Người Chồng Yêu

Chương 104



Đợi Lâu Tình đỡ Doãn Dục Đường và xử lý tốt vết thương trên vai xong, cả ba người bắt đầu tiến hành rửa sạch hiện trường.

Từ trước đến nay việc Quỷ thần tới đều rất bí mật, vì không muốn để con người bình thường thấy khủng hoảng, nên chuyện từ trước tới nay cũng giấu kín không nói ra, nhóm thiên sư mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, bất kể thế nào cũng đều phụ trách dọn dẹp, cố sức khôi phục lại hiện trường, đỡ cho người thường chú ý tới.

Loại chuyện này chỉ cần mỗi lần thiên sư thực hiện nhiệm vụ thì mới hiểu được làm cách nào, lập tức triệu hồi một đám quỷ nô ra.

Lúc nhìn thấy một đám quỷ nô xuất hiện đột ngột, không khí chung quanh trở nên lạnh lẽo, thư ký Lý và Úc Linh đều lùi lại sau từng bước.

Giang Vũ Thành liếc mắt nhìn họ một cái, ánh mắt đảo vòng trên người con gái và thư ký Lý bất giác nở nụ cười.

Tuy vẻ mặt con gái rượu của ông vẫn bình tĩnh, nhìn như chẳng có chuyện gì, nhưng người làm cha như ông sao không nhìn ra con bé đang cố chống đỡ, nếu người không quen thì tất nhìn không ra. Còn phần thư ký Lý thì tuy vẫn là vẻ mặt trấn định, nhưng sắc mặt tái nhợt đến thảm, trán thì toát mồ hôi đầm đìa, liếc mắt một cái đã khiến người ta nhìn thấy anh ta đang sợ hãi rồi.

Phát hiện ra con gái rượu của mình ngụy trang còn tốt hơn cả thư ký Lý, trong lòng Giang Vũ Thành bất giác hơi đắc ý, con gái ông quả nhiên rất lợi hại, đến ngụy trang mà chẳng ai phát hiện ra kìa.

Đắc ý xong thì lại thấy hơi đau lòng hối hận, nếu không phải lúc trước ông coi nhẹ, sao sẽ biến con bé còn nhỏ vậy thành thế, bất giác kéo con gái rượu đến cạnh, xoa xoa đầu, vỗ vai nhè nhẹ, phát hiện ra cả người con bé cứng nhắc dần thả lỏng, trong lòng càng thêm khó chịu khổ sở.

Doãn Dục Đường đi tới phòng máy tính ở nông trang Nhạc gia điều tra thông tin về khách đăng ký nghỉ, giao chúng cho quỷ nô, bảo quỷ nô dựa theo thân phận những kẻ này đi đưa họ trở về, còn phần người ta sáng mai thức dậy có phát hiện ra cái gì không thì cũng không cần để ý.

Đợi quỷ nô rốt cuộc đem tất cả mọi người  trở về xong, Tả Dật mới từ trên núi xuống.

Tả Dật khiến người ta có ấn tượng đầu tiên chính là một nam nhân trung niên gầy gò, can đảm, lúc này nhìn lại, mấy người Úc Linh phát hiện ra ông ta hình như gầy thêm. Càng khiến họ thấy kinh ngạc nữa là, một măt của ông ta được bịt lại, dưới mắt bịt có ít máu chảy xuống, khiến người ta gần như nghĩ tới mắt ông ta có phải bị thương rất nặng không.

Giang Vũ Thành và thư ký Lý đều không kìm được nhìn ông ta, buổi chiều lúc biết bọn Tả Dật là thiên sư, Giang Vũ Thành rốt cuộc hiểu được hôm qua ở nhà ăn gặp mấy người này cảm giác cứ thấy những kẻ đó là lạ, hơi thở trên những kẻ này khác hẳn người thường, chỉ cần quan sát cẩn thận thì có thể thấy họ khác.

Lâu Tình thấy thế, quan tâm hỏi, “Chú Tả, mắt chú sao thế?”

