Kiếm dài ở trong tay liền sinh ra ý nghĩ muốn giết người, Vạn Lý Phong Đao lấy thế lôi đình vạn quân vung kiếm chém xuống, lại thấy cánh tay trắng như tuyết giống như là không có xương vặn vẹo nhúc nhích, giống như là mọc thêm mắt thoải mái né một kiếm này.
Vạn Lý Phong Đao đang muốn rút kiếm vung lại, nhưng mà cánh tay nhu nhược không xương bắn tới, trực tiếp cuối lấy vòng eo, cánh tay và yết hầu của Vạn Lý Phong Đao, giống như mãng xà xoắn giết con mồi, mạnh mẽ lại có lực từ từ buộc chặt.
Bàn tay trắng như tuyết không có bất kỳ độ ấm nào, giữ ở trên khuôn mặt của hắn, trêu chọc lấy hai chòm râu của hắn, ngăn mũi miệng của hắn.
Không kiều diễm chút nào, chỉ có sự sợ hãi.
Lập tức Vạn Lý Phong Đao đã cảm thấy xương sườn của mình sắp gãy ra, trong hai mắt tràn ngập tơ máu, bị chèn ép đến mức phổi giống như muốn nổ tung.
- Ôi…
Hắn khó khăn rên rỉ, dùng khí lực cuối cùng buông kiếm dài ra.
Kiếm dài rơi xuống đất, lúc sắp rơi xuống lại bị mũi giày của Vạn Lý Phong Đao mạnh mẽ chống lại, cuối cùng lại bị hắn nắm ngược lại vào trong tay.
Vạn Lý Phong Đao cầm lấy kiếm dài, mạnh mẽ đâm vào trong đất bùn chỗ cánh tay trắng như tuyên đâm ra ngoài.
Mũi kiếm đâm trúng cái gì đó, màu đỏ tươi mạnh mẽ phun từ trong đất bùn ra, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, cánh tay giống như con rắn nhanh chóng buông bỏ trói buộc, lùi vào trong đất.
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch…
Bàn đá xanh bên trong ngôi chùa lại xuất hiện thêm một vết nứt nữa, mà lần này là vết nứt bỏ chạy hướng ra bên ngoài chùa.
Cái cánh tay chôn ở bên trong muốn chạy trốn.
- Chạy đi đâu?
Một tiếng quát to truyền từ trong bảo điện Đại Hùng, Hình Hà Sầu cầm trong tay các loại kinh thư lập tức vứt bỏ kinh Phật, rút ra trường kiếm Thanh Đồng, nhảy từ trước lối thoát của điện xuống.
Bỗng nhiên trường kiếm Thanh Đồng nổi lên ngọn lửa, trên không trung vẽ một tuyến lửa hình tròn, mạnh mẽ nện lên trên bàn đá xanh.
Đá vụn bay ra, bụi đất cũng bay ra, dưới nền truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
Hòa thượng Tuệ Bẩm im lặng theo sát sau lưng Hình Hà Sầu, giày vải đạp mạnh xuống, cả người nhảy lên phía trước, đồng thời da thịt nhu nhược nhỏ nhắn xinh xắn mạnh mẽ giãn nở, trong nháy mắt biến thành một mãnh nam đầy cơ bắp, khối cơ thịt bóng loáng sáng chói có thể so với A Nặc Châu Trưởng.
Đùng!
Cơ bắp của thánh tăng Tuệ Bẩm và hai quyền giống như máy đóng cọc nện lên trên, cả khối đất đều xuất hiện gợn sóng mắt trần có thể nhìn thấy đang rung động lắc lư, dư chấn không giảm, đánh vào cánh tay đang chôn sâu ở dưới đất.
Rắc rắc.
Tiếng gãy xương rõ ràng vang lên, tăng nhân Tuệ Bẩm còn muốn ra quyền thì lại phát hiện cánh tay kia đã độn thổ đi ra khỏi đình viện, nhảy vào rừng rậm bên ngoài ngôi chùa.
- Ôi ôi ôi khụ khụ khụ...
