Anh ta có chút bực bội khó hiểu, nếu như Cận Yên Nhiên tát vào mặt Nghiên Thời Thất thật thì đừng nói mảnh đất trống núi Nghi Nam không cánh mà bay, mà rất có thể chú Tư sẽ thâu tóm cả nhà anh ta mất!
May thật đấy...
Lúc này, xe cộ không ngừng nối đuôi trên đường cao tốc từ phía Tuyền Thành.
Xa xa, một chiếc Lincoln dáng thuôn nổi bật lao tới từ dòng xe như nước.
Kiều Mục lơ đãng quan sát, nheo mắt nhìn không chớp vào chiếc Lincoln đang mỗi lúc một gần. Mãi cho tới khi tận mắt nhìn thấy biển số 0601 kia, anh ta mới thở dài não nề.
Mẹ nó chứ đúng là đồ si tình! Lại còn lặn lội đến tận Tuyền Thành cơ đấy!
Không yên tâm về anh ta đến mức nào đây hả?!
Lúc xe Lincoln từ từ đến gần, chậm rãi đỗ lại phía sau chiếc Cayenne thì Nghiên Thời Thất cũng tiện thể buông cổ tay Cận Yên Nhiên ra.
Đôi mắt trong veo của cô không hề chớp, ngay cả Cận Yên Nhiên cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
Sau khi cửa xe bật mở, dưới đỉnh cột đèn như làn sương trắng, Tần Bách Duật mặc sơ mi đen và quần âu, vắt một chiếc áo khoác nâu mỏng trên khuỷu tay, mang theo gió đêm lạnh lẽo trên quốc lộ, ung dung đi tới như giáng từ trên trời xuống.