Doãn Dục Đường và Mễ Thiên Sư cũng lo lắng nhìn ông ta. Tả Dật lắc đầu, cũng không coi mắt bị thương là gì, ‘Không sao, dưỡng nửa tháng là ổn ngay”

Lâu Tình và Doãn Dục Đường nghe thấy thế hơi nhíu mày, cả Mễ Thiên Sư cũng không đồng ý.

Thiên phú Tả gia là mắt thông âm dương, nó có tác dụng vô cùng lớn, có thể khám phá âm dương, nhưng tác dụng phụ cũng lớn, mỗi lần sử dụng, rất tiêu hao tinh thần và nguyên khí, bất kể là tình cảm hay thân thể đều có hại cả, lần này mắt ông ta bị thương, nếu không chăm sóc tốt, sau này ánh mắt bị phế thì cũng ảnh hưởng tới cuộc sống sau này.

Chuyện đêm nay bọn họ chưa từng nghĩ tới đối phương lại ra tay tàn nhẫn đến thế, trước tiên là đối phó với Tả Dật, nhìn thấy rất rõ là bọn chúng hẳn vô cùng kiêng kỵ với ánh mắt của Tả Dật.

Tả Dật đầu tiên là nhìn thoáng qua đám người úc Linh, rồi hỏi tình hình ở đây, biết được là Vân Tu Nhiên đang đuổi theo nữ nhân đó, bất giác thở phào, có thể tưởng tượng ra bên cạnh nữ nhân đó còn có một quỷ tướng, bất giác thấy hơi lo cho Vân Tu Nhiên, nói, ‘Nếu đối phương mang theo quỷ tướng, Tu Nhiên cũng không nên đuổi  theo”

“Ông cũng không phải không rõ người họ Vân vẫn tích cực như thế mà” Mễ Thiên Sư lơ đãng nói, giọng hơi trào phúng.

Lâu Tình và Doãn Dục Đường bất giác nở nụ cười, không tiện mở miệng nói thêm, Vân gia và Thước gia từ trước tới nay không đối phó, đại đa số người huyền môn đều biết hết cả.

Tả Dật cười cười, nói tiếp, ‘lần này bọn chúng tới năm người, có hai kẻ đã chết, hai kẻ chạy thoát, bắt được một tên, nhưng kẻ đó bị thương quá nặng, cần được trị liệu, đợi khi nào trời sáng mới để người ngành đặc thù áp tải đi”

Lâu Tình và Doãn Dục Đường nghe vậy thì bất giác cau mày.

Đang nói đột nhiên nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một nam nhân mặc bộ đồ giản dị từ xa đi tới, ngọn đèn quanh anh trở nên sáng dịu dàng thành quầng, khiến anh càng nhìn càng đẹp vô cùng, khiến người ta không kìm được nhìn mấy lần, cảm thấy sao lại có loại người đẹp mặt yêu dã đến thế, có ngoại hình số may đến thế.

Đợi đến lúc tới gần ánh mắt anh nhìn chung quanh, rơi xuống người Úc Linh, nhìn cô mỉm cười.

“Hề lão đại, anh về rồi” Mễ Thiên Sư nhìn anh, cao hứng nói.

Giang Vũ Thành và thư ký Lý nhìn thấy anh bình an trở về, cũng thở phào. Vừa rồi không thấy anh, hỏi Úc Linh chỉ bảo anh lên núi, tuy không rõ anh đi làm cái gì, nhưng chuyện đêm nay có vẻ rất nguy hiểm, bất giác thấy hơi lo lắng.

Nhị Hắc thấy anh lại cao hứng, phe phẩy đuổi chạy tới, lòng vòng quanh anh. Đám người Tả Dật cất tiếng chào đón anh, thái độ ôn hòa, vô cùng khách sáo.

Tuy con người và yêu đều cùng ký hiệp nghị, lại công tác ở cùng tổ Dị Văn, nhưng tóm lại là khác tộc, rất khó ở chung một chỗ, thái độ cũng khác chút, không phải ai cũng giống Mễ Thiên Sư ngu ngốc này chẳng nhìn thấy chủng tộc cứ giao lưu khắp thiên hạ. Nhưng chuyện đêm nay xảy ra quá đột ngột, nếu không phải có Hề Từ ra tay trấn an yêu trên núi này thì chắc họ cũng không chặn được, vì thế bất kể thế nào, bọn họ đều cảm tạ anh đã ra tay.