Vạn Lý Phong Đao đứng yên khom người, đau đớn vì hít thở không thông làm cho hắn nhịn không được ho khan, không khí mới mẻ chưa bao giờ đáng yêu mê người giống như bây giờ.
- Anh không sao chứ?
Hình Hà Sầu cau mày, vỗ vỗ lưng của Vạn Lý Phong Đao, hòa thượng Tuệ Bẩm toàn thân đầy bắp thịt cũng trở lại bình thường.
- Tôi không sao.
Sắc mặt của Vạn Lý Phong Đao lúc xanh lúc đỏ, hắn là người có cấp bậc cao thứ hai trong đội ngũ này, thiếu chút nữa không hiểu sao lại chết dưới cánh tay thon dài biết độn thổ kia.
- Ai nói tôi một mình nhặt củi sẽ không có nguy hiểm chứ? Cái tên họ Lý kia đâu? Cậu ta ở đâu?
- Gọi tôi làm gì?
Đình viện phía Tây, Lý Ngang ôm một cái hòm gỗ thong thả đi tới, Liễu Vô Đãi đi theo phía sau, người ở sau cũng ôm một cái hòm gỗ.
Vạn Lý Phong Đao cầm kiếm dài, sắc mặt u ám nói:
- Tôi đã nói đừng chia nhau ra hành động, cậu có biết tôi thiếu chút nữa chết rồi hay không?
- Không phải anh chưa chết sao?
Lý Ngang nhếch miệng, để hòm gỗ trong tay xuống:
- Cái quỷ quái kia ngay cả anh cũng làm không xong, bây giờ chúng ta đã đủ người thì càng đánh không chết chúng ta. Hơn nữa nếu như chúng ta biết được thủ đoạn công kích của nó, như vậy sau này sẽ càng phòng bị đầy đủ hơn.
Sắc mặt của Vạn Lý Phong Đao vẫn âm u, âm thầm hoài nghi cái người “bạn đồng hành” này có phải là cố ý để cho một mình hắn trong sân bị tập kích, thu thập tin tức của địch nhân hay không?
Lý Ngang không để ý tới hắn, trực tiếp để hòm gỗ trong tay xuống, lại hai ba bước nhảy lên trên lối thoát của bảo điện Đại Hùng, nhặt lên đống kinh Phật của đám người Hình Hà Sầu vứt bỏ, quay lại trước đống lửa.
- « Lăng Nghiêm kinh », « Pháp Hoa Kinh », « Tâm kinh », « Kim Cương Kinh », « Lăng Già Kinh », « Bắc du tập », « Phượng Sơn tập », « Núi am hỗn tạp lục »… Các kinh thư trong tàng kinh của chùa Cô Hàn, giống y như đúc với kinh thư trước đây tiểu tăng đã học qua.
Tuệ Bẩm nhìn thấy Lý Ngang tùy ý đọc qua kinh Phật, chấp tay hành lễ nói ra:
- Nơi đây không phải là thế giới khác, chắc là lịch sử cổ đại của thế giới hiện thực, hơn nữa chậm nhất chắc là triều Minh.
- Thời kỳ Gia Tĩnh triều Minh.
Lý Ngang thuận miệng bổ sung nói:
- Nói cho đúng, là năm 15 ở Gia Tĩnh, chắc là Bính Thân, dựa vào lịch pháp đời sau thì chính là năm 1536 Công Nguyên.
- Làm sao cậu biết?
Hình Hà Sầu nói.
- Xem sổ sách đấy.
Lý Ngang chỉ chỉ hòm gỗ dưới chân:
- Cái rương này trong hành trang, nhưng mà Đạo Trí Phương Trượng của chùa Cô Hàn được ghi chép trong mục của chùa Cô Hàn. Nội dung ở mục cuối cùng là trong thôn trang phía Đông, danh sách giao nộp địa tô của sản phẩm ruộng Phật của nhà sư. Ngày cuối cùng là ở năm 1533, giáp buổi trưa năm tháng ba. Đẩy về sau ba năm, hiện tại chính là năm 1536.