Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên run rẩy, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt bối rối.
Rõ ràng đã gãy tay rồi, chỉ cần bôi cao, châm cứu vài cái liền khỏi, đây thực sự là Đông y sao? Nó sắp trở thành ma thuật rồi.
Như này chắc chỉ có nhà họ Lâm ở Yên Kinh mới có được y thuật như này?
"Lâm… thần y Lâm… có quan hệ gì với nhà họ Lâm ở Yên Kinh không?", Ứng Phá Lãng đột nhiên nhớ đến.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hắn suy xét vấn đề vô nghĩa này, bởi Lâm Chính đang lại gần rồi.
Vèo!
Đúng lúc này, Kiếm Vương ở bên kia đột nhiên cử động, như mãnh thú chuẩn bị tập kích, muốn gi3t chết Lâm Chính.
"Giết!"
Ông ta hét lên.
Thanh kiếm gỗ lao thẳng vào tim Lâm Chính. Khí thế kinh khủng khiến da đầu người ta tê dại.
Nhưng…
Lâm Chính nhìn thẳng tiếp tục tiến về phía trước, chẳng thèm nhìn mà gi3t chết Kiếm Vương…
Kiếm Vương trợn tròn mắt, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lao lên.
Đúng lúc ông ta lại lao về phía Lâm Chính, đột nhiên…
"Hự!"
Kiếm Vương rên một tiếng, cả người vô lực ngã xuống đất, không giữ nổi thanh kiếm trong tay, cạch một tiếng thanh kiếm gỗ rơi xuống đất, ông ta cũng không đứng lên nổi nữa.
"Tiền bối Kiếm Vương!"
Văn Hải kêu lên.
Khách khứa bốn phía đều xôn xao.
Dược Vương, Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt đều khiếp sợ, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này.
"Cả người tôi…. vô lực… Ba cây châm bạc của hắn đã khiến cả người tôi tê liệt…"
Kiếm Vương yếu ớt nói.
"Cái gì?"
Ứng Phá Lãng nhướng mày.
Đúng lúc này, Lâm Chính nhảy tới. Giơ cao chân sau đó đạp vào chỗ Ứng Phá Lãng.
"Cậu Ứng, cẩn thận!", Văn Hải kêu lên.
Ứng Phá Lãng đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hai chân điên cuồng lui về sau.
Ngay giây phút hắn lui về sau, Lâm Chính lại đạp một cước xuống đất.
Đùng!
Mặt đất nháy mắt nổi lên, như bị sấm đánh nổ tung, tiếng nổ vang trời vang lên.
Ứng Phá Lãng không đứng vững nổi, bị mặt đất lay chuyển đẩy ngã.
Mấy vị khách cũng không thể đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất.
Nhưng Ứng Phá Lãng còn chưa kịp đứng vững lại, Lâm Chính ở bên kia đã vọt tới.
"Không ổn!"
Ứng Phá Lãng khiếp sợ, vội vàng chạy sang bên.
Ầm…
Lâm Chính tung quyền đập vào bức tường ở đằng sau…
Rắc!
Cả bức tường nháy mắt sụp đổ, đá văng tung tóe, trông như pháo hoa, vô cùng kinh khủng.
Đòn này cực kỳ hung ác!
Ứng Phá Lãng thấy cảnh này, da đầu liền tê dại.
Đòn này nếu trúng người hắn thì chẳng khác nào đánh thủng hắn!
"Anh có vẻ cũng khá linh hoạt nhỉ".
Lâm Chính thu cú đấm lại, phủi bụi trên người.
Ứng Phá Lãng không nói gì, xông đến bên Kiếm Vương. Rút ba cây châm bạc trên người ông ta ra.
Lâm Chính mạnh đến mức khó tin, chỉ có Kiếm Vương có thể đánh được với anh.
Nhưng… châm bạc vừa rút ra. Kiếm Vương vẫn không thể nhúc nhích.