Tuy họ biết con yêu này có thể ra tay quản chuyện quá đơn giản nhưng cũng chỉ vì Giang Úc Linh mà thôi.

Úc Linh cùng cha mình, thư ký Lý cùng ngồi nghỉ ven đường, thấy Hề Từ về, lập tức đứng dậy đến cạnh anh, kéo tay anh hỏi, ‘Không sao chứ?”

Thần sắc HỀ Từ càng phát ra dịu dàng, ôn hòa, mỉm cười nói, “Không sao”

Úc Linh nhìn nhìn thần sắc anh, xác nhận anh thực sự không sao, không kìm được nhìn anh cười tươi, kéo anh xuống ngồi nghỉ, ra vẻ anh làm việc rất vất vả vậy.

Từ sau khi Hề Từ trở về, đám người Tả Dật không kìm được vẫn nhìn anh, tự dưng phát hiện ra thần sắc của anh lúc đối mặt với Giang Úc Linh thay đổi liên tục, bất giác thấy hiếu kỳ, biết con yêu này chắc là thật sự rơi rồi, thế mà lại thật sự thích một con người, thật quá ngạc nhiên.

Nhìn thoáng qua bọn họ không để ý tới nữa tiếp tục thảo luận chuyện đêm nay. Hề Từ ngồi bên cạnh úc Linh, nắm tay cô, nhìn về phía Gaing Vũ Thành hỏi, ‘Các người không sao chứ?”

Thư ký Lý rất muốn nói là có chuyện nhưng lại nghẹn họng không nói được, đành bưng lấy kính mắt, bình tĩnh nói không sao,

Giang vũ Thành cũng tương tự cất tiếng không sao, rồi liếc mắt nhìn đám người Tả Dật một cái, hỏi, “Ta thực ra muốn biết, chuyện đếm nay rốt cuộc là sao vậy?”

Hề Từ ngẫm nghĩ, nói đơn giản, ‘Có một đám người khác với tổ Dị Văn cảm thấy có hứng thú với quỷ mộ ở đây, nên tới đây tra xét, rồi chống lại với tổ Dị Văn. Bọn họ muốn giữ chân nhóm Đại Mễ nên làm ra chút thủ đoạn”

Giang Vũ Thành hơi đăm chiêu chau mày hỏi, “Đám người đó…. Có thân phận gì hả/’

“Không rõ lắm, hẳn là từ một tổ chức thiên sư phi chính phủ lập thành”

Lúc này Mễ Thiên Sư đi tới nói, “Thủ đoạn của đám thiên sư đó tàn nhẫn, không từ thủ đoạn nào, chính phủ vẫn luôn truy tra chúng, tiếc là bọn chúng giấu quá sâu, tài liệu liên quan không có mấy, đếm nay gặp được mấy tên, thực ra cũng có chtus tác dụng” Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Giang Vũ Thành.

Tuy Giang Vũ Thành chỉ là người bình thường, nhưng ông là tổng tài của Giang thị, có tiền có lực, muốn biết một ít chuyện người thường không biết rất dễ, vì thế Mễ Thiên Sư cũng không giấu ông, Hơn nữa trong lòng Mễ Thiên Sư hiểu được, chuyện úc Thiên Cạnh và Úc Mẫn Mẫn không phải chuyện tầm thường, Giang Vũ Thành không thể mặc kệ được nên nói cho ông cũng không sao cả.

Nghe thấy lời anh ta nói, trên mặt Giang Vũ Thành không có chút hớn hở nào, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng, nói, “Lúc trước hại Mẫn mẫn, hẳn là có liên quan tới nhóm thiên sư này đi?”

“Chắc vậy, vẫn chưa thể xác định được” mễ Thiên Sư nhún nhún vai. Giang Vũ Thành mấp máy môi.

