỏi cô có biết đoàn làm phim《 Trâm hoa 》ở đâu không?”

Bà ta hỏi rất lịch sự, hoàn toàn khác với lần trước gặp ở quán cà phê. 

Mãi cho đến khi Trần Điệp quay đầu lại, Lâm Thuyên và Trần Thư Viện đều rất sửng sốt. 

Trần Điệp không hề thay đổi sắc mặt, nâng cằm sang phía bên kia nói: “Bên kia.”

Nói xong liền xoay người đi về phía phòng nghỉ, uống nước nghỉ ngơi một lát rồi quay trở lại nơi quay phim, Trần Thư Viên đang ngồi cạnh Lục Xuyên nói chuyện rất thân thiết. 

Trước đây Lâm Thuyên cũng từng tiếp xúc với Lục Xuyên trong công việc, không có gì xa lạ, vừa cười vừa trêu đùa nói: “Viện Viện mấy ngày nay ở nhà thường xuyên nhắc đến cháu, muốn tới tìm cháu mà lại lo lắng sẽ ảnh hướng đến công việc của cháu.”

Lục Xuyên đáp lại, lễ phép gật đầu: “Gần đây cảnh quay cần thực hiện mỗi ngày tương đối nhiều.”

Trần Thư Viện dịu dàng nói: “Em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh, mẹ tìm cho em một công việc ở đài truyền hình, em thuận tiện đến đây học tập.”

Trần Điệp không tiếp tục nghe nữa, đi tới bên cạnh Phương Nguyễn lấy kem dưỡng tay. 

Dây cương siết khiến tay cô thô đi rất nhiều. 

“Lòng bàn tay của em không sao chứ?” Phương Nguyễn chú ý thấy lòng bàn tay của cô đỏ lên. 

“Không có việc gì, lát nữa sẽ hết thôi.”

Trần Điệp lấy ghế nhựa ra ngồi dưới ô che nắng. 

Bên kia Lâm Thuyên đang ngồi ở phía sau xem điện thoại di động, mà Trần Thư Viện ngồi bên cạnh Lục Xuyên đang chỉ vào máy quay hỏi gì đó. 

Lúc này Phùng Trí quay lại mấy cảnh cận cảnh, còn chưa tới lượt Trần Điệp, cô vẫn luôn ngồi yên lặng một bên nhìn. 

Chỉ chốc lát sau Phương Nguyễn trở về đưa cho cô một chiếc khăn nóng: “Đắp trước đi, sau này còn không ít cảnh cưỡi ngựa, đừng để trở nên nghiêm trọng hơn.”

Trần Điệp nói cảm ơn, khi khăn mặt nóng đắp lên lòng bàn tay còn có chút đau đớn. 

Mãi cho đến khi khăn mặt lạnh, cô mới đứng dậy trở lại phòng trang điểm trả khăn mặt về đó, lúc xoay người đi ra cô gặp Lâm Thuyên. 

Mặc dù là mẹ con nhưng Trần Điệp và bà ta không có tình cảm gì, trường hợp như này vẫn coi như không quen biết thì tốt hơn. 

Cô đang muốn tránh người đi qua thì bị Lâm Thuyên gọi lại: “Trần Điệp, cô chờ một chút.”

Trần Điệp dừng chân, giương mắt nhìn, mím môi không nói gì. 

“Chuyện lần trước ở quán cà phê tôi rất xin lỗi.” Lâm Thuyên cúi đầu cầm ví tiền từ trong túi ra, rút một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Trần Điệp, “Đây là chút tâm ý của tôi.”

Trần Điệp: …?

Thấy cô không nhận, Lâm Thuyên giải thích, “Tôi biết cô và con trai nhà họ Văn đã chia tay, hiện tại ở một mình bên ngoài, lại còn làm diễn viên, rất nhiều việc cần dùng đến tiền, tôi không hy vọng cô sống quá khó khăn.”

Trần Điệp không hiểu rõ ý tứ của bà ta, nhíu mày nói: “Tôi sống không hề khó khăn, hơn nữa cũng không có lý do gì để lấy tiền của bà.”

