Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 62



200 triệu?

“Cậu nói gì cơ? Đơn hàng 200 triệu á?”, Mục Thu Nghi cũng không tin nổi.

Đám cổ đông kia cũng xúm vào xem.

Người đàn ông trung niên tóc húi cua hừ lạnh: “Giả vờ hết, các cô cứ tiếp tục giả vờ đi, diễn cũng giống đấy!”

Đúng lúc này, điện thoại Mục Thu Nghi rung lên: “Quý khách vừa nhận được 200 triệu tệ qua tài khoản ngân hàng…”

Đám người: “…”

Mục Thu Nghi cũng sững sờ: “Hả? Sao người ta lại chuyển khoản thẳng cho mình luôn thế?”

Mạc Phong đứng cạnh dang tay ra, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Có sao đâu? Dù sao bây giờ cổ phần của công ty cũng ở trong tay em hết mà!”

Anh cố tình bỏ qua các cổ đông cũ của công ty.

Người nói vô tình nhưng người nghe lại để ý.

Sau khi nhận được 200 triệu, Mục Thu Nghi đã có thể đền tiền cho đám cổ đông kia, từ nay về sau, công ty này do mình cô điều hành.

“Xùy… May mắn mà thôi, cho dù bây giờ có 200 triệu này thì cũng chưa giải quyết được tình hình rối rắm!”, người đàn ông trung niên tóc húi cua hừ lạnh.

200 triệu này chỉ đủ để trả tiền cho các cổ đông thôi, chứ nếu muốn khơi thông các kênh bán hàng thì có lẽ chưa đủ.

Mạc Phong nghe thấy thế, bèn nhún vai, cười khẽ: “Không sai, đúng là 200 triệu chưa đủ để giải quyết tình hình rối rắm này, nhưng nếu có thêm mấy đơn hàng nữa thì sao?”

Cộp cộp cộp…

Tiếng giày cao gót vội vã vang lên bên ngoài.

Két…

Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ đeo kính chạy vào, thở hổn hển.

“Sao thế?”, Mục Thu Nghi ngờ vực hỏi: “Bộ phận đối ngoại gặp vấn đề gì à?”

Người phụ nữ kia há miệng hít thở, cũng ép mình phải bình tĩnh lại: “Không phải, công ty chúng ta… vừa nhận được một đơn hàng siêu lớn!”

“Lớn cỡ nào?”, người đàn ông trung niên tóc húi cua kia nuốt nước bọt, quát khẽ.

“Hai… hai tỷ ạ…”

“Sao cơ…”

Bịch…

Người đàn ông trung niên tóc húi cua ôm ngực, ngồi bệt xuống đất.

Những cổ đông khác cũng ôm ngực, mặt xám ngoét, thậm chí còn tự véo mình.

Mạc Phong cười khổ, lắc đầu, năng lực làm việc của Thương Hồng mạnh thật đấy, nhoằng cái đã kiếm được một đơn hàng hơn hai tỷ cho anh.

Cô ta đã quá nể mặt anh rồi, phải biết Thương Hồng được gọi là cô nàng thép, ngay cả người của trụ sở chính mà cô ta cũng không coi ra gì, chứ đừng nói đến chuyện giúp đàn ông.

“Con bé này lớn thật rồi…”, anh cười khẽ.

Nếu Thương Hồng đã giữ lời, đương nhiên anh phải dành thời gian đến thăm cô ta.

Sắc mặt Mục Thu Nghi cũng không được tốt lắm, vừa nãy vẫn đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, sao giờ đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi?

Hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến cô cũng hơi không dám tin.

“Cô chắc chắn là đơn hàng hai tỷ à?”, cô nắm lấy tay người phụ nữ đeo kính, hỏi lại lần nữa.

“Tổng giám đốc, đúng là đơn hàng hai tỷ ạ, doanh nghiệp kia yêu cầu gửi tất cả sản phẩm đến châu Âu trong vòng một tháng, rất nhiều nhà máy bên dưới đang chờ tin tức từ cô, xem đã bắt đầu sản xuất được chưa”.

Mục Thu Nghi quyết định rất nhanh:

“Đương nhiên là được, mau báo cho tất cả các nhà máy của chúng ta bắt đầu sản xuất ngay lập tức, tiền lương và thưởng của công nhân tháng này tăng gấp đôi!”

Nếu đã có tiền thì đương nhiên không thể đối xử tệ bạc với người làm cho mình được, trong khoảng thời gian kinh tế khó khăn này, rất nhiều nhà máy đã đình công, công nhân cũng về nhà chờ thông báo.