Từ tối qua biết được cái chết của Úc Mẫn Mẫn thật ra là bị mưu hại, mặt ngoài Giang Vũ Thành tuy không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ thống khổ, đồng thời cũng cân nhắc rõ chuyện này. Đêm qua hầu như cả đêm ông không ngủ, cứ lăn lộn nghĩ đến chuyện năm đó, còn có kẻ đầu tư đứng đằng sau Nông trang Nhạc gia này nữa, thực ra cũng khiến ông có thể tra ra chút gì đó.

Đêm nay lại gặp phải chuyện này, Giang vũ Thành đại khái đã có thể khẳng định một chuyện, đó chính là, ông không rõ mục đích những kẻ hại Mẫn Mẫn đó là gì, ông cần phải tiến thêm một bước thăm dò nữa.

Ngẫm nghĩ, mắt Giang Vũ Thành nhìn lên mấy người tổ Dị Văn. Úc Linh nhìn ba cô chằm chằm, thấy ba cô dùng ánh mắt tối nghĩa nhìn người tổ Dị Văn thì hiểu được ý ông.

Ngồi một lúc, thấy Vân Tu Nhiên vẫn chưa về, Hề Từ mở miệng nói, ‘Thời gian không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi trước đi’ Lời này là lời nói với Úc Linh và Giang Vũ Thành.

Một ngày nay tuy Giang Vũ Thành vui vẻ nhìn như người chẳng có chuyện gì vậy, thật ra là giấu cảm xúc quá sâu không muốn cho ai biết thôi, cả người đã mệt mỏi rã rời, Hề Từ và úc Linh cũng nhìn ra được ông cố chống đỡ, biết tính ông nên cũng không nói gì.

Úc Linh lập tức lên đường, “Hề Từ nói đúng đo ba, chúng ta trở về đi ạ”

Tuy Giang vũ Thành muốn biết rõ chuyện năm đó Úc Mẫn Mẫn bị hại thế nào, nhưng chuyện này quá mức bất thường, có gấp cũng vô dụng.

Đợi đoàn người Hề Từ rời đi, Tả Dật đột nhiên nói, “Mễ Thiên Sư, mục đích lần này của Hề Triển Vương cũng là quỷ mộ sao?”

Lâu Tình và Doãn Dục Đường cũng không kìm được nhìn qua.

“Đương nhiên” Mễ Thiên Sư cười không thèm liếc nhìn ông ta cái nào, bảo, “Chú Tả yên tâm đi, Hề lão đại đi quỷ mộ là tìm tàn hồn của Úc Mẫn Mẫn, anh ấy chẳng có hứng thú với quỷ mộ đâu’

Tả Dật hơi nhíu mi, sau đó thở dài bảo, ‘Hề Triển Vương không hứng thú, nhưng yêu loại khác lại có hứng thú. Vừa rồi ở trên núi, các ngươi cũng thấy rồi đó, ta gặp được một con yêu, là do La Phách Vương phái tới đây tìm Hề Triển Vương đó’

“Con La Phách Vương kia sao?” lâu Tình xen mồm vào nói, ‘hắn muốn gì? Quỷ mộ cũng không có thứ yêu thích gì đó cả”

Doãn Dục Đường lại nói, “Không chắc, tính cách La Phách Vương và Hề Triển Vương khác nhau, hắn từ trước đến nay có dã tâm, biết đâu lại nhìn trúng thứ gì đó ở quỷ mộ. Dù sao quỷ mộ này của gì đó của âm phủ, là cảnh ngàn năm khó gặp, chỗ này vốn là mộ Tu La, sao không động lòng chứ”

Tả Dật gật đầu nói, ‘Các ngươi xem đi, mai sẽ có nhiều người tới đây đó”

Chuyện quỷ mộ này càng ngày càng khó giải quyết, sẽ càng có nhiều “người” có lòng đến, tới lúc đó không biết sẽ ra sao nữa. Tả Dật bất giác thấy hơi lo lắng.