"Cậu ta đã làm tê liệt hệ thần kinh của tôi, bây giờ cậu rút châm ra cũng vô dụng, chạy đi, Ứng Phá Lãng! Cậu mau chạy đi!", Kiếm Vương nhỏ giọng nói.
"Chạy! Chạy sao được! Nếu chạy, Ứng Phá Lãng tôi sau này sao còn mặt mũi đứng đây nữa chứ?", Ứng Phá Lãng mặt lộ vẻ không cam lòng.
"Không chạy mới là lựa chọn chính xác!"
Lâm Chính khẽ quát, sau đó lại vọt tới.
Ứng Phá Lãng thầm hừ một tiếng, không lựa chọn chạy mà dùng nội kình tấn công Lâm Chính.
"Tôi sẽ cho anh thấy tuyệt kỹ của nhà họ Ứng chúng tôi!", Ứng Phá Lãng nhỏ giọng nói, hai chưởng đột nhiên như một rắn quấn lấy nắm đấm thép của Lâm Chính.
Trong nháy mắt, khí trên tay Lâm Chính đột nhiên mất đi một nửa.
"Miên chưởng?", có người kinh ngạc nói.
Ứng Phá Lãng không dám sơ suất, hai chưởng lại trượt xuống, định tấn công đối thủ.
Nhưng Lâm Chính lại nhào tới.
Không có bất kỳ chiêu thức ảo ma nào, cũng chẳng dùng mấy kỹ xảo ảo diệu.
Bây giờ Lâm Chính trở về đúng bản chất của mình, dùng tốc độ và sức mạnh đơn thuần.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên dồn dập, hắn lại muốn thử tháo chạy. Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính đã giơ chân đạp vào bụng Ứng Phá Lãng.
Bốp!
Ứng Phá Lãng lập tức bị đạp văng ra, ngã xuống đất. Không đứng dậy nổi nữa.
"Anh Ứng!"
"Cậu Ứng!"
Mọi người vội vàng hét lên, vây quanh hắn.
Lâm Chính mặt lạnh như tiền lao tới.
"Cút đi!"
Ứng Phá Lãng nghiến răng, cố gắng đứng dậy, đẩy mấy người bên cạnh ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Cước này đá tung lục phủ ngũ tạng của hắn rồi, hắn còn có thể đứng dậy đúng là quá thần kỳ.
Lâm Chính không hề nương tay, lại tung đòn, mọi người xung quanh sợ đến mức lùi về sau.
Ứng Phá Lãng lại giơ tay muốn tung chiêu đối phó.
Hai người điên cuồng giao đấu.
Nhưng đánh được mấy chiêu, Ứng Phá Lãng chỉ cảm thấy hai cánh tay mình dường như sắp gãy đến nơi, xương sắp tan nát rồi, muốn lùi về sau nhưng bị Lâm Chính đạp trúng đầu gối, cả người ngã khụy xuống, quỳ dưới đất, sau đó Lâm Chính đá một cái, mặt Ứng Phá Lãng trúng chiêu, cả người xoay một vòng rồi mới ngã xuống đất.
Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của anh!
Thế này khác nào bị treo ngược lên đánh!
Mọi người sợ hết hồn hết vía.
Lúc trước nếu không phải có Kiếm Vương ra tay, Ứng Phá Lãng còn có thể ngông cuồng trước mặt Lâm Chính chắc?
"Khụ khụ…", Ứng Phá Lãng ho, khóe miệng toàn là máu.
Lâm Chính tiến lên mấy bước sau đó lại ra tay.
Đúng lúc này, Ứng Phá Lãng đột nhiên móc ra từ trong ngực một khẩu súng lục tinh xảo, hắn không hề do dự nổ súng với Lâm Chính.
Đùng đùng đùng!
Ba phát súng liên tục bắn qua, khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không có cơ hội né tránh, ba phát đạn bắn trúng bụng anh…