“Vâng! Tôi sẽ gọi điện bảo các nhà máy của tập đoàn chúng ta tăng ca suốt đêm ngay!”, người phụ nữ đeo kính kia cũng trở nên hằng hải.

Đám cổ đông vừa châm chọc và khiêu khích Mục Thu Nghi lúc trước quay sang nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.

Mạc Phong làm tư thế mời: “Nếu các vị không còn chuyện gì nữa thì mời đi cho!”

“Ơ hay, bảo vệ như cậu cũng rảnh rỗi nhỉ, cậu tin tôi đuổi việc cậu không?”, người đàn ông trung niên đầu trọc nói, trong mắt có vẻ e dè. Tuy ông ta đang buông lời ác độc nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Mạc Phong.

Mạc Phong dang tay ra, tỏ vẻ không sao cả: “Cho hỏi ông lấy thân phận gì để đuổi việc tôi thế? Cổ đông của công ty? Thật xin lỗi, nửa tiếng trước các ông đã không còn là người của công ty này nữa rồi!”

“Cậu..”, người đàn ông đầu trọc kia tức giận nghiến răng ken két rồi quay sang nhìn Mục Thu Nghi, nở nụ cười nịnh nọt: “Sếp Mục, cô xem, chúng ta đã hợp tác với nhau. lâu như thế rồi, vừa nãy tôi đã nghĩ lại, sao tôi có thể lùi bước vào lúc công ty gặp khó khăn chứ, thế nên tôi quyết định kề vai sát cánh với công ty! Về phần hợp đồng rút vốn này thì…”

Người đàn ông đầu trọc xé vụn hợp đồng trong tay mình, những người khác cũng nịnh nọt Mục Thu Nghi theo, vội xé hợp đồng của mình thành mảnh nhỏ.

Thấy họ như thế, Mạc Phong bật cười: “Tôi đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa gặp ai trơ trẽn như các ông! Hợp đồng có hai bản, cho dù các ông xé nó thì hợp đồng bên tôi vẫn có hiệu lực pháp lý, hơn nữa chỗ này có camera ghi lại hành động xé hợp đồng của các ông!”

Mọi người nhìn quanh, quả nhiên góc nào cũng có camera, không hề có góc chết.

Nếu vừa nãy họ không rút vốn, bây giờ chỉ cần ngồi không cũng kiếm được mấy triệu từ đơn hàng hai tỷ kia rồi!

Họ hối hận đến mức đứt ruột đứt gan.

Mục Thu Nghi cũng cười khẩy trước hành động của họ: “Có những chuyện, nếu đã làm rồi thì không còn đường quay lại nữa. Khi sỉ nhục tôi trước đó, các ông đã bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc này chưa?”

Trước đó, hầu hết mọi người đều nghĩ Mục Thu Nghi sẽ phải bán tòa nhà này để trả tiền cho họ, rõ ràng họ chỉ muốn dồn cô vào đường cùng.

“Cô đang bẫy chúng tôi đúng không, thật ra cô đã biết về đơn hàng kia từ lâu rồi chứ gì? Tôi đã bảo sao cô lại bình tĩnh như thế khi mọi người rút vốn chứ, tôi phải kiện cô!”, người đàn ông đầu trọc chỉ vào Mục Thu Nghi, tức giận quát.

Mọi người như nắm được cọng cỏ cứu mạng, muốn vớt vát một chút.

Mục Thu Nghi nhíu mày, hơi không biết phải làm sao với đám già mà mất nết này.

Từ nhỏ cô đã thuận buồm xuôi gió, nên khá lúng túng khi phải đối mặt với chuyện lớn hoặc hàng loạt phiền phức.

Mạc Phong chỉ vào thời gian ký hợp đồng và thời gian nhận đơn hàng cho mọi người xem: “Các ông ký hợp đồng vào 10h24′, đơn hàng đến vào 10h25′, từ giây phút các ông ký tên, tất cả lợi nhuận của công ty đã không còn liên quan tới các ông nữa rồi!”

Trước mặt đám cáo già này, không ngờ anh vẫn rất bình tĩnh và ung dung.

Mục Thu Nghi nhìn Mạc Phong từ phía sau, bỗng thấy hơi si mê, thậm chí còn có cảm giác ngây ngất.

Người đàn ông này luôn đứng sau cô, làm chỗ dựa cho cô, anh thật sự thích cô à?

Mạc Phong như nghe được tiếng lòng của Mục Thu Nghi, bèn quay đầu lại, mỉm cười với cô.

Thình thịch…

Mục Thu Nghi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mặt nóng bừng, đầu óc bỗng trống rỗng.

Đây chính là cảm giác yêu đương à?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.