Lâu Tình nhìn nhìn, đột nhiên nghĩ ra gì đó, lặng lẽ nói với bạn trai, ‘Dục Đường, trước lúc em ngã xuống ngửi thấy trên người Giang Úc Linh một mùi khác thường, là hơi thở loài yêu, trên người con người mà dính vào hơi thở loại này thì chắc chắn là đã phát sinh quan hệ với con yêu kia rồi, hơn nữa số lần nhất định rất nhiều”

Doãn Dục Đường cau mày, hơi kinh ngạc nói, “Em chắc chứ?”

“Đương nhiên” Lâu Tình khẳng định, sau đó nói đầy đáng tiếc, “Thật ra con người Giang Úc Linh này rất tốt, đêm nay cô ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, trong nhà có tiền có thế, là một người sống giàu có, lại cố tình ở cùng môt chỗ với một con yêu…”

Chuyện đêm nay, biểu hiện của Giang Úc Linh đã vượt ra ngoài dự kiến của họ, còn vĩ đại hơn mấy lần những người thuộc ngành đặc thù nhiều, loại phụ nữ này rất có năng lực, lâu Tình từ trước đến nay rất thưởng thức, bất giác thấy hơi hiểu được vì sao chị Lâu duyệt mới gặp cô ấy có hai lần mà đã có ấn tượng tốt với cô ấy rồi.

So với tư duy của phụ nữ như Lâu Tình thì Doãn Dục Đường lại nghĩ ra khá nhiều.

Chẳng hạn như nguyên nhân cha con Giang Vũ Thành cùng xuất hiện ở đây, vì sao Hề Triển Vương sẽ chịu ở chung một chỗ với một người, còn có Giang Úc Linh nắm độ ách linh trong tay nữa, điều đó cũng không tầm thường. Tiếc là người Mễ Thiên Sư này rất láu cá, cũng lộ ra không nhiều, vốn chẳng thể nào đoán ra nổi. Mấy người họ đợi chừng một giờ nữa rốt cuộc Vân Tu Nhiên cũng quay trở lại.

Vân Tu Nhiên nắm trên tay một đèn dẫn hồn, giống như sứ giả ánh sáng trong bóng tối vậy, chung quanh có một tí cô hồn dã quỷ không kìm được đuổi theo anh ta, đợi khi nào anh ta mở ra con đường xuống hoàng tuyền thì để cho chúng được tiến vào đó, đỡ phải lang thang vô ý thức trên trần gian này.

Đám người Tả Dật cũng chạy tới nghênh đón. Đợi lúc đến gần, chỉ thấy đẳng sau Vân Tu Nhiên không những có một quỷ nô khiêng một nữ nhân, mà diện mạo còn rất thanh tú, toàn thân hấp dẫn từ xương ra. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, mấy thiên sư cũng có thể nhìn ra nữ nhân này là yêu tinh rồi.

Thấy Vân Tu Nhiên bắt được nữ nhân kia trở lại, mấy người thở phào, lại hơi kinh ngạc. Tả Dật đầu tiên nói với Vân Tu Nhiên một câu vất vả, rồi sau đó chuyển sang con yêu kia hỏi, “vị này là…”

“Ta là La Luyến, mấy vị thiên sư đại nhân, quấy rầy rồi” Nữ nhân yêu mị nhìn họ mở lời, giọng nói đầy nũng nịu.

Lâu Tình sợ run bắn người lên, giọng yêu kiều yếu ớt thế này thật khiến con người ta không thể chịu nổi.

Tả Dật bất chợt nhớ lại tư liệu về nữ nhân này, chỉ cần thành yêu tinh, tổ Dị Văn đều ghi lại hết, mặt gầy không cười bảo, “La tiểu thư không cần khách sáo, sao các người lại cùng nhau tới đây thế?”

Vân Tu Nhiên cho quỷ nô thả nữ nhân bị trói gô kia lại, nói lạnh băng, “Vừa rồi ít nhiều được La tiểu thư giúp mới tóm cô ta”

Mấy người nhìn thần sắc lạnh băng của anh ta, lại liếc xéo về nữ nhân tên La Luyến kia, sao không rõ thái độ của Vân gia với loài yêu chứ, lúc này được một con yêu giúp bắt người, tâm tình chắc chắn không được đẹp rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.