Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1223



Chương 1223

Ở trường Mạc Phong cũng đánh nhau gớm lắm, vừa là học sinh giỏi toàn trường nhận được học bổng, vừa đánh nhau với người ta để bị chịu phạt.

Thường là hôm trước vừa nhận được học bổng thì hôm sau đã gây chuyện khiến nhà trường cảm thấy khó xử vô cùng.

Đuổi học một đứa trẻ thông minh như Mạc Phong thì không được vì có khi tìm cả thành phố cũng chẳng được mấy người thông minh như anh. Mà không đuổi anh thì cứ dăm bữa nửa tháng là anh lại gây chuyện.

Lúc nào cũng là một chọi một đám. Hơn nữa luôn là đối phương gây rắc rối cho anh nhưng ngày hôm sau người ôm mặt đến trường lại chính là bọn họ.

Đừng thấy anh nhỏ, vì anh đánh nhau ác lắm. Nếu người nào cao tầm anh thì anh đánh vào đầu, nếu cao hơn anh thì tấn công vào giữa.

Năm đó anh chỉ dựa vào thực lực của mình mà đã vượt người bình thường. Dù khi đó chưa luyện võ thì tốc độ của anh cũng đã rất nhanh.

Không chừng do từ nhỏ đánh nhau nên tiềm lực trong cơ thể mới có cơ hội phát triển, thế là lúc luyện võ mới giống cá gặp nước. Nhiều công phu anh học được rất nhanh trong khi người khác phải bỏ ra cả mười năm luyện tập.

Mấy tên côn đồ kia mặc dù to con nhưng bị anh đánh bị thương không hề nhẹ. Tên nào tên nấy sưng húp. Đương nhiên anh cũng bị dính chưởng.

Mạc Phong chẳng qua là quen đánh nhau chứ không thể nào mà một chọi năm, sáu không sứt mẻ gì. Hơn nữa tên nào tên nấy đều to cao hơn anh.

Cuối cùng anh đánh đám côn đồ kia phải bỏ chạy và mình cũng bị sưng vêu mặt.

Bạch Như Nguyệt dìu anh dậy, phản ứng đầu tiên của Mạc Phong không phải là cảm thấy đau mà là tìm xem con vịt của mình ở đâu.

Thậm chí anh còn trách cô đã làm mất con vịt của anh. Nhớ lại chuyện của mười năm trước, cô vừa khóc vừa cười.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Duyên phận đúng là điều kỳ diệu. Từ lần đầu gặp gỡ cho tới khi gặp lại ở đỉnh núi Thần Tiên đều là duyên phận dù anh không nhận ra Bạch Như Nguyệt trên núi chính là cô bé được anh cứu ở con hẻm nhỏ.

Nếu nói về thời điểm rung động đầu tiên thì có lẽ không phải ở đỉnh Thần Tiên mà chính là ở con hẻm kia. Chỉ là khi đó trong hẻm khá tối nên anh không thấy rõ. Bất luận là lần đầu hay lần thứ hai thì người mà Mạc Phong luôn hướng về chính là cô ấy.

Theo lý mà nói ân tình lần trước coi như đã được trả. Anh cứu em trai cô ấy, cô ấy cứu lại anh, thậm chí còn giải quyết giúp anh một trăm triệu tệ tiền dược liệu nhân lúc cấp bách.

Cô ấy từng giúp Mạc Phong rất nhiều. Trước giờ toàn là anh nợ Bạch Như Nguyệt. Người ta chưa bao giờ nợ anh.

Hôm nay cô ấy vượt ngàn dặm xa xôi, bỏ lại cả công việc bận rộn đích thân mang chiếc khăn do mình đan tới đây.

Lẽ nào cô ấy thích mình sao?

Mạc Phong vội vàng lắc đầu. Anh biết bản thân mình là người thế nào. Một cô gái như Bạch Như Nguyệt chắc chắn đã từng gặp đủ thể loại đàn ông rồi.

Những người đẹp trai, thông minh hơn anh nhiều lắm. Nếu như cô ấy nhắm vào tiền của anh thì càng nực cười hơn. Vì Bạch Như Nguyệt không có gì ngoài tiền.

“Có gì mà không hợp. Tất cả đều là do tôi nợ cậu!”, Bạch Như Nguyệt cúi đầu cười chua xót.

Anh vội vàng phất tay: “Không không không, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi. Thật sự không nợ ân tình gì đâu. Hơn nữa tôi cứu em trai cô cũng là điều nên làm. Nếu lần trước không có cô giúp thì có lẽ tôi đã chết ở duyên hải rồi!”

“Tặng cậu viên ngọc này, tôi có chuyện phải đi trước đây. Nhớ là khi nào rảnh thì tới Nam Đô tìm tôi!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.