“Tôi biết chuyện ở quán cà phê lần trước nhất định đã làm cô giận, tôi cũng không nên động tay động chân đánh cô, quả thực là do tôi nghe thấy những lời cô nói với Viện Viện nên mới tức giận.”

“…”

“Trần Điệp, tuy rằng khi cô còn bé ở cùng cha mẹ nuôi đều không có văn hóa, cũng không biết cách giáo dục con cái như thế nào cho đúng, nên cô mới không có quy củ như vậy, nhưng Trần Điệp, trên người cô ít nhất vẫn mang dòng máu của nhà họ Trần, là một cô gái cô không thể nói chuyện với người khác như vậy, quá mức thiếu lễ phép và gia giáo.”

Trần Điệp thực sự bị bà ta chọc giận đến bật cười.

Lâm Thuyên đang giáo dục cô? 

“Tôi biết cô hận tôi không kiên trì đưa cô về nhà họ Trần, nhưng cô chưa từng làm mẹ nên cô không thể biết đứa nhỏ mà mình cẩn thận chăm sóc nhiều năm như vậy sẽ có tình cảm sâu đậm thế nào, lần đầu tiên cho nó bú, lần đầu tiên nó gọi mẹ, mỗi một lần đầu tiên đều không thể biến mất trong nháy mắt…” 

“Được rồi.”

Trần Điệp ngắt lời bà ta, “Tôi không hận bà, bà đối với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ có chút khác biệt mà thôi, bà không cần phải nói chuyện tình cảm với tôi, tôi không có hứng thú.”

Lâm Thuyên nhíu mày: “Trần Điệp…”

“Tiền bà nhận về đi, làm mẹ của Trần Thư Viện cho tốt, nếu cô ta biết hôm nay bà còn cho tôi thẻ nhất định sẽ nổi giận, tôi không có hứng thú ứng phó với tính tình của con gái bà.” 

Trần Điệp nói xong liền xoay người rời đi. 

Cô rất muốn bật cười, lại cảm thấy cơ thể như có nơi nào đó vừa mở ra một lỗ hổng, gió xuyên qua gào thét. 

Khi còn nhỏ, cuộc sống của cô rất bình thường, trong một thị trấn nhỏ không phát triển nhưng rất xinh đẹp, có bạn bè vui chơi cùng nhau, sau khi về nhà còn có một bộ bát đũa của cô. 

Mặc dù cha mẹ đối với cô không quá quan tâm, nhưng ở thị trấn nhỏ kia nói chung cha mẹ đối với con cái không cưng chiều như ở thành phố, Trần Điệp cũng chưa bao giờ cảm thấy mình không được yêu thương. 

Nhưng tất cả nhưng êm đềm đó đều bị người nhà họ Trần phá vỡ. 

Bọn họ không xử lý tốt mối quan hệ tình cảm giữa Trần Thư Viện và Lâm Thuyên, chỉ vì tìm được huyết mạch chân chính mà ngay lập tức mua Trần Điệp từ ngôi nhà cô đang sống. 

Cho nên Trần Điệp mới biết, thì ra cha mẹ nuôi thật sự có thể vì tiền mà không cần cô.  

Mà cha mẹ ruột cũng không quan tâm đến cảm nhận của cô, đưa cô lên xe lửa, không coi ai ra gì cãi nhau ở trước cửa ga tàu Yển Thành, bàn bạc chuyện đi hay ở của cô và Trần Thư Viện. 

Thứ bọn họ để ý từ đầu đến cuối chỉ là trên người cô đang chảy dòng máu của nhà họ Trần mà thôi. 

Nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì vì nhầm lẫn trước đó và lợi ích phân tranh của bọn họ mà cô phải trả giá. 

Những lời nói kia của Lâm Thuyên cô hoàn toàn không muốn nghe. 

Cô chưa từng làm mẹ nên cô hoàn toàn không thể hiểu được tôi yêu con gái mình nuôi từ nhỏ đến lớn nhiều như thế nào. 

Nhưng cho dù bà ta có làm mẹ thì cũng giống vậy, không thể hiểu được đám người bọn họ đã đẩy Trần Điệp mới mười sáu tuổi vào hoàn cảnh như thế nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.